Hôm qua cán mốc 10 chương mà quên không tung bông, hôm nay tung bù 🍾😅🎉
~~~~~~~
Chương 11
Hứa Nùng nói năng một phen có khí phách, nghe vào trong tai Mạnh Tư Ngữ, luôn cảm thấy cô ta như là nói với Bạch Hiểu đồng thời, cũng ám chỉ với mình cái gì.
Cô ta muốn ám chỉ cái gì? Ám chỉ hiện tại đối với mình nhẫn nại là vì ký danh phó đạo diễn? Một khi mình không cho, vậy cô ta sẽ không nhẫn nhịn nữa à?
Mạnh Tư Ngữ thật sự muốn cười, cô ta không nhịn xuống thì có năng lực làm gì chứ?
Cô ta chẳng lẽ cho là mình sẽ giống như Bạch Hiểu, có nhược điểm gì bị cô ta nắm được, sau đó ngu ngốc bị cô ta uy hϊếp?
Nhất thời, Mạnh Tư Ngữ vốn muốn vì chiếu cố Bạch Hiểu, mà có ý muốn tìm cách dàn xếp ổn thoả cũng không còn, ánh mắt nhìn Hứa Nùng cũng càng ngày càng lạnh.
"Được rồi, chuyện này xem như việc riêng của hai người các cô, muốn giải quyết như thế nào các cô tự đi mà giải quyết với nhau. Hiện tại tôi chỉ muốn biết, nam diễn viên khách mời buổi chiều tôi muốn dùng giờ phải làm như thế nào đây."
Mạnh Tư Ngữ bắt đầu tránh nặng tìm nhẹ, cố ý khó xử Hứa Nùng, "Việc riêng của các cô nếu tôi quản không được, vậy tôi cũng không quản. Nhưng tôi còn ở đây, hôm nay nhiệm vụ của hai người tráo đổi, cô phụ trách tiếp đón nam diễn viên khách mời, Bạch Hiểu phụ trách phim trường ngoại cảnh và trang phục. Nhiệm vụ của cô ta hoàn thành rồi, mà của cô lại xảy ra sai lầm."
Hứa Nùng gật gật đầu, cũng không cảm thấy bị làm khó dễ, nói thẳng: "Công việc em sẽ làm xong, chỉ là có lẽ cần Bạch Hiểu đưa điện thoại của nam diễn viên kia cho em, nếu không em không có cách nào liên hệ."
Bạch Hiểu vốn là bị Hứa Nùng nói chuyện ghi âm làm cho sững sờ, lúc này vừa nghe cô còn muốn liên lạc với nam diễn viên khách mời, nhất thời càng kinh hoảng.
Nam diễn viên kia vốn là cô ta giới thiệu, bỏ tiền trong nhà ra trả giá cao mời tới.
Sở dĩ nhất định phải để người khác đến, cũng là bởi vì sợ Hứa Nùng sau đó trở mặt, muốn để hắn ở cửa trước trường cái mặt ra, như vậy bảo an có ấn tượng, vậy Hứa Nùng khẳng định là nói dối.
Nhưng hắn bị cho leo cây ở cửa thành lâu như vậy, đã sớm chờ đến phát cáu, gọi điện thoại cho mình cũng vô cùng không khách khí. Hiện tại loại tình huống này, nếu để Hứa Nùng liên hệ với hắn, đây chẳng phải là đưa vào tay Hứa Nùng càng nhiều chứng cứ có sẵn việc mình nói dối sao?
Vì thế Bạch Hiểu nhanh chóng mở miệng: "Cô muốn cái gì đây? Người ta bị cô cho leo cây lâu như vậy, làm sao có thể còn đến đây nữa?! Nằm mơ đi!"
Giọng điệu cô ta nói chuyện với Hứa Nùng vẫn là thói quen châm chọc khıêυ khí©h. Hứa Nùng nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, lười đáp lại cô ta, chờ Mạnh Tư Ngữ nói tiếp.
"Cô cũng nghe thấy rồi đấy, nam diễn viên kia không thể tới làm khách mời. Nhưng mà tôi cũng không làm khó cô, tôi cho cô thời gian một ngày. Vào thời gian này trưa mai, tôi sẽ quay vài cảnh cần diễn viên khách mời. Cô tại thời gian này, chỉ cần tìm được một người có điều kiện phù hợp đến đây là được."
Hứa Nùng nhíu mày, cảm thấy Mạnh Tư Ngữ không có khả năng bỏ qua cho mình nhẹ nhàng như vậy.
Quả nhiên, sau đó Mạnh Tư Ngữ lại bỏ thêm điều kiện: "Tôi biết thời gian ngắn ngủi như vậy đi tìm nam diễn viên có kinh nghiệm lại được nhiều người yêu thích là không có khả năng. Như vậy đi, cô liền tìm một người ngoại hình tương tự như Thư Lãng của tổ chúng ta, dự toán... loại không nổi tiếng kia, thì chỉ có thể tính là diễn viên quần chúng. Cái này hẳn không khó đi? Cô là phó đạo diễn tạm thời hẳn là có thể làm được?"
Mọi người ở đây nghe xong đều ở trong lòng không kìm được cảm thấy Mạnh Tư Ngữ dối trá.
Cái này còn bảo là không khó??!!
Không nói loại chuyện lấy giá cả diễn viên quần chúng tìm người, đơn giản nói lấy Thư Lãng làm chuẩn.
Thư Lãng là sinh viên được công nhận đẹp trai của đại học B, bây giờ vẫn chưa chính thức ra mắt đã có không ít người hâm mộ, còn có trạm cá nhân của chính mình. Dáng người và khí chất đều là thượng đẳng, thậm chí còn soái khí dễ nhìn hơn rất nhiều ngôi sao trong giới.
Lấy hắn để so sánh, cái này hiển nhiên là làm khó Hứa Nùng rồi.
Tìm một người cùng sánh ngang với nam sinh điển trai, còn không muốn chi nhiều tiền...
Đương nhiên, người khác nghe ra được, Hứa Nùng cũng nghe ra được.
Nhưng cô không thể cự tuyệt, cho dù cự tuyệt Mạnh Tư Ngữ cũng sẽ có các loại lý do khiến cô đi làm chuyện này.
Cho nên cuối cùng, cô chỉ suy nghĩ một lúc, liền bình tĩnh nói: "Được."
—————————
Lúc đi ra ngoài phim trường, bàn tay vẫn luôn nắm chặt của Hứa Nùng rốt cuộc buông ra, lòng bàn tay ướt sũng một mảnh.
Trái tim mới rồi vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng, nhịp tim đập cũng từ từ vững vàng hơn.
Thật ra nhìn cô vừa rồi bình tĩnh lại trầm ổn, nhưng trên thực tế có bao nhiêu căng thẳng và sợ hãi chỉ có tự cô biết.
Cùng Bạch Hiểu nói chuyện, những cái ghi âm gì gì đó, căn bản đều là giả.
Lúc ấy khẩn trương như thế, những người cho vay nặng lãi đó nhiều như vậy, cô chỉ lo lắng cho an nguy của mình cùng người đàn ông kia, nào còn nghĩ đến chuyện gì khác.
Sau đó người phụ trách thành phố lại vội vàng tới, cũng hoàn toàn chưa cho Hứa Nùng thời gian phản ứng.
Mà sở dĩ nói những cái đó, hoàn toàn là cô muốn đánh đòn phủ đầu, trước đánh cho Bạch Hiểu mơ hồ, sau đó vào lúc cô ta chưa tỉnh táo lại, ném ra một cái điểm kiềm chế.
Thật sự làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng là cô không thể nào nhịn nổi nữa.
Cô có thể chịu đựng lời nói lạnh nhạt, có thể chịu đựng nhàm chán trào phúng, nhưng không nhịn được người khác vì trêu cợt, lấy an nguy của cô ra đùa!
Hôm nay nếu như không có người kia trùng hợp đi qua, bản thân sẽ là cái kết quả gì, cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
......
Sau đó Hứa Nùng một giây cũng không dám trì hoãn, trực tiếp tìm đến vài "đầu đàn" trong thành, muốn hỏi bọn họ có thuộc hạ thích hợp hay không.
Hứa Nùng không theo lời Mạnh Tư Ngữ chỉ cho một chút tiền diễn viên quần chúng. Cô trực tiếp mở miệng cho thêm tiền, chỉ cần tuyển được người thích hợp, tiền không phải là vấn đề.
Nhưng người ta nghe xong yêu cầu của cô, cũng rất khó xử.
Một trưởng nhóm nói với cô: "Em gái, đây không phải là vấn đề tiền. Nam nhân vật chính tổ các cô tôi đã thấy qua. Chậc, lớn lên so ra cũng không kém nam chủ phim thần tượng có vốn đầu tư của tổ bên cạnh đi? Cô nói tìm theo tiêu chuẩn của hắn, đây không phải là làm khó chúng tôi sao? Có tiêu chuẩn kia, ai tới làm diễn viên quần chúng nữa? Đã sớm ký với công ty lấy tài nguyên cố định, nghĩ làm thế nào để nổi tiếng rồi!"
Đạo lý kia Hứa Nùng đương nhiên hiểu, chỉ là tình huống trước mắt khẩn cấp, cô chỉ có thể trước đem hy vọng gửi gắm ở chỗ này.
Biểu tình của cô thập phần thành khẩn, vẻ mặt nhờ vả: "Chú, cháu thật sự rất cần trợ giúp. Chú xem chú có thể giúp cháu liên hệ không? Cháu biết trong tay chú khẳng định có rất nhiều lý lịch sơ lược của diễn viên. Chú cảm thấy có một chút điểm phù hợp yêu cầu đều có thể mang đến gặp cháu. Van cầu chú!"
Trưởng nhóm có ấn tượng không tệ với Hứa Nùng, bình thường ngoan ngoãn lại lễ phép, so với phó đạo diễn của đoàn phim khác thái độ tốt hơn nhiều. Trong lòng cũng rất muốn giúp cô, nhưng thật sự là không có cách nào.
"Chúng tôi ở đây thật sự không có người thích hợp. Cô sao không đến trường hỏi một chút đi, trong khoa biểu diễn soái ca hẳn là rất nhiều đi."
Hứa Nùng im lặng, cô đương nhiên biết trong trường sẽ có rất nhiều người thích hợp. Nhưng cô trước đây luôn luôn cố gắng giấu mình, bình thường trên cơ bản ngoài việc học ra, đều là không có giao lưu gì cùng bạn học.
Duy nhất một bạn học nam tương đối quen biết, chính là Lý Hướng Nam người chủ động tiếp cận cô.
Nghĩ đến đây, Hứa Nùng nhất thời có lại chút ảo não.
Sau đó lăn qua lăn lại đến buổi tối, cô cũng không thể liên hệ được một người thích hợp.
Trên đường quay về khách sạn, Lý Hướng Nam gọi điện thoại cho cô, hỏi cô bên này tiến triển như thế nào.
Cô cũng không khoa trương, trực tiếp nói sự thực, cuối cùng, Lý Hướng Nam ở đầu kia điện thoại thử thăm dò hỏi: " Người đàn ông lúc trước thì sao? Tớ thấy điều kiện của hắn cũng được nha. Phần diễn cũng không nhiều lắm, cũng không có lời kịch gì, không cần hắn có kỹ thuật diễn chuyên nghiệp, chỉ cần ở phía sau làm cái bình hoa quét qua màn ảnh hai cái là xong."
Lời này gần như một câu đánh thức Hứa Nùng, cũng không quan tâm gì nữa, cô trực tiếp quay lại con đường vừa rồi, lại lần nữa về tới thành phố điện ảnh và truyền hình.
Lúc này Chu Khởi hẳn là đã ở ký túc xá rồi. Cô hỏi thăm nhân viên trực ban vị trí ký túc xá bọn họ, sau khi hỏi rõ ràng phát hiện là tòa nhà thấp tầng ở gần cửa sau thành.
Trách không được hắn sẽ trùng hợp như vậy xuất hiện ở gần đó... Hóa ra là hắn ở tại chỗ kia.
Hứa Nùng vừa đi về hướng bên đó, vừa suy nghĩ nên làm thế nào nói với hắn chuyện làm khách mời.
Hắn thoạt nhìn không quá đáng tin, hơn nữa lại thích trêu chọc mình, cũng không biết lần này cô chủ động yêu cầu hắn, hắn có thể lại nói lung tung cái gì đó để chọc cô hay không.
Đang miên man suy nghĩ, bước chân liền bước đến gần ký túc xá bảo an thành phố điện ảnh.
Ký túc xá là một tòa nhà thấp tầng, không mới không cũ, cửa ra vào ở trong một ngõ hẻm.
Cô vòng quanh tìm một lượt, muốn đi vào cửa, lại ở vào lúc đi vào ngõ nhỏ, ngoài ý muốn trực tiếp phát hiện bóng dáng của Chu Khởi.
Lúc này hắn đang dựa vào bức tường ở sâu trong ngõ nhỏ, đỉnh đầu đối diện với đèn đường, dưới ánh sáng mờ nhạt đỉnh đầu hắn phát ra một vòng hào quang, toàn bộ thân thể hắn cũng bởi vì vấn đề góc độ, sáng tối không đồng nhất.
Bên miệng hắn ngậm điếu thuốc, lúc này đang nghiêng đầu châm thuốc. Ngọn lửa màu lam đỏ bùng lên, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt nghiêng của hắn, đường nét càng thêm thâm thúy, lại càng nhiều thêm phần khí chất vô lại, lưu manh.
Nhưng ngoài ý muốn, sau khi Hứa Nùng nhìn thấy hắn, bước chân dừng lại.
Không vì cái gì khác, mà là bởi vì đối diện hắn lúc này đang đứng một mỹ nữ với khí chất thượng thừa.
Nhất thời, Hứa Nùng chỉ cảm thấy suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Vốn tưởng tượng hết thảy khả năng cùng những điều muốn nói, tất cả đều nghẹn ở trong lòng, ngăn ở trong cổ họng.
Cô chỉ im lặng ở tại chỗ ngừng hai ba giây, tiếp theo không có một tia do dự, xoay người rời đi.
......
Trên đường trở về, trong đầu Hứa Nùng hiện lên vô số lần hình ảnh vừa mới rồi.
Cô không thấy rõ biểu tình của Chu Khởi, nhưng thấy được cô gái kia vẫn luôn cười.
Nghĩ đến không khí giữa hai người lúc trước hẳn là không sai đi...
Hứa Nùng nhìn trời, cảm thấy trong đầu xuất hiện một loại tâm tình không biết nói sao.
Còn chưa kịp miệt mài theo đuổi, cô liền bất tình lình đυ.ng đầu vào trong ngực người khác.
Giọng nói lười biếng quen thuộc vang lên phía trên đỉnh đầu cô ——
"Chạy cái gì?"