Chương 17

Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.

Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.

Trần Hạc Chinh giải quyết Ngũ Nhân Nhân xong, quay trở lại sân bóng, Ôn Lý đã biến mất. Anh cũng không ở trên sân lâu, xoay người đi thẳng đến phòng y tế của trường.

Chạy suốt quãng đường, mái tóc đen của anh ướt đẫm mồ hôi nhưng anh không hề tỏ ra chật vật mà ngược lại toát ra khí chất thể thao, một cảm giác sắc bén đến ngột ngạt.

Cửa phòng y tế mở ra một nửa, Trần Hạc Chinh đến gần, còn chưa kịp gõ cửa đi vào, liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, giống như đang đùa giỡn với ai đó, nói: "Nếu đau quá, em có thể khóc, tôi sẽ giữ bí mật cho em, tuyệt đối không nói cho ai hết."

Sau đó, giọng nói mềm mại mà anh quen thuộc nói với giọng khóc:

"Em không muốn khóc!"

Bàn tay đang định gõ cửa bị khựng lại giữa không trung.

Trần Hạc Chinh cau mày, một cơn đau rõ rệt chạy dọc cơ thể anh.

Người vừa lên tiếng tựa hồ có chút luống cuống, lạnh lùng nói: "Đừng khóc."

Đừng khóc.

Một cơn gió lạnh dường như từ dưới đất bốc lên, xẹt qua Trần Hạc Chinh, khiến toàn thân anh lạnh như băng, ngay cả máu thịt cũng đông cứng lại.

Hành lang bên ngoài phòng y tế trống rỗng, không nhìn thấy người nào, bên ngoài quá yên tĩnh, bên trong tiếng ồn ào cũng trở nên rõ ràng.

Xuyên qua cánh cửa khép hờ, Trần Hạc Chinh nghe thấy tiếng nức nở cố ý kìm nén, tiếng mũi bị nghẹt khi thở và tiếng nức nở dường như không có.

Tất cả các dấu vết đều truyền tải cùng một thông điệp đến Trần Hạc Chinh——

Ôn Lý đã khóc.

Chắc cô buồn lắm, nếu không thì đã không bộc lộ cảm xúc trước mặt người lạ như thế này.

Cô chia sẻ: "Vì cảm giác đó thực sự khủng khϊếp. Mình chỉ biết nhìn anh ấy bị thương vì cứu mình, máu chảy rất nhiều, nằm trong phòng cấp cứu, xung quanh là đủ loại thiết bị y tế, những đường nét nhấp nhô trên đường màn hình điện tâm đồ là bằng chứng duy nhất cho thấy anh ấy vẫn còn sống."

"Mình không muốn lại trải qua loại cảm giác này." Ôn Lý tựa hồ có chút khϊếp sợ, bả vai hơi hơi co rụt lại, "Cho dù tiền đề là mình nhất định phải tránh xa anh ấy."

"Mình chỉ muốn anh ấy khỏe mạnh, bình an mà sống."

Ai nghe được những lời như vậy đều không khỏi cảm thấy chóp mũi cay cay.

Phó Nhiễm Ninh tiến lại gần Ôn Lý và nhẹ nhàng ôm cô ấy.

Ôn Lý nhân cơ hội dựa vào vai Phó Nhiễm Ninh, nói tiếp: "Huống chi, đã năm năm rồi, mọi thứ đều thay đổi. Mình hy vọng anh ấy nhìn về phía trước, đi về phía trước và không quay đầu lại."

"Còn cậu thì sao?" Phó Nhiễm Ninh ôm Ôn Lý chặt hơn một chút, thấp giọng hỏi cô: "Khi nào thì cậu mới có thể tiến về phía trước?"

Ôn Lý còn chưa kịp trả lời, phía sau đột nhiên truyền đến một trận thanh âm lanh lảnh, giống như có người vô ý đá vào thùng rác.

Phó Nhiễm Ninh theo bản năng nhìn lại, hành lang dài và trống rỗng, không thấy ai.

Cô vén mái tóc dài của Ôn Lý ra sau tai, vui vẻ nói: "Quên đi, đừng nhắc đến chuyện này, mình dẫn cậu đi ăn món ngon. Một nhà hàng xào kiểu Quảng Đông mới mở gần trường. Nhà hàng này, vị rất nhạt, nhất định sẽ thích."

*

Trần Hạc Chinh không rời khỏi góc cho đến khi Ôn Lý và Phó Nhiễm Ninh bỏ đi mà không ngoảnh lại.

Một chút ánh sáng từ bầu trời lọt qua ô cửa kính, anh lọt vào trong đó lộ ra một chút lạnh lẽo cùng cô đơn.

Cô gái truyền nước trước đó đã truyền xong dịch và cùng bạn học bước ra khỏi phòng y tế, cô nhìn thoáng qua Trần Hạc Chinh.

Người có thể gây hiệu ứng quét màn hình trên các diễn đàn của trường, bài cũ vài năm trước vẫn còn nổi trên trang chủ, đột nhiên sống động xuất hiện trước mặt, nữ sinh kinh ngạc đến trợn tròn mắt, lén kéo cánh tay của người bạn bên cạnh, tuyệt vọng sử dụng cử chỉ của mắt, để người bạn nhìn sang một bên.

Trần Hạc Chinh chưa bao giờ giỏi để ý những điều này, anh không biết những động tác nhỏ nhặt giữa các cô gái, anh lặng lẽ đứng bên cửa sổ suy nghĩ về điều gì đó, lông mày cau chặt, trông có vẻ không vui.

Hai cô gái không dám tiến lên quấy rầy, lặng lẽ chụp hai bức ảnh rồi rời đi.

Trần Hạc Chinh đứng rất lâu trong hành lang trống rỗng bên ngoài văn phòng y tế, anh cần một chút thời gian để suy nghĩ và sắp xếp lại bản thân. Sau một lúc lâu im lặng, một thông báo tin tức mới vang lên từ điện thoại, Ngũ Nhân Nhân nói rằng anh ấy đã để xe của Trần Hạc Chinh ở bãi đậu xe của Bệnh viện Chỉnh hình và nhờ anh dành thời gian đến lấy.

Ngũ Nhân Nhân không đề cập đến cuộc kiểm tra của cô ấy diễn ra như thế nào, cũng không đề cập đến việc cô ấy đã đi đâu sau khi chiếc xe để bệnh viện, rõ ràng là đang chờ Trần Hạc Chinh hỏi.

Trên đường bắt taxi đến bệnh viện chỉnh hình, Trần Hạc Chinh gọi điện cho Ngũ Nhân Nhân, âm báo liên tục vang lên nhưng không ai trả lời cho đến khi anh tự động cúp máy.

Bên kia là một cô gái và cô ấy lại bị thương nên Trần Hạc Chinh không khỏi có chút lo lắng. Anh chuyển sang giao diện WeChat, muốn thực hiện một cuộc gọi video khác, nhưng vội vàng, anh nhấp vào vòng kết nối bạn bè của Ngũ Nhân Nhân và thấy cập nhật mà cô ấy đã đăng ba phút trước.

Ngũ Nhân Nhân: [ Bong gân mắt cá chân, gần đây ra ngoài không tiện, người thân và bạn bè đều có thể đến nhà chơi với mình nha, máy điều hòa miễn phí, đồ uống không giới hạn, khoai tây chiên và kẹo luôn có sẵn.]

Bức ảnh đi kèm là một bức ảnh tự sướиɠ với bộ lọc ngọt ngào và phông nền phía sau là phòng nghe nhìn ở nhà.

Cô từ chối trả lời cuộc gọi của anh sau khi đăng một bản tin, đây là cố ý.

Bây giờ Ngũ Nhân Nhân đã về đến nhà an toàn, Trần Hạc Chinh không quá bận tâm đến cô ấy. Nếu nói anh cẩn thận, anh thật sự cẩn thận, nói anh tàn nhẫn,anhn thật sự tàn nhẫn, đối với người tầm thường anh không có kiên nhẫn.

Trần Hạc Chinh tìm thấy chiếc xe cho Ngũ Nhân Nhân mượn ở bãi đậu xe của Bệnh viện Chỉnh hình, ban đầu anh không để ý, lên xe định khởi động thì anh mới phát hiện ra rằng kính cửa sổ đã đóng lại, mặt bên hằn vết son.

Tông màu hơi cam, hai ký tự lớn khá bắt mắt——

Thằng khốn!

Trần Hạc Chinh xuống xe, đứng ở phụ lái bên cạnh nhìn một hồi, trên mặt không có biểu tình.

Anh chưa bao giờ lãng phí tình cảm của mình cho những người mà anh không biết rõ, và anh cũng không tức giận khi ai đó vẽ lên cửa sổ của một chiếc Aston, nhưng anh chỉ cảm thấy rằng nét chữ này thực sự nên được luyện tập, rất xấu xí.

Một chiếc Audi chạy ngang qua, chủ nhân của chiếc xe là một người đàn ông trung niên thích xem đám đông, anh ta hạ cửa sổ xuống, cười hỏi Trần Hạc Chinh: "Chàng trai trẻ, anh có làm bạn gái anh tức giận không? Lại còn viết lên trên một chiếc xe đắt tiền như vậy, thật xót nha."

Trần Hạc Chinh dùng đốt ngón tay ấn vào sống mũi, giải thích: "Những đứa trẻ của bạn tôi không hiểu chuyện, thật bát nháo".

Người chú cười hai lần, nâng kính cửa sổ và lái xe đi.

Trần Hạc Chinh hơi bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, chiếc xe bẩn đến mức anh không thể lái nó. Anh gọi điện cho tài xế ở nhà và yêu cầu tài xế lái chiếc Aston đi và trả lại cho anh sau khi dọn dẹp.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạc Chinh mở ngăn đựng đồ để tìm bằng lái xe của mình.

Trong vách ngăn không có thứ gì, kẹp da nằm ở đó, liếc mắt liền rõ ràng. Trần Hạc Chinh nhìn lướt qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi, con ngươi tối đen, có mùi bão táp ập đến.

Anh quay lại số điện thoại di động của Ngũ Nhân Nhân, nhưng bên kia vẫn chỉ có âm thanh thông báo, không trả lời cũng không từ chối nghe, cho đến khi nó tự động cúp máy.

Lần này, Trần Hạc Chinh không còn thờ ơ như trước mà trở nên cố chấp.

Nếu một lần không trả lời, anh lập tức quay số lần thứ hai và thứ ba, hành động được lặp lại một cách máy móc, lộ ra mùi vị không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu, như thể rơi vào một loại hoang tưởng nào đó.

Khi trời tối dần, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.

Giọng nói của Ngũ Nhân Nhân có chút lười biếng, cô nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Tôi vừa ngủ quên, khi tỉnh dậy, tôi thấy một danh sách dài các cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, khiến tôi giật mình nha."

Trần Hạc Chinh không có tâm trạng vòng vo với cô, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, lời nói rõ ràng: "Em lấy đồ của tôi phải không?"