Châu Kha Vũ ngửi thấy mùi vị pudding chạy tới.
Hắn đi lấy đồ tốt trở lại nhưng lại không nhìn thấy Lưu Vũ nữa, liền đi xung quanh tìm. Khi đi qua bệnh xá chợt ngửi thấy mùi vị pudding quen thuộc, hắn men theo hương vị, mở ra cửa phòng bệnh xá.
Đôi mắt của Lưu Vũ sớm đã đọng lại một tầng hơi nước, cả người yếu đuối không ổn, nước mắt lưng tròng co mình thành một đoàn, còn dùng tay che đi tuyến thể.
Châu Kha Vũ lập tức chạy đến "Cậu phát tình rồi?"
Lưu Vũ không đáp lại, cậu cảm thấy dường như cơ thể này không phải là của mình nữa. Thật khó chịu, giống như đang mong đợi điều gì.
Nhưng mà không được, cậu không cam tâm để bản thân mình biến thành như vậy.
Châu Kha Vũ đằng này cũng không hề dễ dàng, tin tức tố nồng độ cao không ngừng kí©h thí©ɧ hắn. Khiến tin tức tố rượu mận xanh của hắn sắp khống chế không nổi mà tràn ra, hắn cố chịu lại, hắn không muốn tin tức tố của mình ảnh hưởng đến Lưu Vũ.
Châu Kha Vũ rất đau lòng, một người có lòng tự tôn mạnh như Lưu Vũ, một mực nghĩ rằng mình sẽ theo lẽ dĩ nhiên mà phân hoá thành alpha nhưng lại kết quả trái với ý nguyện. Trong lòng cậu ấy khó chịu biết bao chứ.
Châu Kha Vũ nhẹ nhàng nâng mặt Lưu Vũ, giúp cậu lau đi nước mắt.
"Đừng khóc, không sợ tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Lưu Vũ vùi mặt vào bàn tay Châu Kha Vũ, nước mắt rơi vào lòng bàn tay hắn.
Không biết bởi vì người Châu Kha Vũ lưu tồn tin tức tố, hay là bởi vì đây là Châu Kha Vũ, Lưu Vũ cảm thấy rất an tâm.
"....giúp tôi."
"Cái gì?"
Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, nước tồn lại trong hốc mắt trào trực.
"Châu Kha Vũ, đánh dấu tôi."
Châu Kha Vũ không tin nhìn về Lưu Vũ, tay hắn sờ lên gáy của Lưu Vũ.
"Cậu chắc chắn?"
Châu Kha Vũ cố kìm lại, Omega trước mặt hắn vừa thơm vừa mềm, với Alpha quả thực có sức hấp dẫn chí mạng. Chỉ hận không thể lập tức cắn vào sau gáy rồi lấp đầy bằng tin tức tố của mình.
Nhưng mà hắn không hy vọng Lưu Vũ ở trong trạng thái không tỉnh táo mà cầu xin hắn, vậy lên hắn nhịn lại, hắn đợi Lưu Vũ cho hắn một khẳng định.
Lưu Vũ quay người, đem tuyến thể của mình hoàn toàn bại lộ trước tấm mắt của alpha.
Đây chính là khẳng định của Lưu Vũ.
Châu Kha Vũ giải phóng tin tức tố của mình, trong chốc lát hương vị rượu mận xanh đã tràn ngập khắp phòng bệnh xá của trường.
Hương vị caramel pudding với rượu mận xanh lập tức quyện vào với nhau.
Vừa ngọt vừa chua vừa chát.
Lưu Vũ bị tin tức tố của Châu Kha Vũ kí©h thí©ɧ tới mềm nhũn, không sức lực mà ngã ra giường.
Châu Kha Vũ một lực ôm lên Lưu Vũ, há miệng cắn vỡ tuyến thể của cậu, tin tức tố điên cuồng truyền vào cơ thể cậu.
Tin tức tố khác lạ tràn vào cơ thể, khiến Lưu Vũ nhịn không nổi mà run bật, nước mắt cũng cũng không ngừng rơi xuống, giường bệnh trong bệnh xá bị nước mắt đánh đẫm một mảng nhỏ.
Lúc sau, đánh dấu kết thúc.
Châu Kha Vũ không lỡ rời hôn lên tuyến thể bị hắn cắn bật máu.
Hắn đem Lưu Vũ quay lại dựa vào người mình.
Bởi vì đánh dấu tạm thời của Châu Kha Vũ, kỳ phát tình của Lưu Vũ liền được xoa dịu.
Cậu ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, đối mặt với ánh mắt tràn đầy xót thương của hắn.
Cậu không biết vì sao mình lại muốn khóc. Lưu Vũ phục rồi thứ nước mắt của anh, trước mặt biểu hiện bộ dạng tủi thân vạn phần nội tâm lại điên cuồng gào thét: "cạn lời mà mình mới không muốn khóc nhé! đừng chảy nữa aaaaaaaaa sao lại ngưng không được chứ đều tại Châu Kha Vũ!"
Châu Kha Vũ thấy vậy chân tay lại bắt đầu luống cuống.
"Làm sao thế làm sao thế ở đâu vẫn khó chịu sao?"
Lưu Vũ không quan tâm Châu Kha Vũ, cậu nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Châu Kha Vũ, đem mặt vùi vào ngực hắn, còn hướng về áo Châu Kha Vũ mà lau đi nước mắt.
Trong miệng hung hăng nói: "tôi ghét cậu, đồ quỷ đáng ghét."
Nhìn thấy bộ dạng khó tính của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ liền biết được cậu không sao.
Châu Kha Vũ mỉm cười vỗ về an ủi sau đầu Lưu Vũ.
"Đúng đúng đúng, tôi là quỷ đáng ghét. Đừng khóc nữa, tiểu mít ướt."