Tiếp tục với anh trai lưu manh Chu Khởi.
P.S. Hôm nay đăng sớm, thứ 2 mình phải đi làm nên sẽ đăng bài muộn. Chủ nhật vui vẻ. 😊
~~~~~~~~~
Chương 8
Thời điểm người phụ trách thành phố dẫn người tới, nhóm cho vay nặng lãi kia tất cả đều đã bị Chu Khởi chất thành một đống trên mặt đất.
Hứa Nùng ở một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình, không thể nói kinh ngạc đến ngây người, nhưng cũng bị thân thủ của hắn làm cho sửng sốt.
Nhóm đàn ông kia sau khi chứng kiến đại ca của mình bị đập cho thành như vậy, đều đồng loạt xông tới, gương mặt mỗi một người ảm đạm âm thầm chửi rủa, nói xong lại nhìn sắc mặt Chu Khởi.
Cả quá trình Hứa Nùng không biết nên thuật lại như thế nào, tóm lại vào lúc cô còn chưa kịp phản ứng, những người đó đã nằm đầy trên mặt đất. Hơn nữa, Chu Khởi xuống tay dường như đặc biệt tàn nhẫn, những người đó nơi bị thương không nguy hiểm đến tính mạng không đổ máu, nhưng mỗi một người đều là vẻ mặt thống khổ đau đớn.
Lúc người phụ trách thành phố điện ảnh và truyền hình chạy tới, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Hắn ngược lại là không kinh ngạc, bởi vì trước kia đã từng nghe nói qua, trong mấy huynh đệ của Đại Boss bọn họ, thân thủ tốt nhất cũng hỗn độn nhất là Chu Khởi. Lúc còn đi học, hắn hình như còn từng đánh hắc quyền cùng người ta, một trận đấu đánh đến đối phương nửa cái mạng cũng sắp không còn.
Có điều, mặc dù hiểu biết nhiều như vậy, người phụ trách vẫn là nghĩ mà sợ.
Dù sao ông lớn này đến địa bàn của hắn, lỡ như có cái gì sai sót, vậy Đại Boss bọn họ người khác sẽ không tìm, có thể khẳng định kẻ xui xẻo đầu tiên chính là hắn đi!
Vì thế, lúc này hắn cũng không lo lắng cái gì khác, nhanh chóng tiến lên chuẩn bị quan tâm hai câu, nào biết lời này còn chưa nói ra miệng, Chu Khởi ở bên kia đã nói ra một câu trước.
"Lãnh đạo, tôi giúp anh giải quyết cái phiền toái lớn này rồi, tháng này nên cho tôi thêm một trăm đồng tiền thưởng đi?"
Người phụ trách: "????"
Hắn có chút mơ hồ, sau khi đối điện ánh mắt nhàn nhã phóng túng lại mang theo một ít nguy hiểm kia của Chu Khởi, ngược lại là phản ứng cực nhanh.
"Thêm thêm thêm, khẳng định thêm." Nói xong, biểu tình thật cẩn thận lại hỏi, "Vậy tôi đem những người này... giải đi trước?"
Chu Khởi liếc nhìn về bên phía Hứa Nùng, thấy cô còn có chút trạng thái hoảng hốt, không nhận thấy được cái gì bất thường, liền gật gật đầu với người phụ trách.
Sau khi nhóm người kia bị bảo an mà người phụ trách mang đến túm đi, Chu Khởi vước hai bước đến trước mặt Hứa Nùng.
Hắn dùng ngón giữa nhẹ búng vào má Hứa Nùng, "Ngốc? Nghĩ cái gì vậy?"
Hứa Nùng nhìn hắn, muốn nói lại thôi, nhưng ánh mắt nhẹ đảo qua mu bàn tay hắn, lúc phát hiện có một chỗ da bị trầy, điều muốn nói liền thay đổi.
Cô có chút áy náy, chỉ chỉ vào chỗ hắn bị thương, "Anh bị thương rồi."
Nói xong, nâng mắt lên nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút dịu dàng, mang theo thăm dò.
"Hay là tôi đi mua ít thuốc, giúp anh xử lý một chút nhé?"
Chu Khởi tùy ý nhìn lướt qua vết thương gần như không đáng kể trên mu bàn tay, lại nhìn vẻ mặt của Hứa Nùng một chút, một lúc sau, lười biếng đáp.
"Được."
——————————————
Lúc đi hiệu thuốc mua thuốc, Hứa Nùng đi ở phía trước, cho nên vào cửa trước.
Bởi vì Chu Khởi vẫn luôn theo ở phía sau, cô có chút không tự nhiên, vậy nên tốc độ đi đường có chút nhanh.
Trong hiệu thuốc chỉ có một ông lão mang kính viễn thị, vốn đang nhàn nhã đọc báo, nhìn thấy Hứa Nùng "Vội vã" tiến vào, nhanh chóng hỏi: "Sao thế cô bé, bị thương chỗ nào sao?"
Ông lão mới vừa hỏi xong, cửa hiệu thuốc lại một lần nữa bị đẩy ra, Chu Khởi đi sau tiến vào.
Ông lão là người từng trải, nhìn Chu Khởi sau khi tiến vào ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi Hứa Nùng, liền biết hai người khẳng định là cùng nhau.
"Là ai bị thương nha?" Ông lão cười tủm tỉm hỏi.
Hứa Nùng chỉ chỉ người phía sau, "Mu bàn tay anh ấy có chút trầy da."
Ánh mắt ông lão hướng về bên phía Chu Khởi nhìn nhìn, nhìn vài lần cũng không nhìn thấy có chỗ nào trầy da.
"Này liền không nghĩ một vết thương nhỏ không nhìn thấy, cũng khiến cho cháu sốt ruột thành như vậy nha?" Ý cười của ông lão càng sâu, ý vị thâm trường nhìn Chu Khởi, "Nhóc con, thật có phúc à."
Hứa Nùng vừa nghe thế thì biết ông lão này hiểu lầm, trong nháy mắt hai gò má nóng lên.
"Không phải đâu ông..."
Nhưng Hứa Nùng lời còn chưa nói hết, tiếng của Chu Khởi vang lên ở sau lưng——
"Đâu chỉ có phúc ạ, là tam sinh hữu hạnh."
Hứa Nùng theo bản năng quay đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt trầm ngâm của hắn, nhất thời trên mặt càng nóng.
Cô cúi đầu không lại để ý tới lời nói trêu chọc của hai người, chọn mấy thứ xử lý miệng vết thương, có rượu sát trùng, nước tiêu độc, cao hạ sốt cùng gạc và băng y tế.
Lúc muốn tính tiền, Hứa Nùng mới vừa muốn trả tiền, bàn tay nhỏ bé đột nhiên bị người từ phía sau giữ chặt.
Cô quay đầu, phát hiện Chu Khởi lặng yên không một tiếng động đứng ở phía sau.
Ngực hắn và sống lưng cô gần như không có một chút khoảng cách, trên người hắn mang theo hơi thở đặc biệt kia, cũng nháy mắt tản ra xung quanh cô.
"Băng gạc băng dính cũng không cần đâu." Giọng Chu Khởi vang lên ở phía trên đỉnh đầu cô, "Tôi chỉ là bị trầy da, không phải là bị thương đổ máu."
Hứa Nùng ban đầu vốn bởi vì hắn đột nhiên tới gần mà có chút căng thẳng, lúc này nghe hắn nói xong, càng cảm thấy xấu hổ, trong khoảnh khắc cũng hiểu được bản thân phản ứng có chút quá mức.
Cô cố gắng bình tĩnh nói với ông lão chủ hiệu thuốc: "Ông đổi giúp cháu băng gạc cùng băng dính thành băng dán cá nhân Tieba ạ."
Sau khi thanh toán xong, Hứa Nùng đẩy Chu Khởi ra chạy ra khỏi hiệu thuốc trước. Người phía sau giống như là không có việc gì, hai tay đút túi, bên miệng treo nụ cười chậm rì rì đi ra ngoài.
Ông lão nhìn dáng vẻ Chu Khởi như vậy, là người từng trải, lắc lắc đầu, "Ôi, thằng nhóc này, hiện tại bắt nạt người ta như vậy, có ngày cháu sẽ hối hận. Giờ người theo đuổi được rồi, không có sợ hãi gì nữa, chờ đến lúc người ta không để ý đến cháu nữa, để xem cháu làm sao?"
Chu Khởi không thèm để ý chút nào, thậm chí ý cười bên miệng còn nhiều hơn.
"Vậy thì lại theo đuổi một lần nữa."
——————————
Địa phương vắng vẻ ở thành phố điện ảnh không nhiều lắm, đi qua đi lại toàn là người.
Hứa Nùng đầu đội nắng, không dễ dàng gì mới tìm được một chỗ có bậc thang râm mát.
Cô xoay người nhìn về phía Chu Khởi, chỉ chỉ bên đó, "Ngồi kia nhé?"
"Cũng được."
Hứa Nùng thấy hắn không từ chối, liền dẫn đầu đi tới bên đó. Cô lấy ra một túi khăn giấy, lôi ra hai tờ, chia ra phủ lên trên bậc thang.
Hai tờ khăn giấy cách nhau khoảng cách còn khá xa, Chu Khởi rủ mí mắt, nhìn thoáng qua.
"Ngồi ở đây bôi thuốc cho tôi à?"
Hứa Nùng gật gật đầu, có chút nghi hoặc, hắn vừa nãy không phải đã đồng ý sao? Đột nhiên vì sao lại hỏi như vậy?
"Em cách tôi xa như vậy làm thế nào mà bôi thuốc?"
Hứa Nùng nhìn thoáng qua hai tờ giấy trên bậc thang, trong đầu có chút do dự, xa sao? Rất tốt đi?
Có điều, cô cũng không muốn bởi vì loại chuyện nhỏ này mà bắt bẻ hắn, cong eo nhỏ xê dịch một trang giấy sang bên cạnh, đại khái cách hai ba cm khoảng cách đi.
Tiếp theo cũng không quan tâm phản ứng của hắn nữa, trực tiếp ngồi xuống.
"Được rồi, giờ cách không xa nha, anh lại đây ngồi đi."
Giọng nói của Hứa Nùng nhẹ nhàng mềm mại, giọng điệu kia càng giống như là dỗ dành một đứa bé đang giận dỗi, Chu Khởi nghe được hai mắt híp lại.
Hắn sải đôi chân dài bước về phía trước, đá tờ khăn giấy còn lại kia đến bên cạnh, khom lưng xuống trực tiếp ngồi ở bên cạnh Hứa Nùng, một chân khẽ chạm vào chân cô.
Tiếp theo, liền thấy hắn ngả về phía sau, hai khuỷu tay nhẹ đặt trên bậc thang cao hơn sau lưng.
"Lúc này mới được gọi là cách không xa."
"..."
Hứa Nùng cảm thấy dáng vẻ hắn như vậy rất vô lại, chỉ muốn nhanh chóng bôi xong thuốc rồi quay về, cũng không nói nhiều, chỉ hơi hơi xê dịch chân mình sang bên cạnh.
"Đưa tay qua đây."
Bởi vì tư thế của Chu Khởi, Hứa Nùng sau đó chỉ có thể nghiêng người qua bôi thuốc cho hắn.
Hắn giơ tay lên, Hứa Nùng cố gắng hết sức không trực tiếp đυ.ng vào làn da trên tay hắn, mà là cầm rượu sát trùng chà lau từng chút một, sợ lau không sạch sẽ, cô lại cầm bông vải sạch sẽ dính một ít nước tiêu độc để lau.
Khi nước tiêu độc tiếp xúc với miệng vết thương, có bọt khí màu trắng nổi lên, cô nhìn mà cũng thấy khó chịu, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Đau không?"
Chu Khởi liếc nhìn vết thương không có cảm giác gì trên mu bàn tay, "À."
Lại nhìn xuống Hứa Nùng, lời muốn nói ban đầu trong miệng lại thay đổi, một lát sau, hắn lấy đầu lưỡi đẩy đẩy hàm răng, cười đến có chút hư hỏng, "Rất đau, bạn học nhỏ thổi thổi cho tớ đi?"
"..."
Hứa Nùng nhìn điệu bộ của hắn như vậy, chỉ biết hắn lại đang trêu chọc mình.
Sau đó, cô cố nén không để ý đến ánh mắt của hắn, kiên trì thay hắn xử lý xong miệng vết thương.
Khi làm xong, cô nhẹ thở ra, đứng dậy liền muốn đi.
Kết quả cổ tay đột nhiên bị hắn giữ chặt, hắn ở phía sau mở miệng: "Vội vã đi như vậy làm gì? Nói xem, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Hứa Nùng lúc này đã đứng lên, cúi đầu nhìn xuống cổ tay bị hắn nắm chặt của mình, theo bản năng vùng vẫy, lại không thoát ra được.
Mắt cũng không liếc nhìn hắn, cứ như vậy rủ mí mắt hỏi: "Cái gì mà xảy ra chuyện gì?"
Chu Khởi không cho cô cơ hội giả ngu, trực tiếp nói: "Vì sao xuất hiện ở chỗ đó, lại vì sao gặp qua bọn thu nợ đó?"
Hứa Nùng không trả lời, mà là im lặng vài giây, sau đó lần nữa ngồi trở lại trên bậc thang, nhìn hắn.
"Nếu như anh muốn tôi trả lời vấn đề của anh, thì anh trả lời tôi hai vấn đề trước đã."
Chu Khởi đầy hứng trí nhướng lông mày, có chút ngoài ý muốn.
"Được, em hỏi đi."
"Điều thứ nhất, anh rốt cuộc có phải họ Chu không?"
Chu Khởi không do dự, "Đương nhiên."
Dường như sợ cô không tin, hắn lại bổ sung một câu: "Cần tôi lấy căn cước cho em xem không?"
Nói xong, làm bộ thật sự muốn thò tay vào túi.
Hứa Nùng thấy thế nhanh chóng ngăn cản, hai tay nhỏ bé trắng noãn sốt ruột đè cánh tay của hắn lại, sau khi lòng bàn tay chạm vào nhiệt độ trên làn da của hắn, ngay lập tức kịp phản ứng lại, không được tự nhiên thả tay ra.
"Tôi không phải không tin, tôi chỉ là muốn xác nhận lại một chút."
Chu Khởi đưa mắt nhìn chỗ tay vừa mới bị cô chủ động đè lại kia, lại nhàn nhã ngước mắt nhìn cô, "Ừm, xác nhận xong rồi, sau đó thì?"
"Sau đó... Chính là vấn đề thứ hai."
Hứa Nùng không mấy khi, vào lúc đối mặt hắn, vẻ mặt có chút nặng nề cùng nghiêm túc.
"Người mà nhóm cho vay nặng lãi kia muốn tìm không phải là anh đi?"
Chu Khởi cũng không có gì do dự, gật gật đầu, "Đúng, không phải tôi."
"Lúc trước, lúc tôi đi tìm anh, vì sao anh không nói?"
Cô còn chủ động "Giúp" hắn, còn nói một đống lời vô dụng như vậy. Ở trong mắt hắn, có phải đều trở thành trò cười hay không?
Chu Khởi bình chân như vại, ngồi dựa vào trên bậc thang, tư thế nhàn nhã, "Cái này được tính là vấn đề thứ ba?"
Hứa Nùng nghẹn lại, không nghĩ tới hắn sẽ nói cái này, nhất thời mặt có chút nóng, cũng không muốn lại tiếp tục hỏi nữa, một lần nữa đứng dậy muốn đi.
Chu Khởi dường như nhận ra ý tứ của cô, lần này trước tiên kéo chặt tay cô.
"Gấp cái gì? Tôi có nói không trả lời em sao?"
Hứa Nùng đỏ mặt trốn tránh, vẫn là không thoát ra được, trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu, khi nhìn hắn, ánh mắt có chút "Hung ác".
"Vậy anh rốt cuộc có nói hay không!"
Chu Khởi có chút buồn cười, trong lòng nghĩ, cô đây là dọa người, hay là quyến rũ người đây?
Một giây sau, hắn mở miệng: "Người mà bọn họ muốn tìm quả thật không phải tôi. Tôi cũng không thiếu nợ bọn họ, nhưng tôi thiếu người khác."
Hứa Nùng ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe được loại đáp án này, nhất thời không kịp phản ứng.
"Cái gì?"
Chu Khởi nhìn cô, mở mắt nói láo.
"Không phải em cho là tôi trời sinh liền có thân thủ lợi hại như vậy chứ? Đều là trốn nợ mà ra. So với những người mà tôi nợ tiền, hôm nay đều là trẻ con. Đám người thu nợ kia đều là trực tiếp chặt tay chặt chân, động đao động súng."
Hứa Nùng có chút nhận thức mới mẻ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên thật lâu không khép lại, hơn nửa ngày mới ấp úng phun ra vài chữ.
"Vậy trong nhà... Không ai quản anh sao?"
" Quản thế nào được? Bọn họ thiếu tiền còn nhiều hơn tôi."
"..."
"Bạn bè cũng vậy, có người anh em bị đòi nợ, đòi ba năm ăn hai cái chi giả, một cánh tay một cái chân."
"..."
Chu Khởi bất chợt cúi người qua, khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt Hứa Nùng, cười có chút khoa trương có chút hư hỏng.
"Cho nên, bạn học nhỏ, bạn xem tớ đáng thương như vậy..."
Khi nói chuyện, hô hấp mang theo vị thuốc lá tản ra xung quanh chóp mũi cô, vô ý mang theo hơi thở xâm lược.
"Có muốn hiến tặng cho chút tình thương hay không?"