Tác giả: Triệu Thập Dư
Editor: LC
Trong siêu thị thành phố, em gái thu ngân ở quầy tính tiền vẫn luôn như có như không quan sát kệ hàng bên kia, ánh mắt thẹn thùng mang theo sợ sệt, muốn nhìn mãi về phía bên đó, lại như là có chút ngại ngùng.
Chu Khởi dựa vào phía trước một cánh cửa sổ bên cạnh giá hàng, một cánh tay tùy ý đặt trên bệ cửa sổ, trên tay cầm cái bật lửa, một lần lại một lần gõ vào bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch.
Thân máy bằng kim loại ở dưới ánh đèn tản ra ánh sáng lạnh, ngón tay hắn để ở phía trên, càng thon dài dễ nhìn hơn.
Ánh mắt hắn vẫn luôn đặt trên người Hứa Nùng, thật lâu cũng không rời đi.
Hứa Nùng vẫn luôn ở giá hàng giả vờ chọn lựa thương phẩm, nhưng thật ra bên tai cũng lặng lẽ lắng nghe động tĩnh phía sau.
Lúc trước người đàn ông kia đem chuyện nói thành như vậy, cô căn bản không có cách nào cự tuyệt.
Ý tứ của hắn rõ ràng chính là, hôm nay cô không đồng ý, thì còn ngày mai, ngày mai không đồng ý, thì còn ngày kia...
Hơn nữa, người này cũng biết cô là người của đoàn phim nào, tìm được cô càng là rất dễ dàng.
Nhưng cô lại không cảm thấy hắn sẽ cố ý ở trước mặt người khác nói cái gì, nhưng bản thân vẫn luôn nỗ lực che dấu không lộ ra tài năng, hắn hẳn là cũng là không biết nội tình.
Lỡ như lúc nào đó hắn đến đoàn phim, nói lỡ miệng...
Hứa Nùng không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, cho nên sau khi hắn nói vậy, không cam không nguyện đáp ứng.
Bọn họ lúc ấy một trước một sau đi được một đoạn đường, Hứa Nùng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là dừng cước bộ.
Cô đứng lại ở trước mặt hắn, ngửa đầu lên nhìn hắn.
"Anh nói muốn cảm ơn tôi, mời tôi ăn gì đó, vậy... ăn cái gì có thể do tôi quyết định không?"
Người đàn ông kia lúc ấy không tỏ ý kiến nhướng nhướng mày. Lúc cô dẫn hắn đi đến siêu thị, cô đi ở phía trước, nghe thấy rõ ràng ở phía sau hắn ta cười một tiếng.
Không chút nào che dấu, có chút khoa trương, hơn nữa còn là loại thanh âm từ nơi cổ họng phát ra kia.
Hứa Nùng có chút phiền muộn, đột nhiên liền hối hận chính mình lựa chọn tới nơi này.
Hắn thiếu nợ thì thiếu nợ, không có tiền thì không có tiền, cô quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ?
Dù sao là hắn nói nhất định phải mời khách, quán ăn trong thành phố này nhiều như vậy, cô làm chi vì muốn bớt chút tiền mà tới nơi này chứ?
Nghĩ đến đây, Hứa Nùng liền có chút kích động, tay chọn đồ bắt đầu cố ý đưa về hướng có những đồ ăn vặt nhập khẩu, không bao lâu, trước ngực đầy một ôm đồ ăn vặt in chữ nước ngoài màu sắc rực rỡ.
Đồ quá nhiều, cô ôm có chút cố sức.
Vừa mới xoay người, phía trước liền bước tới một thân ảnh cao lớn.
Hứa Nùng cho dù cúi đầu cụp mắt, cũng biết người đi qua đây là ai.
Hai tay đang ôm đồ của cô vô thức siết chặt.
Người trước mặt chuyển động, vươn tay, muốn tiếp lấy những gói đồ ăn vặt đó.
"Mấy thứ này trước đưa cho tôi, em lại đi chọn cái khác đi."
Hứa Nùng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Hả?"
Đáy mắt Chu Khởi lộ vẻ lười biếng, giọng nói cũng mang theo lẽ đương nhiên, "Chỗ này mới mấy túi, hẳn là nên chọn thêm một ít nữa?"
Hứa Nùng quả thực bị dáng vẻ như vậy của hắn đánh bại, tràn ngập đầu óc đều là những điều lúc trước đã từng nhìn thấy trong TV, vì làm vui lòng bạn gái, bạn trai dù không có tiền cũng muốn phùng má giả làm người mập.
Tuy rằng cô sẽ không tự kỷ cảm thấy là hắn thích mình, nhưng hành động này của hắn... Thật sự không khác bọn họ là mấy.
Cô lại lặng lẽ thoáng nhìn hắn một cái, phát hiện hắn vẫn còn nhìn mình, nhanh chóng lắc lắc đầu, "Chỗ này là đủ rồi."
Chu Khởi nghe xong cũng không làm khó cô nữa, xoay người ôm những đồ ăn vặt đó đi đến quầy tính tiền.
Trong quầy em gái thu ngân lúc này nhìn thấy Chu Khởi lại đây, còn có chút khẩn trương, hai má đỏ bừng, vẫn luôn không dám đối diện với hắn.
Thật ra làm việc bên trong thành phố điện ảnh và truyền hình, các kiểu nam minh tinh muôn hình muôn vẻ cô ta đều đã gặp qua, đẹp trai có danh tiếng cũng rất nhiều, nhưng là hôm nay vừa thấy Chu Khởi, em gái thu ngân đã cảm thấy so với hắn, những người trước đó đều kém một điểm lại một điểm.
Nhưng cũng không phải là nói diện mạo, diện mạo của Chu Khởi quả thật soái khí dễ nhìn, nhưng cũng không nổi trội tới trình độ nào.
Chủ yếu vẫn là loại khí thế như có như không trên người hắn kia, rõ ràng nhìn qua rất lười biếng, có lẽ là lúc giơ tay nhấc chân, lại tràn ngập cường thế cùng hơi thở làm cho không người nào có thể xem nhẹ.
Em gái thu ngân ngại ngùng lại miên man suy nghĩ, vẻ mặt rầu rĩ giúp bọn họ quét mã.
Quét đến cái cuối cùng, Hứa Nùng ở một bên bất chợt lên tiếng.
"Chờ một chút!"
Em gái thu ngân và Chu Khởi cùng đồng thời đưa mắt nhìn qua, biểu cảm của Hứa Nùng nhất thời có chút cứng ngắc.
"Cái đó... Tôi có thể trước cầm trả về vài thứ không?"
Em gái thu ngân có lẽ là do vừa mới nhìn soái ca, lại bởi vì Hứa Nùng là theo soái ca cùng tới, cho nên lúc này thái độ rất tốt.
Cô ta hơi mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể, cô muốn trả lại cái nào? Tôi giúp cô tiêu mã."
Hứa Nùng nghe vậy, kiên trì đến cùng, dưới cái nhìn chăm chú của hai người, ôm toàn bộ đồ vật trên quầy trở về, chỉ để lại hai cây kẹo que.
Nụ cười của em gái thu ngân cứng đờ, hai mắt Chu Khởi cũng hơi híp híp lại.
Hứa Nùng làm xong, cũng không băn khoăn cái gì nữa, ngoài không dám ngẩng đầu chống lại ánh mắt hai người ra, cũng không cảm thấy có chuyện gì.
Cô nắm hai cây kẹo que kia ở trong tay, đưa về hướng em gái thu ngân.
"Hai cái này đi."
Hai cây kẹo que nằm ở trong lòng bàn tay cô là của hãng Alps, một cái vị chuối tiêu, một cái vị dâu tây.
Em gái thu ngân tuy là người có tu dưỡng chức nghiệp cao, lúc này gương mặt đen sì.
Vẻ mặt cô ta một lời khó nói hết, nhìn nhìn Hứa Nùng, lại nhìn nhìn Chu Khởi. Cuối cùng quét mã hai cây kẹo, sau đó khuôn mặt vô cảm nói: "Hai đồng."
Chu Khởi chậm chạp không có hành động gì, Hứa Nùng nhìn hắn một cái, dường như dùng ánh mắt nói ——
Trả tiền đi.
Hắn nhìn cô chằm chằm, dưới ánh đèn, khuôn mặt được che dấu của Hứa Nùng như trước lộ vẻ quê mùa, nhưng hai con mắt lại đặc biệt đen nhánh dễ nhìn.
Ánh mắt trong suốt thấy đáy, sáng bóng rạng rỡ.
Chu Khởi lấy đầu lưỡi đẩy đẩy chân răng, sau một hồi khá lâu, ở trong lòng chửi nhỏ một câu ——
Đệch.
.........
Lúc đi ra ngoài, hai người sát vai đi trở về, ai cũng không mở miệng trước.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, khi đi đường cánh tay cũng suýt nữa chạm được da thịt đối phương. Hứa Nùng không dấu vết xê dịch sang bên cạnh, muốn cách xa hắn một chút.
Kết quả lúc này mới bước ra phía ngoài hai bước, phía sau liền đột nhiên vang lên một loạt tiếng còi, một chiếc xe từ phía sau bọn họ phóng như bay về phía trước. Hứa Nùng còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác cơ thể bị người mạnh mẽ lôi kéo.
Chiếc xe chạy qua bên người, Hứa Nùng mới nhận thấy.
Cả người cô bị Chu Khởi kéo đến trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn suýt nữa đập vào ngực hắn, cánh tay còn bị hắn hung hăng nắm chặt, chóp mũi cách áo phông của hắn chỉ có không đến một cm khoảng cách.
Một hỗn hợp mùi nước xả quần áo nhàn nhạt cùng mùi thuốc lá khuếch tán ở trước mũi, cô ngửi thấy, hô hấp cũng lặng lẽ ngừng lại, không dám dùng sức.
Chu Khởi híp mắt nhìn nhìn chiếc xe đã chạy xa, một lát sau, cúi đầu, nhìn đỉnh đầu Hứa Nùng.
"Em vì sao không đi sang đường bên kia?"
Giọng hắn có chút lạnh lùng, nhưng cũng không phải thật sự tức giận với cô, mà là giận vừa mới rồi cô trốn hắn đến xe cộ cũng không để ý.
Hứa Nùng tự biết đuối lý, hai má cũng có chút nóng lên, một lúc lâu sau, cô cúi đầu nói câu: "Xin lỗi."
Chu Khởi thật sự bị cô làm cho không còn cáu kỉnh được nữa, hắn buông tay ra, chủ động đi vào bên trong hai bước, không dựa vào gần cô như lúc trước nữa.
"Lại đây đi, đừng dịch ra bên ngoài nữa."
Hứa Nùng đi theo bước chân của hắn, cũng bước vào phía trong hai bước, trong lòng cô lúc này còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cũng cảm nhận được rõ ràng vừa mới rồi bản thân đã làm cái gì.
Vì thế muốn cữu vãn một chút không khí, dù sao kế tiếp muốn về trường quay còn có chừng mười phút khoảng cách, người đàn ông này hình như không có ý trực tiếp bỏ qua không để ý đến cô, dường như muốn đưa cô về phim trường.
Nếu như chừng mười phút vẫn luôn là loại không khí này, vậy cô phỏng chừng muốn xấu hổ chết mất.
Cô ngẫm nghĩ, bóc ra một cây kẹo que vị chuối tiêu, đưa cho Chu Khởi.
"Ăn không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Chu Khởi không chút để ý nhìn một cái, có ý muốn nói, "Đây là tạ lễ, em tự mình ăn đi."
Hứa Nùng không nghĩ tới hắn còn thật để ý chuyện này, chẳng lẽ thật cảm thấy hành động này của cô làm hắn mất mặt?
Nhưng hẳn là không có gì đi, cô quả thật "Giúp" hắn hai lần, nhưng cũng không có trả giá đồ vật gì thiết thực. Hắn muốn cảm ơn cũng chỉ cần có ý là được rồi, chỗ nào cần chú ý nhiều như vậy chứ.
Nghĩ tới đây, cô đem cây kẹo que đã bóc kia ngậm trong miệng.
Đầu lưỡi ở phía trên liếʍ một vòng, sau khi hương vị ngọt ngào trong khoang miệng tan đi, cô lại mở miệng nói: "Tôi không có coi thường ý tứ của anh, so sánh với tiệm cơm cùng những bữa tiệc lớn gì đó, tôi càng thích ăn kẹo hơn, vì thế mới chọn cái này, anh không cần suy nghĩ nhiều."
Nói đến đây, cô chủ động nhìn về phía hắn.
Ánh mắt sóng sánh tỏa sáng, ở bên đường chỉ có ánh trăng chiếu xuống, vô cùng xinh đẹp.
"Phương thức cảm tạ tốt nhất chính là làm cho đối phương vui vẻ, tôi ăn kẹo liền rất vui vẻ."
Chu Khởi không nháy mắt nhìn cô, Hứa Nùng bị hắn nhìn chăm chú hai ba giây thì có chút chịu không nổi, ánh mắt có chút hoảng hốt dịch chuyển đi.
Mới vừa muốn lại mở miệng nói gì đó, thì bất chợt cảm thấy cánh tay lại bị hắn kéo, tiếp theo, hắn dùng sức, trực tiếp ấn cô vào trong chỗ tối của góc tường.
Hứa Nùng cảm giác da đầu của mình cũng sắp rách rồi, bên tai tiếng tim đập "Bịch bịch bịch", một tiếng so với một tiếng càng to hơn, hô hấp trong nháy mắt cũng khẩn trương hơn.
"Anh..."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe hắn lấy ngón tay đè môi cô lại, sau đó nhỏ giọng nói bên tai cô: "Trước đừng lên tiếng."
Hứa Nùng không biết hắn đang làm cái gì, nhưng ngay sau đó, liền hiểu chuyện gì xảy ra.
—— "Lưu tổng, đừng... Đừng ở chỗ này..."
—— "Tiểu dâʍ đãиɠ, ở bên ngoài mới kí©h thí©ɧ, nào, để anh trai xem xem em ẩm ướt hay là không..."
—— "Lưu tổng... Lưu tổng... Xin anh, em, em không tưởng được đầu đề... Nếu bị chó săn phát hiện thì thật sự xong rồi. Anh cũng không muốn sẽ lại bỏ tiền giúp em gỡ hot search đi? Hơn nữa vợ của anh..."
Hứa Nùng cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, lại tỉ mỉ nghĩ lại, đây không phải là Tiểu Hoa, nữ chính ở tổ bên cạnh sao!
Cô vừa nghĩ tới khuôn mặt thanh thuần của Tiểu Hoa kia, trong lòng một vạn lần không ngờ, vừa mới rồi người uyển chuyển than nhẹ, ái muội thở khẽ, hóa ra là cô ta.
Sau đó, có lẽ là chữ "vợ" có lực chấn nhϊếp, vị Lưu tổng kia thật sự buông ra.
Có điều, hắn cũng không dễ dàng bỏ qua cho đối phương, dâʍ đãиɠ sờ sờ eo nhỏ của Tiểu Hoa, "Muốn anh thả em ra à? Vậy, kêu một tiếng anh trai nghe một chút."
Tiểu Hoa giận dữ nhìn hắn, cũng không ngại ngùng, "Anh trai, anh trai chúng ta mau trở lại trong xe đi."
Sự kinh ngạc của Hứa Nùng vẫn luôn duy trì đến sau khi hai người rời đi, sau đó bọn họ đi mất, nhưng sự mập mờ ái muội làm người ta xấu hổ hít thở không thông kia như là còn phiêu tán ở trong không khí.
Cô sau đó cảm thấy không được tự nhiên, nhìn trái nhìn phải, phát hiện hai tay của Chu Khởi còn chống ở trên tường hai bên đầu cô.
Cô cố mạnh dạn ngước mắt lên, khoảnh khắc kia nhìn qua phát hiện Chu Khởi cũng đang nhìn mình.
Trong nhất thời, da đầu khẩn trương có chút run lên.
"Cái đó... Bọn họ đi rồi, anh có thể đứng lên."
Chu Khởi nhìn cô, một lát sau, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
"Muốn đi ra ngoài?"
"Ừm..."
Giọng hắn lười biếng, mang theo chút ý cười vô lại vang lên trên đỉnh đầu——
"Vậy, kêu tiếng anh trai nghe một chút."