Chương 1

Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.

Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.

Năm thứ năm kể từ khi Ôn Lý và Trần Hạc Chinh chia tay.

Một mini-album "Hơi thở của Hồng Tiêu Lý" đã được phát hành, album đứng đầu danh sách bán chạy nhất của âm nhạc, nổi tiếng một thời không ai không biết.

Album này không chỉ khiến ban nhạc ngầm "Sirius" trở nên nổi tiếng mà còn đẩy nhà sản xuất album kiêm nhạc sĩ Trần Hạc Chinh từ hậu trường lên sân khấu.

Một người đàn ông hai mươi sáu tuổi, cơ thể cường tráng, tràn đầy sức sống, cao gầy, thẳng tắp, lông mày sâu đậm, khí chất vừa kiêu ngạo vừa ôn hòa, rất đẹp trai.

Với hình ảnh đẹp và tài năng, Trần Hạc Chinh đã trở thành một nhân vật "hot" nhất trong giới, nhiều phương tiện truyền thông đã chào mời anh, hy vọng có thể cùng anh hợp tác.

Trần Hạc Chinh ít nói một cách đáng ngạc nhiên, anh đã từ chối những lời mời đó, ở lại hậu trường và thậm chí không sử dụng Weibo, chỉ có một vài cuộc phỏng vấn đã được người hâm mộ cày đi cày lại muốn nát khiến cho người xem không thể thốt lên —— Mẹ kiếp! Thật là đẹp trai.

Nhan sắc vô cùng kinh diễm, một nụ cười có thể làm cho người đối diện xem luyến tiếc.

Ôn Lý đã nhìn thấy tin tức về giải thưởng của Trần Hạc Chinh trên Weibo.

Chủ đề "Lễ trao giải Golden Wheat Music" đứng đầu hot search, kế đến là từ "Bạo", đỏ tươi bắt mắt.

Nhiều nhà phê bình âm nhạc gọi cuộc bình chọn giải thưởng này là "Trận chiến của các vị thần", và những người được đề cử đều là những ứng cử viên nặng ký, trước lễ trao giải, sự tò mò khơi dậy cũng như sự chú ý được đẩy lên cao nhất trong những năm qua. Vậy nên, khi Trần Hạc Chinh càn quét ba giải thưởng liên tiếp khiến cho toàn bộ Internet kinh ngạc.

Anh đã một tay giành được giải "Nhà soạn nhạc xuất sắc nhất", "Người dàn dựng xuất sắc nhất" và "Nhà sản xuất album xuất sắc nhất", đồng thời trở thành người chiến thắng lớn nhất tại lễ trao giải, xứng đáng trở thành một huyền thoại.

Ca khúc chủ đề "Hơi thở của Hồng Tiêu Lý" của album không chỉ khiến ban nhạc Sirius trở nên nổi tiếng và giành được giải "Bài hát vàng của năm" mà còn thu hút vô số người hâm mộ đến với nhà soạn nhạc Trần Hạc Chinh.

Người hâm mộ yêu thích tài năng của anh ấy, thậm chí còn yêu thích tâm trạng lạnh lùng giữa lông mày và đôi mắt của anh, và tất cả họ đều viết những lời ủng hộ dưới các chủ đề liên quan.——

#hành trình không thay đổi, nhiệt tình yêu thương đến bất tận#

#chúc mừng Hạc thần, huyền hoại đã trở lại#

...

Trần Hạc Chinh đã không tham dự lễ trao giải Golden Wheat Awards, chiếc cúp đã được trao cho dàn nhạc Sirius nổi tiếng của anh.

Anh càng khiêm tốn, càng ít nói, lại càng làm cho người ta cảm thấy hiếu kì.

Trong số những màn ăn mừng sôi nổi, có một đoạn bình luận khác biệt của người hâm mộ——

"Các em gái là fan mới đã lâu không chú ý đến Hạc Thần, có thể không biết Hạc Thần của chúng ta là siêu cường đại, thuở thiếu niên anh ấy có thể sáng tác ca khúc. Tuy nhiên, anh ấy có tương đối tính cách độc đoán vào thời điểm đó, và những bài hát anh ấy chỉ viết để cho mình hát, có mua cũng không bán, ở trên một diễn đàn ẩn danh nơi các nhạc sĩ tập hợp, các bạn có thể tìm thấy được những bản demo của Hạc Thần, giọng hát của anh ấy lúc đó rất tuyệt! Anh ấy có cơ hội rất tuyệt để trở thành một nam ca sĩ, ấy nhưng anh ấy lại bị mắc bệnh hiểm nghèo cách đây năm năm, bây giờ thì không thể hát được nữa..."

Giao diện điện thoại di động của Ôn Lý đã dừng lại trên đoạn bình luận đó trong một thời gian dài, nhìn số lượng đăng lại tăng vọt từ hàng trăm đến hàng nghìn lên hơn 20.000. Hai chữ "năm năm trước" giống như một mũi hàn thiêu đốt tầm nhìn của cô, nhức nhối đau đớn, thậm chí trái tim cô cũng run lên.

Đề xuất có liên quan của Iridium Fang dưới nguồn bình luận của người hâm mộ được liên kết với video do tài khoản tiếp thị phát hành, đây là cuộc phỏng vấn độc quyền với Trần Hạc Chinh.

Trước khi video tự động phát, Ôn Lý thoát khỏi ứng dụng trước, dùng đầu ngón tay nhấn nút và nhanh chóng khóa màn hình, đôi mắt cô phản chiếu trong tấm gương tối.

Lông mày và đôi mắt dịu dàng như vậy, dịu dàng và thanh tú, bởi vì chúng chứa đầy những suy nghĩ, lộ ra một cảm giác u sầu.

Đây là năm thứ năm họ xa nhau.

Trần Hạc Chinh rất tốt, và Ôn Lý cũng rất tốt, cả hai dường như đã tự chăm sóc bản thân.

Tuy nhiên, chỉ có Ôn Lý biết rằng cô đã gieo một bông hồng cho Trần Hạc Chinh ở nơi mềm yếu nhất trong trái tim mình.

Rễ hồng kết trái tim.

Mỗi lần hô hấp thì chùm rễ ấy cũng tham gia, mỗi lần thở ra là mỗi lần đau đớn.

Cũng khô héo, nhưng cũng ấm áp.

Lễ trao giải được tổ chức tại thành phố Hồng Kông, ánh sao lớn chiếu sáng bầu trời đêm của thành phố Hồng Kông, trong khi Ôn Lý đang ở thành phố Đồng Án, cách xa thành phố Hồng Kông hàng ngàn dặm.

Cô thuê một căn nhà hai phòng ngủ, gọn gàng ngăn nắp, có hoa nhài Carolina xinh đẹp mọc trên ban công nhỏ.

Căn hộ cao tầng có thể nhìn ra cảnh đêm của một nửa thành phố, Ôn Lý đẩy cửa sổ trên ban công ra, mái tóc dài của cô bị gió thổi tung, xa xa là dòng sông và những con tàu du lịch.

Cô không thể nhìn thấy pháo hoa rực rỡ trên bầu trời thành phố Hồng Kông, không thể nghe thấy tiếng reo hò của đám đông, bữa tiệc ăn mừng xa hoa sau buổi lễ không liên quan gì đến cô, cô đa số đều là im lặng và sống một cách bình thường.

Tuy nhiên, trong quá khứ, từ "Ôn Lý" là trái tim của Trần Hạc Chinh.

Người đàn ông đó đã dùng sự kiêu ngạo và cứng rắn của mình để xây dựng một vương quốc tối cao cho cô, và giờ đây, thành phố đã bị hủy diệt, chỉ còn lại đống đổ nát.

*

Ba tháng sau.

Sau khi kết thúc chuyến lưu diễn kéo dài mười ba tháng, tất cả các thành viên của đoàn múa Reborn đều nghỉ ngơi, Ôn Lý tắt điện thoại di động, ăn ngủ trong 24 giờ, sau đó xuất hiện trong phòng tập của đoàn múa như thường lệ.

Chín giờ rưỡi sáng, đồng hồ đúng giờ.

Phòng luyện tập tự nhiên trống vắng, có chút ánh nắng chiếu vào trên tấm gương lớn trên tường, sàn gỗ đã bị quét sạch sẽ.

Ôn Lý thay một chiếc váy chữ T ngắn bó sát trong phòng thay đồ, mái tóc dài của cô được ghim lại một cách tùy tiện bằng những chiếc kẹp tăm. Sau khi khởi động, cô bắt đầu đổ mồ hôi, vài sợi tóc rủ xuống dán vào cổ, khiến làn da trắng nõn, mỏng manh có chút ửng hồng.

Trông mềm mại và sạch sẽ cùng với một bầu không khí nhẹ nhàng.

Ôn Lý đã từng học khiêu vũ từ khi học tiểu học, đầu tiên là múa ba lê, sau đó là múa dân gian và múa cổ điển, sau khi tốt nghiệp đại học, cô gia nhập đoàn múa Reborn. Lúc đầu, cô bị cả tổ ghẻ lạnh, liên tục không được xuất hiện trên sân khấu, sau này khi cô giành được giải thưởng nhảy solo, cô đã có chỗ đứng vững chắc trong tổ nhảy, hiện nay cô đang được xem là ngôi sao mới trong giới đã được Reborn công nhận, địa vị của cô chỉ đứng sau Trịnh Gia Tuần - nữ vũ công chính của giải thưởng lớn.

Vũ Đoàn, giám đốc đoàn múa, luôn ngưỡng mộ cô, cô ấy nói rằng Ôn Lý là kiểu người xinh đẹp nhưng vô hại, không hung dữ nhưng khó quên, và cô cũng là tâm điểm của đám đông, cô được sinh ra để trở thành một chất liệu tốt trên sân khấu.

Nhạc mở to, trong phòng tập tràn ngập tiếng vang, Ôn Lý không nghe thấy điện thoại đổ chuông, cho đến khi dừng lại nghỉ ngơi, cô mới thấy cuộc gọi nhỡ của Diệp Thanh Thời.

Thói quen của Diệp Thanh Thời chính là, nếu mà anh ấy gọi cho đối phương một lần mà không bắt máy, cho dù trời có sập anh ấy cũng không gọi lại lần thứ hai.

Ôn Lý vặn mở một chai nước tinh khiết, chậm rãi uống một hơi để làm dịu cổ họng, rồi gọi lại.

Tốc độ trả lời điện thoại của Diệp Thanh Thời có điểm chậm, anh ấy đều cúp máy trước khi bắt máy, giọng nói êm dịu và đều đặn lộ ra phong thái riêng của người trưởng thành.

Anh nói: "Quán bar của bạn tôi hôm nay khai trương, vừa vặn cũng lâu không gặp, tối nay chúng ta ra ngoài nhé."

Ôn Lý nghịch bình nước tinh khiết nói: "Ngày hôm nay tôi hơi mệt, để khi khác".

Diệp Thanh Thời cười, giọng điệu kết thúc rất nặng nề, lộ ra một cảm giác áp bức.

Anh ấy nói: "Ôn Lý, xin hãy hiểu, tôi không phải đang thảo luận với em."

Nói xong, anh trực tiếp cúp máy, không để lại chỗ thương lượng.

Ôn Lý khẽ thở dài.

Tinh thần độc đoán và kiêu ngạo của Diệp Thanh Thời luôn khiến cô nhớ đến Trần Hạc Chinh.

Khi màn đêm buông xuống, chiếc Mulsanne của Diệp Thanh Thời đúng giờ xuất hiện ở tầng dưới trong căn hộ của Ôn Lý, chiếc xe quá sáng và lạc lõng với khung cảnh đường phố xung quanh.

Ôn Lý mặc một chiếc váy dài bằng sa tanh với chất liệu mềm mại và vòng eo ôm sát, khoe vóc dáng và khí chất. Mái tóc dài được vén sang một bên, bồng bềnh mượt mà, trang điểm mắt tinh xảo, đôi môi tươi tắn, cả người rất xinh đẹp, giống như nữ chính trong phim ngôn tình.

Diệp Thanh Thời không thích lái xe, đi đâu cũng giao cho tài xế chở. Lúc này, anh đang ngồi ở hàng ghế sau của xe, xuyên qua ô cửa kính đã hạ xuống một nửa, anh nhìn thấy Ôn Lý đang bước xuống bậc thang, đôi giày cao gót tinh tế của cô từng bước một đi tới dường như là đang bước vào trái tim của anh.

Ôn Lý mở cửa xe bên kia, nhìn thoáng qua cũng sửng sốt.

Diệp Thanh Thời mặc lễ phục, là con trai quý tộc được nuôi dưỡng bởi một gia đình nghệ thuật, phong thái tốt đến khó tin, ngay cả đường vai cũng cao hơn người bình thường một chút.

Sau khi lên xe, Ôn Lý ngồi xuống gần cửa xe, túi xách đặt ngay ngắn trên đầu gối, giữ khoảng cách lịch sự và an toàn với Diệp Thanh Thời.

Mãi cho đến khi xe lái đi, cô mới nói: "Bữa tiệc hôm nay có quan trọng không? Lão sư Diệp ăn mặc trang trọng như vậy, khiến người ta cảm thấy lo lắng."

Diệp Thanh Thời liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: "Biết cái gọi là 'Nữ nhân duyệt người vì nhan sắc' không?".

Ôn Lý không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy, dừng một chút, ngược lại cười nói: "Trong lòng tôi đã có người".

"Hai năm rồi," Diệp Thanh Thời nghiêng đầu nhìn cô, "Hai năm trước, lần đầu tiên tôi hỏi em có muốn bên cạnh tôi hay không, em dùng câu này nói cho có lệ, hôm nay lại tiếp tục dùng câu này. Ôn Lý, em có thể nào dùng một chút đầu óc mà thay đổi được không?".

"Lão sư Diệp, đừng nói nhảm như vậy," Ôn Lý không thèm nhìn anh, "Nói chuyện như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm rằng hai năm nay anh vẫn đợi tôi, chờ tôi đổi ý."

"Đợi em?" Diệp Thanh Thời cười cười, không biết là châm chọc hay là giễu cợt, hỏi: "Em cảm thấy em đáng giá để tôi chờ sao?"

Mặc dù Ôn Lý gọi Diệp Thanh Thời là lão sư một cách kính trọng, nhưng thật ra anh ấy không phải là một giáo viên, nói đúng hơn là một người dẫn chương trình.

Truyền hình vệ tinh Cụ Phong là kênh chủ lực của Đài truyền hình Đồng Án, đã phát sóng hơn 20 năm và có sức hấp dẫn hàng triệu người. Trên kênh có ba chương trình hoàng kim, một trong số đó là về hệ thống luật pháp tên là "Lợi Giám", đã giành được nhiều giải thưởng và được mọi người biết đến, chương trình này do Diệp Thanh Thời dẫn chương trình.

Diệp Thanh Thời đẹp trai và có hai bằng thạc sĩ Luật và Triết học.

Ngày nay, không ai trong ngành biết rằng người anh em đầu tiên của Truyền hình vệ tinh Cụ Phong là Diệp Thanh Thời.

Ôn Lý ngồi ngay ngắn, nghe câu hỏi này cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ xe, đèn neon như nước, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.

Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng, khẽ mỉm cười nói: "Có đáng hay không, Diệp lão sư là người biết rõ nhất."

Vách ngăn giữa hàng trước và hàng sau không được nâng lên, tài xế có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của họ, không khỏi đổ mồ hôi cho Ôn Lý.

Một cô gái xinh xắn nhìn hiền lành vô hại như vậy sao khi lên tiếng lại không biết chừa chỗ cho mình?

Cô đáp lại bằng những lời lẽ mỉa mai như vậy, nếu là người khác, Diệp Thanh Thời có lẽ đã bị yêu cầu xuống xe từ lâu.

Nhưng mà, lần này, Diệp Thanh Thời không có tức giận, giống như bị lời nói của Ôn Lý làm cho nghẹn lời, mất hứng trò chuyện, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Trong xe yên lặng, Ôn Lý tiếp tục ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, suốt đường đi không nói một lời.

Quán bar khai trương hôm nay nằm trong khu thương mại, trên tầng cao nhất của một tòa nhà thương mại nổi tiếng.

Núi không buông bụi, sông không bao giờ cạn.

Khi Ôn Lý tiến vào, bên trong đã có rất nhiều người tụ tập, đây là một nơi rộng lớn, được ánh đèn chiếu rọi, tạo nên vẻ mơ hồ mông lung.

Bên cạnh ghế sa lon đang có đám người chơi bài, Diệp Thanh Thời đi tới, một đám người lập tức đứng dậy nghênh đón, từng ngụm từng ngụm đối Diệp thiếu gia, thái độ vô cùng cung kính.

Ở đây nhiều người như vậy, không gian có chút chật hẹp, sau khi ngồi xuống phần váy dưới chân của Ôn Lý liên tục cọ xát vào ống quần Diệp Thanh Thời, cảm giác có chút lạnh lẽo như nụ hôn của rắn.

Cô cảm thấy khó xử khi có một chàng trai trẻ với mái tóc nhuộm xanh cầm ly rượu đi tới, hỏi cô học ngành gì, đang làm ở đâu.

Ôn Lý nói tên của đoàn múa mà cô đã ký hợp đồng, tóc xanh nghe thấy vậy lập tức lấy lại tinh thần nói: "Đoàn múa Reborn? Nó thuộc về Tanghe Media phải không? Ngày hôm trước tôi có mang theo vài cô gái ra ngoại ô thành phố để đua xe, các người đoán xem tôi nhìn thấy ai? Trần Hạc Chinh! Em trai của ông chủ Tanghe. Đương nhiên lúc đó nhìn hắn thật chói mắt, vài năm không gặp, lúc đó trông anh ta thật phong độ, anh ta vừa đứng đó, các cô gái của tôi đều nhìn hắn không rời, đuổi theo tôi hỏi thăm xem hắn là ai, còn hỏi phương thức liên lạc. Mẹ kiếp! Thật là muốn gϊếŧ người!".

"Trần Hạc Chinh? Ai là Trần Hạc Chinh?"

"Mày là người mới ở đây? Ở thành phố Đồng Án này có bao nhiêu là Trần Hạc Chinh?"

"Nghe nói anh ấy định cư ở nước ngoài, không phải không về sao, sao..."

...

Lời còn chưa dứt, Ôn Lý đã đứng dậy, cô kiếm cớ đi vệ sinh, lúc rời đi, bước chân vội vàng gần như lộn xộn, không có chú ý tới ánh mắt của Diệp Thanh Thời nhìn về phía bóng lưng của cô, đôi mắt sâu hun hút.