Chương 1: Phần 1 - Đồng xu nhuốm máu
Tỉ ôm đầu lảo đảo chạy vào con hẻm sâu hun hút. Hắn cứ cắmđầu cắm cổ mà chạy như bị ma đuổi phía sau lưng, chạy không cần địnhhướng. Vừa chạy vừa thở hồng hộc.
Một đám đàn bà, trẻ con đang ngồi túm tụm bên đường nói cười rôm rả,thấy bộ dạng điên cuồng của hắn chạy tới, tất cả đều dạt ra nhường đường cho Tỉ, không ai dại gì lại đi dây vào một đứa đang có vấn đề.
Người dân ở đó cũng không biết Tỉ là ai, nhưng nhìn thoáng qua cũngđoán được đó là một kẻ thuộc thành phần bất hảo, không phải người lươngthiện đàng hoàng!
Tỉ cóc cần biết mọi người nghĩ sao về hắn. Hắn chỉ muốn trốn thoát, trốn thoát điều gì thì ngay cả bản thân hắn cũng không biết!
Hắn chỉ biết hắn cần phải chạy thật xa, phải làm một cái gì đó để xua tan những cảm xúc dữ dội đang trào ứ trong hắn.
Con hẻm ngoằn ngoèo uốn khúc như một con rắn khổng lồ cuối cùng đâmra một bãi rác lớn. Nơi đó người ta vứt tất cả những thứ rác rưởi vàchất thải của cả cái thị xã này. Mùi xú uế nồng nặc bốc lên làm Tỉ bấtgiác muốn nôn ọe.
Hắn giựt lùi muốn quay trở lại, nhưng không biết ma quỉ xui khiến gìtự nhiên hắn lại xăm xăm tiến về phía cuối bãi rác chỗ có những chiếcống cống bằng xi măng đang nằm lăn lóc chờ ngày các cơ quan chức năngđưa chúng về đúng vị trí.
Ở phía đó ngược chiều gió, đồng thời cũng phía cuối của bãi nên hầunhư chỉ toàn là rác cũ, lâu năm, mùi hôi thối cũng không nồng nặc như ởchỗ lúc nãy.
Tỉ bước chậm lại, hai tay buông thõng xuôi theo người một cách chán chường, mệt mỏi.
Trong lòng Tỉ giờ đây ngổn ngang biết bao nỗi lo âu sợ hãi.
Tỉ đã thua đến đồng bạc cuối cùng! Không những thế, cả giấy tờ nhàđất Tỉ cũng thế chấp mất rồi, cộng thêm tờ giấy nợ một trăm triệu kianữa... Biết làm sao bây giờ? Chỉ còn mỗi một cách là chết đi mà thôi!
Nhưng nếu Tỉ chết đi thì mẹ và vợ con Tỉ sẽ sống sao đây? Căn nhà nhỏ và mảnh đất bé xíu mà lâu nay vợ Tỉ vẫn chăn nuôi và trồng mấy liếp rau liếp cải ấy sẽ bị chủ nợ xiết đi, mẹ và vợ con Tỉ sẽ phải lang thangđầu đường xó chợ, không chốn nương thân...
Nhưng nếu Tỉ không chết thì sao? Nhà đất vẫn bị xiết, đồng thời chắcchắn sẽ bị truy tố ra tòa vì số nợ một trăm triệu có giấy tờ cam kết hẳn hoi kia.
Chết! Chết! Đúng rồi, chỉ có cái chết mới có thể giúp được Tỉ trong lúc này...
Nhưng làm sao Tỉ đành lòng... Mẹ Tỉ già rồi cứ nay yếu mai đau, vợ Tỉ lại sắp đến ngày sinh nở. Trời ơi... tại sao ông trời lại đẩy con vàođường cùng thế này? Ông trời ơi, ông không thương con thì xin ông hãythương lấy mẹ và vợ con của con. Mẹ con đã khổ cả đời vì cha con rồi.Còn vợ con, từ ngày về làm vợ con, cô ấy chưa một ngày được thảnh thơivui sướиɠ. Nhưng cô ấy chưa khi nào hờn trách gì con mà vẫn vui vẻ chịuđựng, san sẻ cùng con những thiếu thốn, khó khăn...
Con không có lỗi... chính vì con thương mẹ và vợ con con, con muốn họ được sống sung sướиɠ hơn, vì vậy con mới... và bây giờ con ra nông nỗithế này đây... hu hu hu...
Không nhấc chân lên nổi nữa, Tỉ ngồi thụp xuống, lưng tựa vào một ống cống và khóc ngất lên từng hồi như có điều oan ức đớn đau lắm vậy.
Công bằng mà nói, Tỉ không phải là đứa bỏ đi. Hắn là một đứa con hiếu thảo, là một người chồng biết yêu thương vợ. Nhưng có lẽ tại số phậncủa hắn, tại cái kiếp người của hắn đã được đặt để vào khuôn khổ nghèohèn nên mặc dù hắn rất siêng năng làm lụng mà vẫn không khá lên được!
Từ lúc hơn mười tuổi hắn đã biết bưng thúng bánh đi dài theo các conhẻm, cất tiếng rao lanh lảnh để giúp mẹ kiếm tiền lo bừa ăn hàng ngàycho bốn miệng ăn: ba mẹ, hắn và đứa em gái út.
Ba hắn là một gã đàn ông nát rượu. Không ngày nào ông không uống, màkhông phải chỉ uống sương sương, nhâm nhi vui bạn vui bè... Ba hắn uốngnhư hũ chìm, uống đến say khướt quên trời, quên đất.
Hôm nào mẹ hắn không có tiền lo rượu cho ba hắn thì chắc chắn hôm đóbà sẽ bị một trận đòn nhừ tử đến nỗi cười cũng không chịu được, hoặc làchính mẹ hắn hoặc là hắn chạy tới quán bà Tư ở đầu đường mua chịu rượuvà một ít cá khô về làm mồi cho hắn thì mới có thể yên thân được.
Nhưng những hôm có rượu, có mồi thì cũng đau dễ được yên thân. Ba hắn khi đã uống say thường đem những chuyện bực mình từ năm xửa năm xưa radày vò mẹ hắn. Nếu mẹ hắn nín nhịn không cãi lại thì ba hắn bảo mẹ hắncoi thường:
- Tao không đáng mặt nói chuyện với mày sao?
Còn nếu mẹ hắn không nín nhịn được, có lời đôi co qua lại thì lập tức ba hắn hùng hổ:
- À... à, cái con này hỗn! Mày dám ăn nói tay đôi với chồng mày à?Tao phải dạy cho mày một trận mày mới hiểu được câu "phu xướng phụ tùy"!
Những ngày thơ ấu của Tỉ là những ngày thấm đẫm nước mắt khổ đau của người mẹ gầy gò khốn khổ.
Có lần Tỉ hỏi:
- Sao mẹ không bỏ phứt ổng đi, con thấy ba mẹ thằng Tam cũng bỏ nhaucó, có sao đâu? Không có cha như thằng Tam coi bộ còn sướиɠ hơn...
Mẹ Tỉ khóc òa lên rồi ôm hắn vào lòng nói nhỏ:
- Con không được nói vậy! Mẹ con mình mang ơn ông ấy, dù khổ hơn nữamẹ cũng không thể nào bỏ ông ấy được, mẹ phải đền ơn ông ấy...
- Ơn gì hở mẹ?
Tỉ ngây thơ hỏi nhưng mẹ hắn lại gạt đi:
- Con còn nhỏ, con chưa hiểu, chưa biết được đâu. Hiện nay, con chỉbiết nghe lời mẹ là đủ rồi! Dù ba con có thế nào đi nữa con vẫn phảithương yêu và kính trọng ông ấy, con không được quyền nói xấu ông ấy,nghe không? Bởi vì... với mẹ con mình, ông ấy là người đàn ông tốt nhấttrên đời!
Tỉ rất hậm hực khi nghe mẹ nói thế, nhưng vốn là một đứa ngoan, biếtnghe lời nên Tỉ cũng không dám hỏi nhiều. Nó miễn cưỡng yêu thương, miễn cưỡng kính trọng người đàn ông luôn hành hạ mẹ nó.
Với Tỉ và em gái thì đỡ hơn, ông ấy hầu như không hề làm khó hai anhem Tỉ. Đồ nhậu có món gì ngon, thấy anh em Tỉ đi ngang ông đều ngoắtlại:
- Ê... ê! Hai đứa bây vô đây ăn với tao nè... cái này ngon lắm nghe... ăn đi, ăn đi cho mau lớn để mẹ mày nhờ...
Hầu như ông luôn luôn lặp lại câu đó mỗi khi gọi anh em Tỉ vào ăn cùng.
Ông cũng chưa hề đánh Tỉ dù chỉ là một roi phết nhẹ trên mông hay một bạt tai khi tức giận. Tuy nhiên ông cũng chưa bao giờ tỏ ra yêu thương, quyến luyến Tỉ.
Với em gái Tỉ thì khác. Có những lúc ông ôm con bé vào lòng, vuốt tóc vuốt tay nó rồi cười khà khà đầy mãn nguyện:
- Con gái rượu của tao! Con gái vàng gái ngọc đây mà...
Không ít lần Tỉ thấy thắc mắc trong lòng, bởi vì hắn thấy ở những nhà khác, người cha thường tự hào về con trai của mình hơn.
Mẹ Tỉ đã phải chịu đựng một người chồng như vậy hết năm này qua nămkhác. Cho đến một ngày, ba Tỉ nhậu say về ngang qua cây cầu nhỏ, do sơsẩy thế nào mà rơi tòm xuống dưới không ai hay, mãi đến sáng hôm sau đitìm khắp nơi không thấy, chỉ nghe một người bạn nhậu bảo:
- Chiều hôm qua anh ấy có tới đây uống rượu với tôi nhưng đã về lúc chập tối!
Mẹ Tỉ hoảng lên, mếu máo kêu khóc, mọi người đổ xô đi tìm thì mới phát hiện xác ông vướng dưới đám lục bình ớ khúc sông gần đó.
Sau đám tang ba, cuộc sống của mẹ con Tỉ dễ thở hơn rất nhiều, nhưngTỉ vẫn không hiểu sao mẹ Tỉ cũng vẫn không vui mà mặt mày cứ u sầu ủdột.
Rồi một hôm, Tỉ được nghe mẹ kể cho nghe về bí mật đời mình, về lý do tại sao bao nhiêu năm qua mẹ Tỉ vẫn một lòng yêu thương ba Tỉ dù đã bịông hành hạ không thương tiếc những khi say rượu.
Ngày đó, mẹ Tỉ là một cô gái quê nghèo khổ trôi dạt lên Sài Gòn tìmkế sinh nhai. Vừa chân ướt chân ráo lên nơi thành thị, cô đã lọt ngayvào tầm ngắm của một tên sở khanh.
Hắn tìm mọi cách để ve vãn, dụ dỗ cô, và hắn đã làm được điều đókhông mấy khó khăn đối với một cô gái thật thà và cứ tưởng xung quanhmình ai cũng thật thà như thế!