Lúc nghỉ trưa, Mạnh Tư Ngữ cho người toàn tổ nghỉ hơn hai giờ. Nguyên nhân là bên phía nhà đầu tư tìm gặp cô ta để mở cuộc họp, dường như là thương thảo chuyện kịch bản.
Trước khi đi Mạnh Tư Ngữ tìm Hứa Nùng hỏi thăm rất nhiều điều có liên quan đến kịch bản, Hứa Nùng đều nhất nhất đáp lại, cuối cùng, cô ta dường như là sợ Hứa Nùng nghi ngờ, còn vẽ rắn thêm chân nhiều thêm vài lời.
"Nhà đầu tư dường như không quá vừa lòng đối với kịch bản, tôi lần này đi hẳn là bị ăn mắng đi."
Thật ra lời cô ta nói đều là nói mát, nhà đầu tư không phải không hài lòng với kịch bản, hơn nữa vừa vặn ngược lại, là rất vừa lòng, muốn kéo dài lại làm phần 2 bộ hệ liệt võng đại.
Theo lý mà nói cuộc họp lần này cô ta hẳn là phải mang Hứa Nùng theo, như vậy càng đảm bảo hơn.
Nhưng là Mạnh Tư Ngữ đã có cảm giác nguy cơ, cô ta trước kia cảm thấy Hứa Nùng nhỏ bé yếu ớt, dễ khống chế. Cho dù để cô tham dự, cô cũng sẽ không thật sự làm được gì.
Đến lúc đó vẫn sẽ bị cô ta nắm chặt, không biết phản kháng.
Nhưng là trải qua sự kiện Bạch Hiểu kia, cũng như thái độ của Hứa Nùng lúc trước, cô ta đột nhiên cảm thấy bản thân hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Hứa Nùng chính là nhìn dễ bắt nạt mà thôi! Hơn nữa hiện tại trong tay còn có thứ cô muốn, cô mới có thể một nhịn hai nhịn.
Một khi vị trí phó đạo diễn này thật sự định cho Hứa Nùng, vậy cô còn có khả năng giống như bây giờ sao?
Mạnh Tư Ngữ không thể không nghĩ nhiều, cho nên cô ta vừa mới nói những lời kia, là đang cố ý mỉa mai Hứa Nùng.
Một là không muốn cô nghĩ nhiều về ý đồ của nhà đầu tư, hai cũng là vì hôm qua Hứa Nùng đột nhiên phản kháng mà canh cánh trong lòng.
Tuy vậy, Hứa Nùng cũng không để ý lời Mạnh Tư Ngữ, cũng không phải cô tự tin, mà là bởi vì kịch bản này lúc đầu nhà đầu tư đã xem qua, hơn nữa cô và Mạnh Tư Ngữ đã từng cùng nói chuyện với bên phía nhà đầu tư, đối phương có thái độ gì cô vẫn nhớ rõ.
Hiện tại phim quay cũng được hơn một nửa, làm sao có thể đột nhiên cảm thấy kịch bản không được?
Hứa Nùng biết Mạnh Tư Ngữ nhất định là có chuyện muốn gạt mình, cho nên cố ý nói chút chuyện linh tinh.
Vì thế cô yên tĩnh gật gật đầu, đáp lại Mạnh Tư Ngữ: "Chị, em biết rồi."
Mạnh Tư Ngữ thấy cô phản ứng không mặn không nhạt, lông mày không tự chủ nhíu chặt, nhưng cuối cùng rốt cuộc không nói gì, xoay người rời đi.
Sau khi cô ta đi, không khí trường quay lập tức liền thoải mái hơn rất nhiều.
Dì đưa cơm đã tới từ sớm rồi, lúc này chỉ chờ mọi người đến xếp hàng lĩnh cơm hộp.
Hứa Nùng trực tiếp lĩnh hai hộp trở lại lều nội cảnh, Chu Khởi lúc này đang ôm cánh tay dựa vào bên tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Chân dài chồng lên nhau gác lên một cái ghế ở bên cạnh, đôi môi hơi hơi mím thành một đường thẳng, cằm căng chặt, đường nét khuôn mặt giống như dao cắt, góc cạnh rõ ràng.
Hắn hiện tại cả người an tĩnh lại, trên người có một loại khí chất trầm ổn khó nói nên lời, hoàn toàn không giống dáng vẻ không đứng đắn trêu chọc Hứa Nùng lúc bình thường.
Mà dáng vẻ như vậy của hắn, lại càng thêm hấp dẫn ánh mắt của nhóm phụ nữ ở phim trường hơn lúc trước.
Có mấy diễn viên vai quần chúng nhỏ, nhìn hắn lúc này đang nhắm mắt lại dưỡng thần, lá gan cũng lớn, mỗi một người đều lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hắn.
Hứa Nùng cầm hộp đựng cơm đi về phía Chu Khởi, hắn dường như là có cảm giác, chậm rãi mở mắt ra.
Hốc mắt thâm thúy, con ngươi tối đen, khi ánh mắt hắn và Hứa Nùng gặp nhau, hắn hơi hơi nhếch môi.
"Còn tưởng rằng em muốn quỵt nợ."
Vừa nói chuyện, hắn vừa thu hai cái chân dài của mình trở về, cố ý nhường ra vị trí cho Hứa Nùng.
Hứa Nùng có chút không hiểu, sau khi ngồi xuống, vừa đưa cơm hộp tới trước mặt hắn, vừa hỏi hắn: "Quỵt nợ gì?"
"Tối hôm qua không phải nói bao ăn ở sao? Sau đó hỏi đêm nay ở chỗ nào em vẫn luôn không nói, vừa nãy đến giờ cơm em lại không thấy đâu."
Chu Khởi không vội vã ăn cơm, lười biếng chống cằm, một tay khác nhẹ nhẹ gõ xuống bàn học.
"Bạn học, tớ chính là người thật thà, cậu không thể gạt tớ nha."
"..." thật thà cái con quỷ.
Hứa Nùng chịu không nổi dạng vẻ không có đứng đắn này của hắn, lườm hắn một cái, nghĩ tới chuyện hắn vừa mới rồi trêu chọc mình, thì vẫn còn cảm thấy tức giận.
Rút đôi đũa ra, đập "Cạch" xuống trước mặt Chu Khởi.
"Ăn cơm!"
Chu Khởi nhìn cô, nhướng nhướng mày, "Sao thế? Thật muốn quỵt nợ? Thẹn quá hóa giận à?"
Hứa Nùng lười trả lời hắn, tiện tay gắp một miếng thịt gà trong hộp cơm, cấp tốc nhét vào trong miệng hắn.
"Ngậm miệng, ăn cơm."
Ý cười của Chu Khởi không giảm, khẽ cắn miếng thịt gà cô đút cho mình, nói là không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại vẫn luôn đặt ở trên người cô, chậm chạp không có rời đi.
Hứa Nùng bị ánh mắt nhẹ nhàng mang theo ý cười của hắn nhìn có chút không được tự nhiên, tốc độ gắp đồ ăn càng nhanh.
Lúc này, có người đột nhiên đưa một bình đồ uống qua đây, Hứa Nùng nhìn qua khóe mắt, cánh tay nắm bình đồ uống tinh tế trắng nõn, hẳn là một cô gái.
Quả nhiên, lúc cô ngẩng đầu nhìn lên, đối diện thật sự đứng một nữ sinh, hơn nữa không phải ai khác, đúng là Bạch Hiểu.
Chuyện ngày hôm qua náo loạn lớn đến như vậy, Hứa Nùng cho rằng Bạch Hiểu sẽ yên tĩnh một chút, không nghĩ tới quay đầu lại cô ta sẽ chủ động tiếp cận mình.
Cô vô ý thức nhíu mày.
Nhưng Bạch Hiểu không để ý đến cô, mà là trực tiếp hướng về phía Chu Khởi cười cười, "Soái ca, mời anh uống đồ uống."
Chu Khởi không động đậy, như trước đưa tay chống đầu ngồi ở đó, mí mắt cũng không liếc Bạch Hiểu một cái.
Thái độ này của hắn chọc giận Bạch Hiểu.
Vừa rồi cô ta gọi điện thoại về nhà, mở miệng liền khóc lóc kể lể chuyện gặp phải hai ngày này, mà còn thêm mắm thêm muối vào chuyện với Hứa Nùng cùng người trong nhà nói một trận.
Cha mẹ đối với cô ta cưng chiều, càng miễn bàn bốn người lớn tuổi hai nhà.
Ở trong mắt bọn họ, Bạch Hiểu đây là bị người ta bắt nạt!
Cho nên sau khi Bạch Hiểu nói xong ủy khuất, ông Bạch trực tiếp ở đầu kia điện thoại bảo cô ta không cần chịu đựng, cho dù trong tay đối phương có chứng cứ gì, ông ta đều sẽ thay Bạch Hiểu giải quyết.
Nói cô ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần không làm ra tai nạn chết người, những việc khác, trong nhà sẽ che chở.
Điều này khiến cho trong lòng Bạch Hiểu lập tức lại nắm chắc, khi gặp lại Hứa Nùng, cũng không cảm thấy thấp thỏm lo lắng nữa.
Cho dù trong tay cô có cái ghi âm gì thì sao chứ? Bản thân mình có toàn bộ Bạch gia làm chỗ dựa! Cô ta sẽ không sợ cái đứa nhà quê kia nữa!
Cho nên tâm tư vốn tạm thời muốn bỏ qua cho Hứa Nùng không còn nữa, cô ta bắt đầu muốn chủ động kiếm chuyện.
Hứa Nùng không phải dẫn theo một nhân vật cấp nam thần đến phim trường sao? Hơn nữa ánh mắt người đàn ông kia không phải chỉ đặt ở trên người Hứa Nùng sao? Vậy mình liền ở trước mặt cô ta cướp đi người đàn ông kia!
Cô ta căn bản không tin, sẽ có người đàn ông ở giữa hai người, cô ta và Hứa Nùng, lựa chọn cái đứa nhà quê kia!
Tuy rằng đến đoàn phim này lý do chủ yếu là vì Lý Hướng Nam, địch ý với Hứa Nùng cũng có nguồn gốc chủ yếu liên quan tới nam sinh này.
Nhưng hiện tại Bạch Hiểu cảm thấy khác, mối thù mấy bàn tay lúc trước kia, cô ta nhất thiết phải báo!
Cho nên lúc cô ta chủ động lại đây tiếp cận Chu Khởi, thấy hắn không để ý mình, lửa giận trong đầu lại càng bùng lên.
"Tôi nói này soái ca, ánh mắt anh không bị bệnh chứ? Thật thích phó đạo diễn Hứa của chúng tôi hả?"
Lời cô ta nói làm lông mày Hứa Nùng nhăn càng chặt hơn, thích cái gì? Bạch Hiểu rốt cuộc lại nói bậy cái gì vậy.
Chu Khởi như trước lười biếng dựa ở bên đó, đầu ngón tay nhẹ gõ xuống mặt bàn, một chút ý muốn để ý đến Bạch Hiểu cũng không có.
Bạch Hiểu thấy thế, không cam lòng cùng không phục, cắn răng bắt đầu thêm mắm thêm muối.
"Được, cho dù thẩm mỹ anh khác hẳn với người thường, nhưng anh cũng nhìn xem nhân phẩm đi." Nói xong, ánh mắt Bạch Hiểu mang theo trào phúng nhìn xuống Hứa Nùng, "Anh không biết, vị phó đạo diễn Hứa này của chúng tôi nhìn rất thành thật, nhưng thủ đoạn lén lút quyến rũ đàn ông có khá nhiều. Cô ta lúc trước buổi tối còn cùng một người đàn ông đi ra ngoài nha..."
Nói đến đây, cô ta còn cố ý hỏi Lý Hướng Nam, "À, Lý Hướng Nam, cậu nói đi, đêm hôm đó cậu không phải cũng thấy tận mắt cô ta đi ra ngoài cùng một người đàn ông xa lạ sao? Hơn nữa tư thế còn rất thân mật."
Tối hôm đó lúc Chu Khởi tìm đến Hứa Nùng, Bạch Hiểu chỉ thấy bóng dáng hai người rời đi, cho nên cũng không biết cái "người đàn ông xa lạ" kia chính là Chu Khởi.
Nhưng Lý Hướng Nam lại biết, cho nên lúc này chỉ cảm thấy Bạch Hiểu quá xấu hổ rồi, tiến lên nhanh chóng kéo cô ta qua.
"Cậu đừng nói bừa, tối hôm đó......"
"Chuyện gì vậy?" Chu Khởi rốt cuộc lên tiếng, lười biếng ngắt lời bọn họ.
"Nùng Nùng nhà chúng ta ưu tú như thế, có nhiều người theo đuổi cô ấy là rất bình thường. Cô ấy muốn lựa chọn người tốt nhất thì đã làm sao?"
Lúc Chu Khởi nói chuyện thần sắc giữa chân mày có chút hờ hững, nhưng đáy mắt lại mang theo tia cưng chiều khác thường.
"Tôi chỉ hy vọng cô ấy cuối cùng có thể lựa chọn tôi, còn về quá khứ của cô ấy, tôi đều chấp nhận vô điều kiện."
Hứa Nùng: "..."
Bạch Hiểu: "..."
Lý Hướng Nam tâm tình phức tạp: "..."
Người có mặt tại phim trường: "......"
Lần này nội tâm của Bạch Hiểu không ngừng hoạt động, rất nhiều người ở phim trường đều bắt đầu nhịn không được ở trong lòng mắng chửi.
Soái ca này có phải thật thẩm mỹ có vấn đề gì hay không, lúc trước nhìn hắn tiếp cận Hứa Nùng, cho rằng chỉ đơn thuần là chơi đùa mà thôi.
Hơn nữa mọi người còn tưởng rằng là hắn mang theo loại ác ý kia...
Không phải là bọn họ đen tối, thật sự là dáng vẻ hiện tại của Hứa Nùng, quả thật rất khiến người ta một lời khó nói hết.
Nhưng hiện tại đại soái ca kia lại có thể ở trước mặt mọi người nói những lời này, đây tương đương với biến thành thổ lộ đi, hơn nữa vẫn là vẻ mặt nghiêm túc cưng chiều?!
Hứa Nùng cũng có chút không kịp thích ứng, lúc trước Chu Khởi đùa cợt cô thế nào, cũng không có lúc nào trực tiếp như vậy.
Cô cau mày nhìn qua, đáy mắt mang theo nghi hoặc, như là đang hỏi hắn rốt cuộc đang làm cái gì?
Chu Khởi lại giống như không thấy, tiếp tục diễn vai người theo đuổi không hối hận: "Anh biết em bình thường có thói quen giấu mình, cũng không muốn chúng ta làm người theo đuổi quá khoa trương, nhưng mà bảo bối, anh thật sự nhịn không được nữa."
Hứa Nùng: "..."
Cô biết hắn là đang giúp mình, nhưng là... Có phải có chút thái quá hay không...
Bạch Hiểu ở một bên nghe được vừa ghen tị vừa nén giận, cô ta cảm thấy mấy người đàn ông này, một cái hai cái đều có bệnh.
Trước có một Lý Hướng Nam tiếp cận cái đứa nhà quê kia còn chưa đủ, giờ lại tới một người theo đuổi mắt mù! Hứa Nùng này rốt cuộc có cái gì tốt chứ!
Cô ta nhịn không được nữa, lớn tiếng ồn ào: "Một người quái dị vừa quê mùa vừa ghê tởm như vậy! Rốt cuộc có cái giá trị gì để các người thích chứ? Các người mỗi một người đều có bệnh đi!"
Sắc mặt Chu Khởi nhạt dần, trong nháy mắt, quanh người hắn phảng phất lệ khí không nói rõ được, khí tràng cũng hoàn toàn thay đổi.
Chỉ thấy hắn giương mắt tùy ý nhìn Bạch Hiểu một cái, ánh mắt rất nhạt, nhưng khi mở miệng, giọng nói cũng rất lạnh.
" Tính tình tôi không tốt lắm, cũng không có nguyên tắc gì. Tuy rằng bình thường không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa không thu thập người bắt nạt cô nàng nhà chúng tôi."
"Cho nên cô chắc chắn, muốn tiếp tục nói tiếp?"
Bạch Hiểu bây giờ chính là trạng thái không có lý trí gì nữa, cũng lửa bộc lên đầu không nhìn thấy bất luận cái gì.
Cô ta nghe ra được Chu Khởi đang uy hϊếp mình, nhưng cô ta hoàn toàn không tin hắn thật sự sẽ làm gì.
Cho nên căn bản không có cố kỵ, tiếp tục nói: "Anh đánh hay không đánh phụ nữ thì có liên quan gì tới tôi? Tôi nói đều là sự thật! Cô ta quả thật vừa xấu vừa quê mùa! Cả ngày quyến rũ hết người này người kia chẳng lẽ không ghê tởm?"
Bạch Hiểu nói đến đây, như là cảm thấy dường như trình độ còn chưa đủ, ngẫm nghĩ một chút, lời nói càng thêm ác độc.
"Nói không chừng dáng vẻ này của cô ta là di truyền đi, có lẽ cha mẹ cũng không phải loại tốt đẹp gì!"
Hứa Nùng vốn dĩ vẫn luôn ở bên cạnh yên tĩnh nghe không trả lời, thẳng đến khi Bạch Hiểu nói đến cha mẹ mình, sắc mặt cô liền thay đổi.
Tiếp theo, chỉ thấy cô từ từ ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu cảm giác được Hứa Nùng mơ hồ tức giận, nhưng cũng không để ý, thậm chí càng thêm ương ngạnh.
"Sao nào? Tôi nói quá chuẩn đi, chọc vào tim cô rồi hả? Hứ, chỉ cái dạng này của cô, có thể có cái gia đình tốt gì giáo dục! Chậc, có thể quyến rũ đàn ông như vậy, mẹ cô có phải cũng là hồ ly tinh hay không hả?"
Mặt Chu Khởi triệt để trầm xuống, còn chưa kịp làm cái gì, Hứa Nùng ở bên cạnh đã có động tác trước.
Chỉ thấy cô mở hộp đựng cơm của Chu Khởi ra, vào lúc những người có mặt đều chưa kịp phản ứng, túm tóc Bạch Hiểu, ấn đầu cô ta, sau đó...
Đem mặt cô ta, hung hăng hướng vị trí hộp đựng cơm đè xuống!
Một khoảnh khắc kia, quanh người Hứa Nùng tràn đầy lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm khiến người ta sợ hãi.
"Tao không phải đã nói, bảo mày không cần lại chọc tao sao?"