Lưu Vũ mơ hồ mở mắt, não cậu hiện tại một mảng trống rỗng, nước mắt kìm không được mà rơi lã chã, cậu hiện tại một chút cảm giác an toàn cũng không có.
Lưu Vũ mơ hồ nghe thấy giọng nói Châu Kha Vũ đang nói chuyện với người khác.
"Cơ thể cậu ấy khá đặc biệt, phân hoá chậm hơn người khác, vậy lên phản ứng mới lớn như vậy."
"Omega vào giai đoạn này sẽ không có cảm giác an toàn, cậu có thể ở bên cạnh cậu ấy là tốt nhất. Chúng tôi kiểm qua tin tức tố của hai người, phần trăm phù hợp rất cao, cậu có thể thoả đáng tiết ra tin tức tố tới an ủi cậu ấy, như thế cậu ấy sẽ không khó chịu như vậy nữa."
Bác sĩ trao đổi xong liền rời đi.
Châu Kha Vũ mặt rất đỏ.
"Nói như cậu ấy là omega của mình vậy."
Châu Kha Vũ mở cửa phòng bệnh tiến vào, liền nhìn thấy Lưu Vũ đang rưng rưng nước mắt mà nhìn mình.
"Kha Vũ, Châu Kha Vũ." Lưu Vũ tiếng quánh đặc lại gọi tên hắn.
"Đ, sao cậu lại nũng nịu như vậy?"
Lưu Vũ tuy đã khống chế được tin tức tố, nhưng vì sức nóng của phát tình, mặt cậu ửng đỏ, đuôi mắt cũng đỏ kèm theo nước mắt, đôi môi phảng phất bị liếʍ tới láng mịn tưởng chừng vừa cắn vào liền có thể chảy nước.
Mà Lưu Vũ còn rưng rưng nước mắt gọi tên của hắn như vậy.
Còn nhịn nữa thì không phải là nam nhân!
Hắn bước đến cạnh giường ngồi xuống, thả ra một chút tin tức tố, vương tay xoa lên môi dưới của Lưu Vũ.
"Tôi có thể hôn cậu không?"
Chưa đợi Lưu Vũ phản ứng lại, Châu Kha Vũ đã rướn người hôn lên.
Môi liền sát lấy môi, như vậy thôi sao có thể thoả mãn chứ.
Hắn vươn ra đầu lưỡi liếʍ nhẹ lên viền môi như đang muốn phác hoạ. Châu Kha Vũ cảm thấy dường như môi của Lưu Vũ sinh ra chính là để hôn vậy.
Lưu Vũ vươn tay muốn ôm lấy Châu Kha Vũ, nhưng cậu không có lực khí.
Châu Kha Vũ hiểu ý đồ của cậu, đưa tay với cậu thập chỉ tương khấu*, kéo xuống làm nụ hôn thêm sâu.
(*: mười ngón đan nhau)
Hai người đều là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm, chỉ có thể men theo bản năng làm tới.
Châu Kha Vũ cạy mở hàm răng Lưu Vũ, đầu lưỡi bắt đầu không ngừng mà cuốn lấy, khiến cả người Lưu Vũ nhịn không được mà run nhẹ. Phản ứng như vậy khiến tính chinh phục của Alpha càng thêm mạnh mẽ, hắn hung hăng xâm nhập, không ngừng trêu đùa lưỡi của Lưu Vũ, mà cậu cũng dùng sự thuần khiết của mình để đáp lại hắn.
Hương vị rượu mận xanh tràn vào khoang miệng, Lưu Vũ rất thích vị chua chua ngọt ngọt lại kèm theo chút đắng này, cậu cảm thấy nó rất phù hợp với Châu Kha Vũ.
Lưu Vũ choáng váng nhận lấy nụ hôn như bão táp mưa sa của Châu Kha Vũ.
Mắt cậu bây giờ đã nổi lên một tầng sương mỏng, nước bọt vì không kịp nuốt mà chảy xuống cần cổ tinh tế, cả người giống như một miếng caramel pudding quyến rũ chỉ còn đợi Châu Kha Vũ tới thưởng thức.
Omega khống chế không nổi mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, như càng thêm cổ vũ Alpha tiếp tục.
Lưu Vũ không bắt kịp nổi hơi nữa, Châu Kha Vũ mới buông tha cho đôi môi sớm đã ửng đỏ của cậu. Một đường hướng xuống, cổ của Lưu Vũ vẫn còn sót lại mùi vị tin tức tố thơm ngọt, làn da vừa trắng vừa mềm, Châu Kha Vũ cảm thấy mình thật sự giống như đang ăn một miếng pudding vậy.
Hắn nhịn không được vừa hôn lại mυ"ŧ, lưu lại những vết ửng đỏ, hướng về nơi tin tức tố nồng nhất.
Cho đến khi Châu Kha Vũ hôn lên miếng dán tin tức tố đằng sau gáy của Lưu Vũ, hắn mới tỉnh táo trở lại.
Hắn đã làm gì với một omega vừa phân hoá ý thức chưa rõ đây chứ?!!!
Châu Kha Vũ lập tức bật người dậy.
Rời xa của alpha khiến omega vẫn đang trong kỳ phát tình đột nhiên mất đi cảm giác an toàn.
Nước mắt nhịn không nổi mà trào ra ngoài.
"...đừng đi."
Âm thanh phát ra nhỏ đến mức tưởng chừng không thể nào nhỏ hơn, nhưng không sao, Châu Kha Vũ nghe thấy rồi.
Châu Kha Vũ vươn tay lau đi nước mắt vương trên mặt Lưu Vũ, tay còn lại nắm lấy tay cậu.
"Tiểu mít ướt, tôi không đi, tôi sẽ mãi ở đây."