Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.Một blogger giàu cảm xúc với gần 40 triệu người hâm mộ từng đăng một bài tương tác lên Weibo ——
Sau khi chia tay, bạn đã buồn trong bao lâu?
Trong lúc kích động, Ôn Lý đã sử dụng tài khoản "Tiểu Vụ" để viết bình luận bên dưới:
'Đây là ngày thứ hai mươi bảy sau khi tụi mình chia tay, mình vẫn sinh hoạt như thường, ăn uống điều độ, làm việc chăm chỉ, làm quen với những người bạn mới. Mình không nhắc đến anh ấy nên mọi người đều nghĩ rằng mình đã buông.
Cho đến ngày hôm đó, trong nhà đột nhiên mất điện, trời tối đen như mực, phản ứng đầu tiên của mình không phải là bật đèn pin, mà là gọi tên anh ấy, rất muốn nắm tay anh ấy. Lúc này mình mới nhận ra, không phải mình không buồn, chỉ là mình không dám thừa nhận rằng sau một thời gian dài, mình vẫn còn buồn.
Hầu hết thời gian, mình luôn muốn anh ấy sống một cuộc sống tốt đẹp, hãy nhìn về phía trước và đừng nhìn lại. Một phần nhỏ hy vọng rằng mình mong anh ấy đừng quá tốt, như vậy mình liền có lý do để tìm anh ấy.'
Không biết đội ngũ đằng sau blogger đầy cảm xúc đó hoạt động như thế nào, liền đem cái đoạn bình luận này đưa lên khiến cho lượng xem tăng vọt.
Trong số hơn 60.000 bình luận, bình luận của Ôn Lý nổi bật nhất và là bình luận được nhiều lượt thích và trả lời nhất, các tài khoản khác cũng trở nên náo nhiệt hơn, bình luận cũng trở nên nhiệt tình hơn.
Nhiều người lạ đã gửi tin nhắn riêng cho Ôn Lý, chia sẻ cảm xúc và câu chuyện của họ với cô, buồn bã, bất lực, mất mát, phẫn uất và may mắn. Nhiều người đã an ủi cô và nói: "Em gái à, mong em sớm bước ra khỏi nỗi buồn và gặp được những người tốt hơn."
Bởi vì những tin nhắn riêng tư này, Ôn Lý đã miễn cưỡng khóa tài khoản của mình, nhưng cô biết rằng mình sẽ không bao giờ gặp được ai đó tốt hơn.
Tình yêu mà Trần Hạc Chinh dành cho cô là tốt hơn cả những gì tốt nhất, vì vậy khi anh bị tổn thương vì mối quan hệ này, cô đã tự trách mình rất nhiều đến mức không thể tha thứ cho chính mình.
Cho đến ngày nay, đều không thể tha thứ.
Sau khi tình cờ được chú ý, Ôn Lý đã lấy tài khoản "Tiểu Vụ" làm acc clone. Trên Internet, nó giống như ẩn danh, không ai biết cô là ai, cô có thể trút bỏ mọi lo lắng và trò chuyện với người mình thích.
Ôn Lý nhớ có một cô bé chân thành nói với cô: "Chị, em có linh cảm, chị và người chị thích nhất định sẽ gặp lại nhau. Chuyện của chị còn chưa kết thúc đâu."
Chuyện có kết thúc hay không, Ôn Lý cũng không rõ, điều chắc chắn là người cô thích đã không còn thuộc về cô nữa.
*
Xu hướng tìm kiếm "Trần Hạc Chinh ngất xỉu" vẫn đang đứng đầu và vẫn chưa có ai phản hồi. Ôn Lý hai tay gối đầu nằm ở trên bàn dài, bên tai tràn ngập tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, yên lặng lắng nghe, thanh âm giống như có người khóc, cô không nhịn được liền đăng một bài viết trên Weibo:
Tiểu Vụ: [Hôm nay trời nhiều mây và mưa, bạn có khỏe không?]
Những bình luận mới và những dòng chia sẻ lần lượt xuất hiện, Ôn Lý không có khí lực nên không muốn nhìn, chỉ nằm dài trên bàn tiếp tục lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Căn phòng quá yên tĩnh, Ôn Lý cảm thấy chóng mặt một lúc, sau một khoảng thời gian không xác định, một tài khoản Blue V có ID "Trần Hạc Chinh Music Studio" cuối cùng cũng xuất hiện trên trang chủ đề và đăng một đoạn văn bản.
*Blue V: giống như tài khoản có dấu tick xanh.Bài viết thông báo cho biết Trần Hạc Chinh đột ngột ngất xỉu vào ngày hôm qua do không đủ sức khỏe và ngay lập tức đã được đưa đến bệnh viện để điều trị. Cảm ơn các bạn đã quan tâm và ủng hộ, và cảm ơn những người bạn y tế đã giúp đỡ và điều trị.
Được gửi lên cùng lúc với bài thông báo, còn có một bản nháp lời bài hát viết tay, đó là một bài hát mới mà Trần Hạc Chinh đang viết——
Em nói rằng thời tiết sương mù không phân rõ núi non hay cánh đồng bát ngát
Dù khung cảnh có bao xa, em có thể giơ tay
Anh đã mộng tưởng cùng em đi qua bao mùa
Em đã nói không, chúng ta hãy nói lời tạm biệt
- -"sương mù"
Chữ viết theo khuôn mẫu, không tính là tinh tế, có chút hơi ngoáy, thế nhưng lại nhìn ra được những kiến thức cơ bản, hình chữ kết cấu rất đẹp. Hai bên trái phải còn có kí hiệu của những nốt nhạc được đánh số bằng chữ viết tay màu đen, viết lộn xộn bên cạnh lời hát.
Trần Hạc Chinh mặc dù chỉ làm việc ở hậu trường và hiếm khi lộ mặt trước sân khấu, nhưng ngoại hình của anh ấy thực sự rất bắt mắt, trên người anh ấy có khí chất của hoàng tử nhỏ, có rất nhiều tin đồn thu hút trí tưởng tượng của mọi người, khả năng thu hút fan của anh không thể xem thường.
Một số thành viên của nhóm nhạc Sirius cũng share lại bài viết này, bày tỏ sự quan tâm và chúc phúc cho Trần Hạc Chinh, trong vòng vài phút, tài khoản chính thức của studio đã có gần 100.000 người hâm mộ, nhưng cột theo dõi không có thêm người mới.
Sau đó, những mục như #Studio của Trần Hạc Chinh đã có bài thông báo#, #Sương mù của Trần Hạc Chinh# lần lượt lọt vào danh sách hot search, hoàn toàn lấn át bài viết của Diệp Thanh Thời.
Phó Nhiễm Ninh ăn dưa đến mức đọc sách cũng không thèm đọc, ngón tay gõ gõ bàn phím liên tiếp gửi mấy tin nhắn cho Ôn Lý:
Phó Nhiễm Ninh: [Tại sao mình cảm thấy như Trần Hạc Chinh và Diệp Thanh Thời đang phân cao thấp vậy ý?].
Phó Nhiễm Ninh: [ Diệp Thanh Thời trước đây đã sử dụng căn bệnh của Trần Hạc Chinh để chặn súng, nhưng Trần Hạc Chinh chỉ đơn giản là cướp lấy sự lộ diện của Diệp Thanh Thời và đẩy anh ta vào một góc tối nhỏ để cho anh ta biết ai là người mới cầm trong tay tài nguyên phong phú!]
Phó Nhiễm Ninh: [Cả hai bên đều là những nhân vật tàn nhẫn, thật đáng sợ.]
Trên WeChat, có một đống tin nhắn chưa đọc, nhưng Ôn Lý không buồn kiểm tra chúng. Cô nhìn chằm chằm vào bức tranh có viết lời bài hát, nhịp tim dao động, có chút luống cuống.
Sương mù sương mù...
Rất lâu trước đây, khi họ vẫn còn ở bên nhau, cô dường như đã nói điều gì đó như thế này——
"Trần Hạc Chinh, anh có biết em thích nhất là sương mù không, cảm giác thanh tao rất đẹp. Sau này, chúng ta hãy đi một nơi có non xanh nước biếc để định cư đi."
...
Vì thích thời tiết có sương mù nên cô đặt tên cho tài khoản Weibo của mình là "Tiểu Vụ", vậy tại sao Trần Hạc Chinh lại đặt tên bài hát là "Có sương mù".
*Vụ: sương mù, vì lúc dịch mình chưa hiểu rõ từ này lắm nên mình để nguyên bản gốc là "Tiểu Vụ", từ về sau mình sẽ đổi thành "Tiểu Sương Mù"Trước có "Hơi thở của Hồng Tiêu Lý", nay viết "Có Sương Mù".
Không biết anh có cố ý hay không.
Là hận nhiều hơn một chút, còn là hoài niệm một chút.
*
Trần Hạc Chinh tỉnh dậy trong bệnh viện, anh vừa trải qua một ca phẫu thuật xâm lấn tối thiểu và vẫn đang được truyền dịch, anh được kết nối với máy theo dõi điện tâm đồ, cổ tay và đầu ngón tay đều lạnh ngắt. Tiếng mưa ngoài cửa sổ trong trẻo, ánh nắng yếu ớt xuyên qua kính chiếu xuống tấm thảm, chiếu ra những hoa văn như sóng nước.
Khu VIP tương đối rộng rãi, mùi thuốc sát trùng rất nồng, thoang thoảng mùi hoa huệ.
Bên cạnh có người kéo ghế xuống, phát ra tiếng đinh tai nhức óc, Trần Hạc Chinh quay đầu tìm kiếm âm thanh, khi nhìn thấy vẻ mặt của người đối diện, anh không khỏi mỉm cười, yếu ớt nói, "Anh hai, làm kinh động đến anh."
Trần Hạc Nghênh đang gần đến tuổi, với cái đầu cắt ngắn, hốc mắt rất sâu, sắc sảo mà hung dữ. Từ cổ áo sơ mi buông lỏng hai cúc, lộ ra một sợi dây chuyền mỏng manh ở xương quai xanh, mang một vẻ hoang dã khó quên.
Thanh âm "Anh hai" vừa thốt ra khỏi miệng, sắc mặt Trần Hạc Nghênh rất khó coi, cầm lấy báo cáo chẩn đoán bệnh của Trần Hạc Chinh, giơ tay định đập vào mặt của anh, nhưng lại dừng lại, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Anh mày đây thân làm một người anh trai thật đáng tự hào, đem em trai mình biến thành cái dạng như thế này!".
Hôm qua, Trần Hạc Chinh bị bộc phát bệnh, ngất trong một cửa hàng tiện lợi, khi đó anh chỉ có một người hâm mộ nhỏ ở bên anh, trước khi cô gái hoảng sợ, tài xế của nhà họ Trần đã tìm thấy anh ấy.
Kể từ sau một vụ tai nạn nguy hiểm đến tính mạng cách đây 5 năm, Trần Hạc Nghênh đã rất nghiêm ngặt trong việc bảo vệ em trai mình, điện thoại di động và đồng hồ đeo tay của Trần Hạc Chinh đều có thiết bị định vị, tài xế dựa vào định vị mà tìm thấy anh.
Khuôn mặt tái nhợt của Trần Hạc Chinh khiến người lái xe giật mình, may mắn thay, anh ta là người thận trọng, vừa trấn an người hâm mộ nhỏ và bảo cô ấy giữ im lặng, đồng thời anh ta vừa liên lạc với một bệnh viện tư nhân quen thuộc và yêu cầu họ lập tức cử xe cấp cứu đến.
Khi Trần Hạc Nghênh lao đến bệnh viện, hắn đầy tức giận.
Đây là một người đàn ông lớn lên trong mùi máu, học hành có thành tích tốt, đυ.ng tới cái gì cũng nghiêm túc, trong người lúc nào cũng có một khóa xích. Vật kia không chớp mắt, cũng không khó kiểm soát, đập trên người nhất định sẽ để lại vết thương. Ba mẹ mất ngoài ý muốn, Trần Hạc Nghênh phải bỏ việc học để tiếp nhận một cục diện rối rắm, trưởng bối cùng các đàn anh chỉ chực chờ xem trò hề, cuối cùng lại dưới tay tên tiểu bối này lột sạch hết lớp da.
Bác sĩ trực tại khoa cấp cứu đã đưa ra chẩn đoán là thủng dạ dày, chỉ chờ người nhà ký xác nhận là có thể tiến vào phòng mổ tiến hành phẫu thuật xâm lấn tối thiểu.
Bệnh tình trở nên rõ ràng, trợ lý của Trần Hạc Nghênh cũng đoán ra được đầu đuôi ngọn ngành, thấp giọng báo cáo: "Thiếu gia rủ mấy đứa trẻ do Trác Tự cầm đầu ra ngoài ăn tối, đại khái là tâm tình tốt nên uống nhiều rượu mới ảnh hưởng đến dạ dày."
"Đưa thông tin liên lạc của Trác Tự cho tôi," Trần Hạc Nghênh ký vào tờ đồng ý do y tá đưa cho, đầu bút trực tiếp xuyên qua tờ giấy ký tên, "Tôi muốn đích thân hỏi, loại rượu nào có thể đem A Chinh biến thành cái dạng này!".
Trác Tự sợ Trần Hạc Chinh, lại càng sợ Trần Hạc Nghênh, hai anh em nhà này bá đạo độc đoán không phải dễ chọc. Bởi vậy khi điện thoại vừa được kết nối, chưa đợi Trần Hạc Nghênh lên tiếng, hắn đã vội nói hết những gì mình biết.
"Sau khi gặp cô gái họ Ôn đó, cảm thấy A Chinh có chút không đúng." Trác Tự nói, "Tôi chưa từng gặp qua cô gái đó, nên trông cô ấy rất lạ."
Trần Hạc Chinh là ai, lạnh lùng, ngông cuồng và đầy kiêu ngạo, ai cũng không để vào mắt, chỉ có một người con gái anh không bao giờ quên được.
Trần Hạc Nghênh cúp điện thoại, trong mắt hắn đầy bóng tối.
Năm năm trước lừa hắn một lần còn chưa đủ, năm năm sau, vẫn là cô ta!
Ca phẫu thuật kết thúc sau chưa đầy hai giờ, mọi thứ diễn ra tốt đẹp, Trần Hạc Chinh được chuyển đến phòng bệnh tổng quát để theo dõi và hồi phục sau phẫu thuật.
Trời đã hừng đông, bầu trời xanh thẫm, trợ lý khuyên Trần Hạc Nghênh về nghỉ ngơi trước, anh ta sẽ sắp xếp y tá trông lo.
Trần Hạc Nghênh đang cầm một điếu thuốc trên tay, hắn không châm lửa mà chỉ dùng để ngửi mùi thuốc. Hắn xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ cẳng tay và một hình xăm mấy vạch đen, lắc đầu nói: "Có về cũng không ngủ được, cứ ở đây coi chừng, thấy nó tỉnh thì tôi cũng yên tâm một chút."
Trợ lý cũng không cố gắng thuyết phục hắn nữa, mà quay sang pha cho hắn một tách trà nóng, mang cho hắn một chiếc chăn sạch.
*
Trong phòng bệnh có một khe hở trên cửa sổ, hơi nước mưa ẩm ướt phả vào.
Trần Hạc Nghênh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, một tay chống trán, một đôi chân dài bắt chéo, dáng vẻ phi phàm. Cố nén sự tức giận, hắn nói: "Trước ở đây dưỡng bệnh, sau đó bắt máy bay quay về Đức. Muốn viết nhạc ở đâu cũng được, không nhất thiết phải ở lại Trung Quốc."
Sau khi giải phẫu, thức ăn và nước uống đều phải nhịn, giọng nói của Trần Hạc Chinh lúc này đã khàn đi, anh nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, đôi mắt đen như màn đêm, nói: "Anh hai, tính cách của em thế nào anh hiểu rõ, dùng loại giọng điệu ép buộc như thế này, em sẽ không nghe."
"Anh ép mày?" Trần Hạc Nghênh nghiêm khắc nói, "Là anh cứu mạng mày! Đừng cho là anh mày không biết mày đang suy nghĩ cái gì, mày lần này trở về nước, chỉ vì giải thưởng Kim Mạch sao? Chuyện như vậy cũng để trong mắt sao? Mày trở về là vì ai, là ai khiến mày phải lo lắng, có cần anh mày nói rõ không?".
So với sự tức giận của Trần Hạc Nghênh, Trần Hạc Chinh bình tĩnh như tượng đá, anh không nói, nhưng anh nói rõ rằng anh sẽ không nhượng bộ.
"Mày một lòng một dạ lưu luyến người năm xưa, cái gọi là tình yêu của mày sao?" Trần Hạc Nghênh tức giận đến nỗi không biết phải nói như thế nào, "Xém chút nữa mất mạng, cổ họng bị nhiễm trùng sau phẫu thuật, bị thương sau cú rơi, nằm ở Đức hai năm mới có thể đứng dậy, dạy dỗ như thế còn chưa đủ? Còn muốn giẫm lên vết xe đổ?".
Một loạt câu hỏi này, từng chữ đều xuyên thấu tận xương, gần như khoét một miếng thịt từ trái tim của Trần Hạc Chinh, lấy đi cái thứ mềm nhất.
Trần Hạc Chinh nhắm mắt lại, đôi môi nhợt nhạt như thường lệ khi mắc bệnh.
Anh năm năm trước vội vàng xuất ngoại, Trần gia công bố tin tức là anh đang dưỡng bệnh, thực ra không phải bệnh, mà là bị thương nặng suýt chết, đang nguy kịch.
Để tránh giới truyền thông và để anh có một môi trường yên tĩnh để hồi phục sức khỏe, Trần Hạc Nghênh đã lợi dụng các mối quan hệ của mình để lặng lẽ đưa anh đến một bệnh viện tư nhân ở nước ngoài để điều trị khép kín.
Khi anh được bao quanh bởi các loại dụng cụ y tế, anh nhận được một cuộc gọi từ Ôn Lý, nói với anh một cách bình tĩnh và rõ ràng——
"Trần Hạc Chinh, đừng trở lại, chúng ta chia tay đi."
Cô gái mà anh nắm trong tay, người mà anh dành cả đời để bảo vệ, đã lựa chọn rời bỏ anh khi sự sống và cái chết của anh vô cùng mỏng manh.
Vài năm sau, Trần Hạc Chinh không còn nhớ lúc đó mình đã trả lời như thế nào, chỉ nhớ rằng chính Ôn Lý là người cúp điện thoại trước, giống như việc nói thêm một lời nào với anh sẽ là cực hình.
Bất kể Ôn Lý có suy nghĩ gì trong đầu, thì cuộc "chia tay" này là cái gai trong lòng Trần Hạc Chinh, mưng mủ thành vết thương khó lành, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ đau thấu tim.
"Bị thương như vậy, em không trách cô ấy." Trần Hạc Chinh hô hấp yếu ớt, đôi mắt đen không động, lộ ra một loại kiên nghị cùng kiên định như đá, "Người hại em không phải cô ấy."
"Mày thật từ bi," Trần Hạc Nghênh cười khẩy, hắn luôn ra tay quyết liệt không chút do dự, "Mày có biết Diệp Thanh Thời không? Con trai cả của nhà họ Diệp, người nổi tiếng của đài truyền hình vệ tinh Cụ Phong, cũng là người chống lưng mới mà người yêu của mày tìm cho bản thân cô ta. Trong vài năm qua khi mày đi vắng, Diệp Thanh Thời đã giúp mày chiếu cố rất tốt cho người yêu mày, đem người yêu của mày đi hộp đêm ở khu phố còn đang nằm trên bảng hot search kìa, mày có muốn xem qua không? Nói không chừng sẽ thấy nữ chính trong đó quen mắt lắm!".