"1.600, cọc hai trả một." Chủ nhà nói, trong lòng bà ta cũng mừng như điên, nhớ đến ghế sofa của người thuê cũ để lại trong một phòng khác thì lập tức thêm ưu đãi nói: "Đưa cho cô một bộ sofa mới."
"Được, hiện giờ tôi..." Lời nói của Liên Châu bị thân ảnh của Lý Phục Thanh cắt ngang. Hắn đứng ở dưới lầu, hai tay đút trong túi áo khoác, ngửa đầu nhìn Liên Châu mỉm cười. Cả người cô liền cứng đờ lại, đầu nặng chân nhẹ bẫng như sắp ngã xuống.
Lý Phục Thanh đi lên lầu, hắn vòng qua chủ nhà đến bên cạnh Liên Châu, dán sát người cô hỏi: "Em ở nơi này có phải quá ẩm ướt không? Trong phòng có rất nhiều chỗ bị mốc."
"Anh là ai?" Chủ nhà nhìn hắn: "Bọn tôi vừa thỏa thuận xong rồi, tôi còn đồng ý cho cô ấy một bộ sofa mới nữa."
"Tôi là chồng cô ấy." Lý Phục Thanh nói. "Chúng tôi không thuê nữa."
"Cái gì? Thấy tôi mỗi ngày rảnh rỗi lắm sao mà cùng các người chơi ở đây?" Chủ nhà không vui. Lý Phục Thanh liếc bà ta một cái liền khiến bà ta im bặt, chỉ dám dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm hắn.
Giống như một học sinh trốn học đi chơi bị giáo viên bắt gặp, Liên Châu giơ tay đầu hàng, cảm thấy nản lòng đến cực điểm. Khi Lý Phục Thanh hỏi cô tại sao lại đi thuê nhà, thậm chí cô còn không muốn tốn tâm tư diễn gì nhiều: "Tôi muốn tìm chỗ ở mới cho mẹ tôi, bà ấy sống trong căn nhà cũ kia không tốt cho sức khỏe."
Lý Phục Thanh yêu chiều mà xoa đầu Liên Châu, nói bên tai cô: "Đồ ngốc, tôi hiểu tâm tư của em nhất, không cần nói dối tôi, tôi sẽ buồn đấy."
Hắn nắm chặt lấy tay cô, hương nước hoa mùi gỗ trên người quấn quanh lấy Liên Châu, cô rũ mắt xuống gật đầu: "Xin lỗi, tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ nghe lời anh."
Liên Châu không nói đối, cô chỉ là trong thời gian ngắn khó có thể thoát khỏi cảm xúc đau đớn sau khi dễ dàng bị đánh gục nên mới bất chấp tất cả mà thôi.
Lý Phục Thanh hôn lên môi cô, nói: "Em đừng nói những lời này, tôi không muốn em nói gì cả. Tôi chỉ hy vọng em không sợ tôi, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em."
Liên Châu không hiểu, cô ngước mắt lên nhìn hắn, muốn tìm ra dấu vết dối trá trong mắt hắn. Lý Phục Thanh trông rất giống một người tốt, ánh mắt của hắn kiên định, ôn nhu, nhưng đằng sau đó lại chất chứa sự u ám, giống như là nỗi u sầu trời sinh. Ngược lại còn làm cho hắn trở nên văn nhã hơn. Khuôn mặt gầy gò đẹp trai kết hợp với gọng kính kim loại và trình độ học vấn cao, dễ dàng có thể thuyết phục tất cả phụ nữ.
Liên Châu cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Một góc chỉ bằng cái nắm đấm trên mặt sông băng rộng lớn bỗng sụp đổ, nhưng mặt sông băng lại không biết được rằng cô đang phải đối mặt với cơn hỗn độn, giống như cánh bướm vỗ nhẹ nhàng trong khu rừng ở Brazil.