Liên Châu nhận được điện thoại của Du Úc nói có liên quan đến vụ án của Chu Dư, trong điện thoại không nói rõ, hẹn thời gian gặp mặt. Liên Châu như vừa nuốt phải một con thỏ sống, lục phủ ngũ tạng đột nhiên nhảy dựng lên.
"Ngày mốt nhé? Cuối tuần anh rảnh, đúng lúc ban ngày tôi cũng rảnh." Liên Châu nói.
"Thật ra ngày mai cũng có thể, chỉ chiếm của em nửa giờ thôi." Du Úc nói.
"Để ngày mốt đi, 9 giờ sáng, gặp ở Starbucks trên đường Mộc Lan." Liên Châu kiên trì nói.
Liên Châu không liên lạc gì với Lý Phục Thanh, buổi tối thứ sáu cô chuẩn bị sẵn quần áo mặc ngày hôm sau gặp Du Úc. Một chiếc váy sơ mi dài trung bình màu đen tinh khiết, hầm với nước cốt dừa xanh, thịt gà và cẩu kỷ (đoạn này mình không hiểu lắm)...
Du Úc thấy Liên Châu trang điểm, ăn mặc rất trang trọng thì không khỏi có chút ngượng ngùng: "Thật ra cũng không phải tiến triển lớn gì."
Áp lực mà Liên Châu đè nén cuối cùng cũng được buông lỏng: "Anh nói đi, tôi nghe đây."
Du Úc quơ quơ bút ghi âm, ý bảo anh đang ghi âm, anh cố ý bỏ qua phần băng ghi hình giám sát mà hỏi thẳng: "Em nhớ lại một lần nữa ngày Chu Dư bị sát hại, trong nhà có vứt thứ gì không? Đồ vật không lớn, thể tích khoảng 40*40cm."
Liên Châu đoán anh nói đến bộ đồ ngủ của mình, giả vờ suy nghĩ một hồi nói: "Không nhớ rõ nữa, những thứ thường xuyên sử dụng không bị mất, đồ quý giá... nếu Chu Dư giấu đi thì tôi cũng không biết."
Du Úc lại hỏi: "Chu Dư có dấu hiệu giấu em giấu đồ gì không? Hoặc là nói trong nhà có khu vực nào mà anh ta không cho em đυ.ng vào?"
"Có lẽ có, anh ta luôn về nhà muộn như vậy, cho dù có giấu tôi cũng không biết." Liên Châu híp mắt lại, nhìn Du Úc nói, "Không phải các anh đã lục soát nhà tôi như sắp lật cả trời lên sao?"
"Hiện tại anh có thể lục soát lần nữa không?" Du Úc đùa giỡn nói.
"Đưa lệnh lục soát cho tôi xem." Liên Châu tỏ ra tức giận nói, nhưng cũng không hàm hồ. "Đừng nói với tôi anh là vì điều tra vụ án, không thể không có lòng phòng người."
Du Úc thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô thì đành phải nói: "Lệnh lục soát rất khó lấy được, trừ khi có manh mối rõ ràng. Nhưng vụ án này rồi sẽ có một ngày tra ra manh mối."
Liên Châu cười khổ nói: "Sẽ có? Thời gian trôi qua đã lâu như vậy mà cái gì cũng không tra ra được, anh cảm thấy tôi còn có bao nhiêu niềm tin?"
Du Úc lại đột nhiên chuyển đề tài: "Trong túi là quần áo phải không?" Thật ra Du Úc cũng không quá xác định, từ CCTV có thể thấy được nghi phạm vào nhà với túi mềm, mơ hồ có thể nhìn thấy các góc cạnh được tạo ra bởi các đối tượng thích hợp trong khi nghi phạm rời khỏi hiện trường thì một phần của góc túi đã đầy đặn hơn. Du Úc suy đoán bên trong có thể hẳn là đã bỏ thêm vào một vật gì đó mềm mại.
Liên Châu uống một ngụm cà phê, rũ mắt xuống nhớ lại trong chốc lát: "Không biết, tôi có thể trở về tìm xem. Tôi có rất nhiều quần áo không mặc đến, chắc là vứt đi mà không nhớ rõ."
Chuyện quần áo của Liên Châu đã từng bị tổ công tác bàn tán, 90% trong căn phòng lớn đó đều là trang phục sặc sỡ sắc màu, hoàn toàn không phù hợp với khí chất thanh tĩnh của Liên Châu. Mà sở thích ăn mặc thường ngày của cô cũng thiên về thanh lịch tao nhã. Đây cũng là một trong những căn cứ để họ suy đoán Chu Dư nɠɵạı ŧìиɧ. Một người đàn ông yêu cầu người vợ đẹp như thiên tiên của mình thay đổi phong cách ngược lại, một người đàn ông bắt buộc áp đặt sở thích thẩm mỹ của mình lên người vợ, giống như coi vợ mình như một con búp bê, rất có thể sau khi gặp được người phụ nữ có khẩu vị hơn mà tâm viên ý mãn. Điều này cũng được Liên Châu xác nhận, nhưng cô nói rằng cô không theo dõi nơi ở của tiểu tam, điều này thật là không thể tưởng tượng được.
Du Úc nói: "Đây không phải là lần cuối anh nói với em về chuyện này, khả năng Chu Dư nɠɵạı ŧìиɧ là rất lớn, đây rất có thể là một bước đột phá, bọn anh hy vọng em có thể hợp tác với bọn anh để tìm ra người đó."
Ánh mắt Liên Châu kiên định, "Tôi đồng ý với anh, tôi sẽ phối hợp." Thật ra Liên Châu cũng muốn nhìn xem loại phụ nữ đê tiện kia rốt cuộc trông như thế nào, chỉ là đêm đó điện thoại di động của Chu Dư đã bị Lý Phục Thanh mang đi, sau đó hắn nói với cô điện thoại đã bị hỏng.
Du Úc tắt bút ghi âm đi, hỏi Liên Châu hôm nay có sắp xếp gì không. Liên Châu nhún vai, vỗ vỗ hộp giữ ấm màu đen để trên bàn nói: "Đưa canh cho mẹ tôi. Anh hỏi chuyện này làm gì?"
Du Úc nói: "Anh đưa em đi nhé? Quen biết lâu như vậy còn chưa từng đến thăm mẹ em."
Liên Châu gật đầu đồng ý, lần trước cô vô tình nhắc đến chuyện tai nạn của Liên Hoán ở quán bar, Du Úc đã cảm thấy kỳ lạ nên hôm sau đi làm lập tức điều tra chuyện này. Hệ thống ghi chép tai nạn giao thông, người lái xe say rượu chịu trách nhiệm hoàn toàn, người lái xe say rượu Khương Liên Hoán đưa đi cấp cứu nhưng không có hiệu quả đã tử vong. Đồng nghiệp Liên Hoán cũng làm chứng nói ngày đó giữa trưa liên hoan, anh ta thật sự uống đến bất tỉnh nhân sự, sau đó bọn họ từng người ra về, không ai chú ý đến Liên Hoán lái xe rời đi.
Du Úc vẫn luôn liên hệ không được với vợ Liên Hoán, hiện giờ lại có cơ hội gặp mẹ Khương, cũng có cơ hội tìm hiểu chân tướng từ một góc độ khác. Anh đã tự ngâm mình trong đôi mắt trong suốt của Liên Châu quá lâu, suýt chút nữa quên mất thế giới này hổ báo hoành hành.
Trên xe, Du Úc hỏi Liên Châu: "Chu Dư thích ăn canh không?"
Liên Châu đang nhìn dòng xe cộ đến ngây người, nghe Du Úc hỏi vậy thì rất có ý tứ đáp: "Anh ta chưa bao giờ uống."
Du Úc nói: "Vậy em thích nấu canh sao?"
Liên Châu nói: "Trước kia không thích, sau này Liên Hoán qua đời thì bắt đầu nấu cho mẹ tôi."
Hộp giữ nhiệt của Liên Châu không giống hộp mới, từ các vết trầy xước trên bề mặt và màu sắc thì giống như đã được dùng trong vài năm. Chu Dư sẽ không mang cơm đi làm, Liên Châu lại không đi làm cũng sẽ không tự làm cơm hộp cho mình.
Nhưng trong nhà bình thường có hộp giữ nhiệt dùng mấy năm cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, Du Úc chỉ nghĩ là mình lại đa nghi. Anh lại không ngờ đến cái hộp giữ nhiệt kia là của Lý Phục Thanh.
Trong viện dưỡng lão có tiếng trò chuyện, tiếng tv và tiếng chim hót, không tính là quá yên tĩnh nhưng Du úc lại luôn cảm thấy không khí ở đây rất tĩnh lặng, loại yên tĩnh này giống như ánh hoàng hôn cuối chân trời chiếu vào đỉnh núi sâu thẳm, làm người ta có chút không thở nổi.
Liên Châu đơn giản giới thiệu Du Úc, nói anh là người cảnh sát trước đây xử lý vụ án của Chu Dư. Đây là cảnh sát, nếu là trước kia thì mẹ cô nhất định sẽ lôi kéo Du Úc nói không ngừng nhưng hôm nay bà lại rất im lặng. Bà mỉm cười với Du Úc rồi sau đó lặng lẽ ngồi trên ghế chờ Liên Châu múc canh ra cho bà.
Liên Châu múc canh ra đưa cho mẹ, bà nghiêm túc uống xong còn khen: "Ngon lắm, ngon như A Phương làm vậy."
Liên Châu liếc nhìn mẹ một cái: "Mẹ sao vậy? A Phương là người của bao nhiêu năm trước rồi?"
Bà chú ý đến ánh mắt của Liên Châu, gật đầu nói: "A, đúng vậy."
Liên Châu còn nói: "Sao hôm nay mẹ kỳ lạ vậy? Có người bắt nạt mẹ sao?"
Bà cười ngạc nhiên như một đứa trẻ: "Ai có thể bắt nạt được ta?"
Liên Châu nói: "Mẹ không mắng người làm con không quen."
Mẹ cô sẵng giọng: "Đồ đê tiện."
Liên Châu có suy nghĩ muốn bóp vai cho mẹ một chút nhưng lại cảm thấy làm như vậy có hơi đột ngột, rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Mẹ cô nói: "Con đến văn phòng tìm viện trưởng đi, ông ấy có chuyện gì đó muốn nói với con đấy."
Liên Châu khó hiểu: "Ông ấy muốn nói gì? Nói trong điện thoại không được sao?"
Mẹ cô có chút gấp gáp nói: "Làm sao mẹ biết được? Ông ấy muốn tìm con."
Văn phòng viện trưởng cách đây mấy khu, đi qua đó phải mất hai mươi phút. Liên Châu cất bát canh đi, bảo Du Úc trở về trước. Mẹ cô lại phản đối nói: "Để anh ta ở lại trò chuyện với mẹ."
Du Úc cũng phụ họa: "Anh không bận, anh ở đây đợi em."
Liên Châu không nghĩ nhiều: "Được rồi, không tưởng tượng được hai người lại hợp ý như vậy."