Chương 35

Ngày hôm sau, Hứa Nùng chạy ra khỏi nhà từ rất sớm đi đến trường.

Sau khi lẻn ra ngoài, cô mới lặng lẽ thở phào một hơi.

Quá xấu hổ, việc phát sinh tối hôm qua quả thực quá xấu hổ mà!

Bởi vì hàng tồn trong nhà không có, cho nên lúc cô đi siêu thị, nhìn đến băng vệ sinh liền cũng tiện tay mua một gói. Sau đó quyết định để Chu Khởi ở lại, lúc chọn đồ dùng sinh hoạt cho hắn, cô sợ xấu hổ, còn cố ý hỏi xin ông chủ một cái túi ni lông màu đen, chuyên để bọc băng vệ sinh.

Cô nghĩ là về nhà liền nhanh chóng lấy đồ ra, nhưng không ngờ đến, chính mình trên đường trở về, tâm tư sẽ hoàn toàn đặt ở chuyện để Chu Khởi ở nhà cô.

Nghĩ nên nói cái yêu cầu gì, cũng nghĩ nên như thế nào bình tĩnh tự nhiên mở miệng.

Cho nên tự nhiên, bọc đồ kia liền bị cô tạm thời quên mất.

Sau đó, Chu Khởi vô ý cầm lên, sau khi cô phát hiện ngay lập tức cũng nhớ tới lời hắn nói lúc trước "Dấu quả dâu tây", sợ hắn mở cái gói ra, nhìn thấy đồ bên trong lại nói ra lời gì kinh thiên động địa, vì thế phản ứng của cô liền có chút quá khích.

Có điều đẩy ngã hắn cũng là điều Hứa Nùng không nghĩ tới, còn có sau khi đẩy ngã...

Hứa Nùng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, hai má vẫn còn có chút nhịn không được nóng lên, cảm giác xấu hổ kia, tựa như còn mơ hồ vây quanh người.

Chu Khởi nói với cô xong không được hai phút, liền đỡ cô đứng lên, tiếp đó thấp giọng hỏi cô phòng tắm ở nơi nào, sau khi cô chỉ phương hướng cho hắn, hắn lập tức trầm mặc đi vào.

Hơn nữa không giống vẻ nhàn hạ phóng túng thường ngày, Hứa Nùng nhìn bóng dáng hắn, luôn cảm thấy có một tia... Chật vật?

Có điều lúc ấy cô cũng không rảnh suy nghĩ sâu xa, sau khi thấy hắn đi vào, cô cũng ngay lập tức trốn về phòng mình. Tiếp theo lấy điện thoại di động ra, lên Baidu tra một chút.

Kết quả một lần tra không hề gì, khi cô nhìn thấy câu chữ trên màn hình, xấu hổ đến mức muốn tự bốc cháy.

Hoá ra cô đυ.ng tới... Là nơi đó của hắn...

Sau đó Hứa Nùng không ra khỏi phòng nữa.

Sau khi Chu Khởi tắm qua, đi gõ cửa phòng cô một lần. Nhưng Hứa Nùng lấy lý do buồn ngủ, kêu hắn tự xử lý phòng khách thu thập đi ngủ.

Hắn khó có được không giống thường ngày trêu chọc cô, rất nghe lời không đi tìm cô nữa.

Một đêm này Hứa Nùng ngủ cũng không an ổn, gần như vẫn luôn nằm mơ, sau khi tỉnh mộng phản ứng đầu tiên của cô chính là không muốn giáp mặt Chu Khởi!

Vì thế cô thừa dịp bên ngoài trời vừa sáng, liền lặng lẽ từ trong nhà chạy ra ngoài.

Lúc cô tới trường học, nhà ăn của trường vừa mới mở cửa.

Cô tùy tiện quẹt thẻ mua bữa sáng, sau khi ăn xong nhìn đồng hồ, còn không đến bảy giờ, thư viện trường tám giờ mới mở cửa...

Vì thế Hứa Nùng nhận mệnh lấy ra tư liệu lúc trước mượn của khoa đạo diễn, đeo tai nghe lên, ở trong phòng ăn bắt đầu xem.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trong phòng ăn người dần dần nhiều lên, vị trí đối diện Hứa Nùng cũng bị người chiếm lấy.

Cô cũng không ngẩng đầu, tiếp tục làm việc của mình.

Không ngờ, người đối diện bỗng nhiên vẫy tay về phía cô. Cô theo bản năng nhìn qua, phát hiện ngồi bên kia chính là Lý Hướng Nam.

Lý Hướng Nam cười mở miệng nói với cô: "Không phải giữa trưa mới có giờ học sao, sao tới sớm như vậy?"

Hứa Nùng lấy xuống một cái tai nghe, đơn giản đáp: "Có chút việc, liền tới trường đọc sách trước thôi."

Lý Hướng Nam gật gật đầu, nhìn khuôn mặt cô trắng nõn xinh đẹp, do dự nửa ngày, nói: "Tớ nghe Lưu Ngải nói, người hỗ trợ trận đấu bóng rổ của lớp chúng ta, chính là bạn của cậu? Là nam diễn viên khách mời kia sao?"

"Đúng vậy."

Sau khi Lý Hướng Nam nghe được đáp án, động tác ngừng lại, tiếp theo giống như vô ý từ trong khay cơm đặt bát cháo lên bàn, lại đưa tay bóc một quả trứng luộc nước trà.

Vỏ trứng từng chút bong ra, hắn lặng im một lúc lâu, sau đó lại một lần nữa hỏi: "Các cậu rất thân sao?"

Nghe được câu hỏi này đầu mày Hứa Nùng nhíu một chút, đang khi không biết nên đáp lại hắn như thế nào, Lý Hướng Nam lại mở miệng bổ sung: "Cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì khác, chỉ là..."

Cậu ta dừng một chút, tiếp đó lại do dự một hồi lâu, mới lên tiếng: "Tớ biết nghị luận sau lưng người khác không tốt lắm, nhưng là có chuyện tớ cảm thấy cậu vẫn cần phải biết. Lúc trước hôm cậu xin nghỉ, tớ nhìn thấy người đàn ông kia ở đại sảnh khách sạn thành phố điện ảnh, có cử chỉ rất thân mật với một cô gái."

Hứa Nùng sửng sốt, Lý Hướng Nam hôm đó thật sự nhận ra Chu Khởi sao?

Lý Hướng Nam thấy cô không phản ứng, lại nói: "Tớ không biết hắn ta rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nhưng tớ cảm thấy hắn một bên làm bộ theo đuổi cậu, một bên lại..."

Hứa Nùng không nghe tiếp được nữa, theo bản năng liền lên tiếng phản bác: "Cậu hiểu lầm rồi, hắn không phải người như vậy, hơn nữa đêm hôm đó người ở cùng với hắn, là tớ."

Lời này gần như là buột miệng thốt ra, nói xong cô liền cảm thấy bản thân quá mức xúc động.

Nhưng cô cũng biết, cho dù là một lần nữa, cô cũng vẫn là nhịn không được muốn bênh vực Chu Khởi.

Cảm giác này mãnh liệt lại kỳ lạ không thể giải thích rõ.

Hiển nhiên, sau khi Lý Hướng Nam nghe cô nói xong, có chút ngẩn người.

Tiếp theo vẻ mặt xấu hổ cúi đầu, vừa nói câu "Xin lỗi", vừa vội vội vàng vàng uống vài ngụm cháo.

Đại khái chỉ qua nửa phút, hắn liền ném xuống khay cơm đứng dậy chào tạm biệt Hứa Nùng rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn, Hứa Nùng khẽ thở dài một cái, dường như từ lúc Chu Khởi xuất hiện trong cuộc sống của mình, cuộc sống của cô liền càng ngày càng không an ổn.

...

Chu Khởi sau đó gọi cho Hứa Nùng không ít cuộc điện thoại, một buổi sáng đại khái có mười mấy cuộc. Nhưng Hứa Nùng đặt điện thoại di động ở chế độ im lặng, vẫn luôn không nhận cũng không để ý tới.

Giữa trưa khi tan học, Lưu Ngải và Trì Sa Sa dắt nhau tìm đến Hứa Nùng.

"Đồng chí Tiểu Hứa, tớ đã giúp bạn của cậu cùng huynh đệ hắn báo danh rồi nha, nếu không cậu bây giờ liên lạc với hắn một chút? Để hắn buổi chiều đến tập luyện? Trận đấu là ba ngày sau, như thế nào cũng phải trước tiên tập dượt một lần cùng mấy nam sinh của lớp chúng ta mà."

Hứa Nùng vừa nghe xong lời này, ngồi tại chỗ rối rắm một phen, tiếp đến lấy ra danh bạ điện thoại, sao số điện thoại của Chu Khởi cho Lưu Ngải.

"Tớ cho cậu số điện thoại của hắn, cậu tự liên lạc với hắn đi."

Lưu Ngải vẫn luôn là nhân tinh, lúc này nhìn trạng thái Hứa Nùng không đúng lắm, vẻ mặt thần bí hỏi câu: "Đồng chí Tiểu Hứa, biểu tình này của cậu... Có chuyện nha!"

Hứa Nùng vốn là trong lòng liền sắp xếp chuyện tối ngày hôm qua, có chút chột dạ, lúc này lại bị Lưu Ngải ầm ĩ như vậy, nhiệt độ trên hai má ngược lại càng ngày càng cao.

Ánh mắt cô mờ mịt thu thập đồ của mình, cũng không dám nhìn Lưu Ngải, "Không có chuyện gì cả, chỉ là cảm thấy việc thi đấu, cậu tự mình nói với hắn thì tốt hơn."

Nói rồi, cô liền nhấc túi lên, chuẩn bị lui ra từ phía bên kia.

Nào ngờ, Trì Sa Sa bỗng nhiên ở bên kia ngăn cô lại.

Trì Sa Sa hôm nay trang điểm hoa đào rất đáng yêu, đôi mắt nhìn vừa to vừa long lanh, chớp hai cái, một dáng vẻ có chuyện muốn nói với Hứa Nùng.

"Tiểu Nùng Nùng..."

Hứa Nùng có loại dự cảm không tốt, nhưng còn chưa kịp nói cái gì, liền nghe Lưu Ngải ở bên cạnh nói: "Ơ, đồng chí Tiểu Hứa, ở cửa là người bạn kia của cậu đi?"

Tiết học này của bọn họ là ở trong một phòng học lớn, cửa trước cách cửa sau một khoảng khá xa, Hứa Nùng lại ngồi ở hàng cuối cùng vị trí không quá dễ thấy.

Thời điểm nhìn thấy thân ảnh của Chu Khởi, Hứa Nùng lại ngay lập tức cong người xuống, giấu mình ở phía sau bàn học.

Cô đẩy Trì Sa Sa, cũng không ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Cậu trước tránh ra, có chuyện gì về sau lại nói."

Trì Sa Sa chẳng mấy khi rất phối hợp, thế nhưng thật sự đứng lên nhường ra vị trí, chẳng qua...

Khi Hứa Nùng trong chớp mắt nhìn thấy hai cái chân dài xuất hiện ở trước mắt mình, cong người ở tại chỗ im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt hướng lên trên nhìn thoáng qua, liền trực tiếp đối diện đôi mắt cười như không cười của Chu Khởi.

"Trốn anh sao?"

Lưu Ngải và Trì Sa Sa cảm thấy không khí giữa hai người có chút tế nhị, thoáng nhìn nhau một cái, sau đó giảo hoạt ngồi xuống vị trí không gần không xa bên cạnh, một bộ dáng chuẩn bị ăn dưa.

Hứa Nùng chậm rì rì ngồi thẳng người, nghĩ một chút, chỉ chỉ Lưu Ngải bên cạnh, "Cái đó... ủy viên thể dục lớp tôi muốn bàn chuyện huấn luyện bóng rổ với anh, cô ấy vừa mới..."

"Ôi, tớ không gấp, không có việc gì không có việc gì, hai người nói chuyện trước đi, nói xong rồi lại cho tớ chút thời gian là được."

Hứa Nùng: "..."

Chu Khởi nhếch môi cười, thân thể nhè nhẹ tựa về phía sau, ngồi dựa vào trên bàn học bên cạnh.

"Sáng nay sao đi sớm như vậy? Buổi sáng gọi điện thoại cho em vì sao không nghe máy?"

Hứa Nùng ngồi tại chỗ cúi thấp đầu trợn trắng mắt, vì cái gì đi sớm như vậy, lại vì sao không nhận điện thoại hắn không biết?

Chu Khởi rủ mắt nhìn cô, thấy cô vẫn luôn không mở miệng, liền lại nói: " hôm qua..."

Hứa Nùng vừa nghe hai từ này thì nhịn không được, lập tức nhỏm người dậy, nhón chân vươn tay che miệng hắn lại.

Động tác của cô rất gấp, lúc đi qua có chút đứng không vững, suýt nữa trẹo chân, cũng may Chu Khởi phản ứng cực nhanh, ngay lập tức đỡ eo cô.

Lòng bàn tay ấm áp cách một lớp quần áo truyền đến làn da bên hông Hứa Nùng, cô không được tự nhiên tránh sang bên cạnh, sau đó hung dữ, hạ giọng nói với Chu Khởi: "Không cho nhắc lại chuyện ngày hôm qua! Nghe thấy không!"

Nói xong, dường như là sợ hắn không thèm để ý, lại bổ sung một câu: "Anh nếu như lại nói, đêm nay tôi liền không cho anh vào nhà!"

Chu Khởi bị dáng vẻ hung dữ này của cô chọc cười, rủ mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của cô đang che ở bên miệng mình, sau một lúc lâu, đưa tay nắm lấy cổ tay của cô xê dịch tay cô ra.

"Ừm, anh sợ, anh không nói."

"..." Hứa Nùng nhìn hắn lại là dáng vẻ không đứng đắn kia, liền biết hắn đang nói láo.

Nhưng không quản như thế nào, hắn nghe lọt lời cô nói là được.

Mang theo túi, cũng không để ý cái gì nữa, Hứa Nùng quay đầu lại vội vã nói với Lưu Ngải: "Cái đó, hắn cũng đến rồi, các cậu trực tiếp giáp mặt bàn chuyện thi đấu đi nha."

Nói xong liền xoay người muốn đi.

Chu Khởi làm sao có thể thả người, trực tiếp giữ chặt cô: "Không đi cùng anh sao?"

Cô bây giờ nhìn thấy hắn đều muốn xấu hổ chết, theo cái gì mà theo.

Hứa Nùng mới vừa muốn cự tuyệt, Trì Sa Sa ngược lại chạy tới trước.

"Soái ca, yên tâm, anh trước tiên đi huấn luyện với ủy viên thể dục của chúng tôi đi, tôi giúp anh xem chừng đồng chí Tiểu Hứa cho. Buổi chiều tuyệt đối sẽ mang theo cô ấy đi sân bóng rổ tìm mọi người! Hơn nữa nói không chừng còn sẽ cho anh một cái bất ngờ thú vị nha!"

Nói xong, Trì Sa Sa cũng không cho Hứa Nùng cơ hội phản bác, lôi kéo cô đi ra ngoài.

Hứa Nùng lúc đầu còn tưởng rằng Trì Sa Sa là vì giúp mình thoát thân, sau khi xuống lầu còn nói với cô ấy hai tiếng cám ơn.

Nào biết, Trì Sa Sa cười hì hì khoát tay, "Không cảm ơn, cảm tạ gì hết, dù sao tớ cũng có chuyện tìm cậu giúp đỡ."

Hứa Nùng trong nháy mắt liền nghĩ tới lời nói thần bí chưa nói xong của cô ấy vừa rồi, loại dự cảm không tốt kia lại từ trong lòng tràn ra.

Nhìn biểu tình của cô, Trì Sa Sa nháy mắt thay đổi sắc mặt.

"Đồng chí Tiểu Hứa, nếu như sau khi cậu vừa mới nhận được trợ giúp, không nghĩ cảm tạ mà nói, vậy tổ chức nhưng là đối với cậu tỏ vẻ thất vọng nha."

Hứa Nùng bất đắc dĩ, cùng cô đối mắt hồi lâu, nhận mệnh hỏi: "Có việc gì?"

——————————

Người Chu Khởi tìm tới là thuộc hạ trong quán bar, Hoa Tí.

Sau khi Hoa Tí đến đại học B cảm thấy rất mới lạ, đặc biệt là còn nghe nói lão Đại kêu mình tém tém lại chút, lại ăn mặc bình thường chút.

Hắn cố ý chọn bộ có ống tay dài, che khuất hình xăm lớn trên cánh tay phải của mình, tóc cũng không làm cho giống vẻ lưu manh côn đồ lúc bình thường ở quán bar. Hắn đi tiệm uốn tóc làm một cái đầu học sinh, còn nhuộm một đầu tóc vàng thành đen.

Hoa Tí vốn dĩ lớn lên cũng không kém, lúc này ăn diện theo kiểu sinh viên, nhìn qua ngược lại còn thật sự trẻ ra không ít.

Cho nên sau khi Lưu Ngải nhìn thấy hắn, cho rằng hắn cũng là học trường nghề bên cạnh, câu đầu tiên mở miệng liền hỏi: "Anh cũng thuộc chuyên ngành thi đấu điện tử sao?"

Hoa Tí có chút mơ hồ, không phản ứng kịp, "Hả?"

Chu Khởi nhàn nhạt liếc hắn một cái, thuận miệng thay hắn đáp: "Không phải, hắn học hàn điện."

Hoa Tí: "..."

Lưu Ngải có chút xấu hổ, cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp đến giao quần áo trong tay cho bọn họ.

"Đây là quần áo thi đấu của các anh, lớn nhỏ hẳn là vừa vặn, lát nữa lúc huấn luyện liền có thể mặc." Tiếp đến chỉ chỉ một thùng đồ uống thể thao ở trong góc, "Tôi còn mua nước cho các anh, nếu khát trực tiếp có thể uống."

Chu Khởi gật gật đầu.

Mà đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào cùng tiếng huýt sáo, hướng tầm mắt về phía bên đó, phát hiện là một nhóm các cô gái mặc đồ cổ vũ bóng rổ đang đi về hướng này.

Các cô mỗi người đều ăn mặc rất nóng bỏng, áo 3 lỗ không tay, quần váy siêu ngắn cùng với vớ thể thao dài tới đầu gối.

Các cô gái của khoa Biểu diễn một người so một người thân hình càng đẹp, làn da cũng trắng, lúc này đều duyên dáng yêu kiều đứng ở bên đó, cũng khó trách trên sân vận động các nam sinh thét lên điên cuồng.

Lưu Ngải cười, vừa nhìn bên kia, vừa nói: " Trì Sa Sa này động tác ngược lại là rất nhanh nha, hôm qua còn phần nàn với tôi nói thiếu người, hôm nay..."

Lời chưa nói hết, liền thấy Chu Khởi bỗng nhiên từ bên cạnh cô cấp tốc đi về phía bên kia.

Hắn vừa đi, vừa mở áo thi đấu trong tay ra.

Vài giây đồng hồ sau, trực tiếp đi vào giữa những cô gái cổ vũ bóng rổ đó, đứng lại ở trước mặt Hứa Nùng.

Hứa Nùng từ sau khi đổi xong quần áo, thì có chút mâu thuẫn, nhưng nề hà Trì Sa Sa dây dưa, trực tiếp liền bị như vịt xua lên giá, không trâu bắt chó đi cày kéo tới sân huấn luyện.

Lúc tiến vào, cô vẫn luôn cúi đầu, vì thế cũng không chú ý tình huống phía trước.

Thẳng đến khi Chu Khởi đứng lại trước mặt mình, cô mới có chút kịp phản ứng.

Chầm chậm ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ mặt người kia, liền cảm thấy có cái áo rơi xuống từ trên đầu mình, một tích tắc, eo nhỏ lõα ɭồ bên ngoài, cùng non nửa đùi, toàn bộ bị che khuất.

Trì Sa Sa ở một bên thấy Chu Khởi đưa quần áo cho Hứa Nùng mặc, theo bản năng "Ơ" một tiếng, "Cái đó..."

Kết quả lời chưa nói hết, liền thấy một con mắt của Chu Khởi quét qua, ánh mắt hờ hững lại mang theo lãnh ý, Trì Sa Sa bị hù dọa, lời muốn nói đều trực tiếp mắc kẹt trong cổ họng.

Hứa Nùng mơ hồ, sau khi cảm thấy trên người nhiều thêm bộ quần áo, liền ngẩng đầu nhìn qua.

Mặt trời lúc này vừa vặn chiếu vào đỉnh đầu Chu Khởi, biểu tình của hắn không có bất cần đời cùng phóng túng thường ngày, quanh người nhiều thêm tia lạnh lẽo, thâm trầm.

Chỉ thấy hắn cụp mắt nhìn Hứa Nùng, trầm giọng mở miệng nói với cô.

"Bạn học nhỏ, em không ngoan nha."