Đồng Xu Nhuốm Máu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Câu chuyện ma rùng rợn của tác giả Thạch Bất Hoại.
Xem Thêm

Người chết rồi đâu muốn lấn xô nhau,

Chỉ người sống mới tranh giành, lấn lướt

Những ngôi mộ cái cao, cái thấp

Cái khang trang, cái đất cỏ um tùm...

Ừ mai này... ta cũng thế là xong!!!!

Đọc hết bài thơ, Khoa chép miệng:

- Cho tới lúc này mình mới hiểu được tại sao cô ấy lại có thể có cảmxúc để làm thơ về một khu nghĩa địa... Ha ha... Có lẽ, một chiều nào đóthảnh thơi, mình cũng sẽ lang thang ra đây để tìm ý tưởng viết một cuốntiểu thuyết với tiêu đề "Truyện không đọc lúc nửa đêm" Ha ha ha...

Vừa nghĩ, Khoa vừa cho xe chạy tà tà luồn lách qua từng ngôi mộ, vàchẳng mấy chốc đã qua hết khu nghĩa trang, ngôi nhà Khoa trọ đã hiện ra ở khúc đường bên kia.

Tự nhiên trong lòng Khoa cảm thấy lâng lâng vui sướиɠ như người đã xa lâu ngày mới được trở về với ngôi nhà thời thơ ấu ngập tràn kỷ niệm của mình vậy!

Ngôi nhà tuy bỏ hoang đã lâu nhưng trên trần cũng không có mấy màngnhện, vì như cô Thùy có nói sơ qua là mỗi tháng đều có người được thuêđến quét dọn một lần.

Tuy vậy, Khoa cũng đã bỏ ra già buổi sáng mới dọn dẹp và lau chùixong nhà cửa. Vì tất cả đồ đạc trong nhà đều bị một lớp bụi mỏng vươngvương.

Khoa lục lọi đồ đạc và thích thú khi thấy mình khỏi phải tốn tiền mua bất kỳ thứ gì nữa. Cô Thùy đã bảo mình được toàn quyền sử dụng đồ đạctrong nhà mà!

Khi mọi thứ trong nhà đã sạch sẽ tinh tươm tươm đâu vào đấy, Khoa mới sực nhớ từ sáng đến tận lúc này vẫn chưa ăn gì ngoài ly cà phê đá uốngvới thầy Phong hồi sáng sớm.

Vừa nhớ tới cái đói là thấy cồn cào cả gan ruột. Khoa vội vã đóngcửa, xách xe chạy vù ra một quán cơm gần đó ăn vội bữa trưa rồi về nhàlăn ra ngủ một giấc đến tận bốn giờ chiều.

*

* *

Những ngày tháng Khoa sống trong ngôi nhà đó thật bình yên và thưthái. Không khí tĩnh lặng của ngôi nhà giúp Khoa rất nhiều trong việctập trung soạn giáo án, chấm bài học trò và nhất là việc viết lách củaKhoa.

Từ hồi còn học phổ thông Khoa đã tập tành cầm bút. Ban đầu là thamgia một vài trò chơi nhỏ trên các tờ báo dành cho học sinh, dần dần Khoa mạnh dạn viết một vài đoạn văn ngắn, một vài bài thơ gởi báo.

Rồi khi bài được đăng, Khoa như được cổ vũ động viên nên đã rất hứng thú với việc đó.

Rồi những năm học đại học, tiền nhuận bút Khoa kiếm được từ ngòi bút của mình cũng không phải nhỏ.

Từ ngày về ở đây, Khoa viết càng sung sức và có chất lượng nhiều hơn.

Những đêm khuya ngồi một mình thả tâm hồn lãng đãng phiêu du, Khoathường có cái cảm giác rất lạ, hình như có một mùi hương nào đó cứ phảng phất quanh người, dù đã nhiều lần khi ngửi thấy mùi hương là Khoa đivòng quanh nhà tìm xem loài cây nào đang trổ hoa mà mùi hương khác lạđến vậy, nhưng chẳng lần nào Khoa tìm ra được!

Cả khu vườn quanh nhà, ngoài các loại cây ăn trái như xoài, mận, vυ"sữa... chỉ trồng duy nhất một cây sứ. Mà mùi hương đó chắc chắn khôngphải là mùi hoa sứ, vả lại cây sứ trong vườn cũng đâu có trổ được bônghoa nào?

Một điều đặc biệt nữa là vào những đêm ngửi được mùi hương nhẹ nhàngấy, tự nhiên cảm hứng sáng tác trong Khoa trỗi dậy rất mãnh liệt, anh cứ viết mãi mà vẫn không viết kịp dòng ý tưởng đang tuôn tràn lai láng.

Những tác phẩm ra đời trong những đêm như thế thường nhận được rất nhiều phản hồi tốt từ phía người đọc.

Thỉnh thoảng cũng có những đêm Khoa không ngửi được mùi thơm ấy.

Thì tự nhiên Khoa lại cảm thấy như mình đang nhớ nhung một ai đó, một điều gì đó, tâm thần cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không viết được điều gì sâusắc.

- Mình đã nghiện cái mùi ấy mất rồi!

Một lần Khoa đã phải kêu lên như thế.

Cuộc sống của Khoa cứ diễn ra một cách êm đềm vui vẻ như thế.

Hôm đó trường có liên hoan, các thầy cô giáo được một buổi chiều vuivẻ ra trò. Mọi người ăn uống xong thì quay sang hát karaoke có thưởng.

Dàn karaoke được trường thuê về đặt giữa sân trường với cái màn hìnhthật to, mỗi khi có ai lên hát lại nhận được một tràng pháo tay cổ vũthật rôm rả.

Khi cuộc vui kết thúc cũng đã gần mười giờ đêm. Mọi người vội vã tản mác ra về với gia đình nhỏ bé của mình.

Khoa xách xe ra về, do thói quen hằng ngày, Khoa vẫn đi theo con đường tắt vượt qua nghĩa địa.

Tới chỗ cổng nghĩa địa Khoa hơi do dự, muốn quày xe trở ra để theođường chính. Nhưng đêm khuya rồi Khoa cảm thấy lười biếng khi nghĩ tớichặng đường dài như vậy.

Thôi mình đi đường này, nhắm mắt chạy vèo một cái là qua thôi mà, có gì đâu phải sợ!

Nhưng thật xui xẻo cho Khoa khi vào giữa khu nghĩa địa thì đột nhiên xe của Khoa chết máy.

Khoa bực dọc bước xuống, dựng chân chống xe và ngồi xuống mò mẫm xem xét.

Vừa lúc ấy, Khoa đột nhiên nghe thoang thoảng mùi hương quen thuộc hằng đêm.

Đứng bật dậy, Khoa ngó dáo dác xung quanh, bỗng nhận ra ở đầu bên kia con đường mòn có một dáng người mảnh khảnh đang di chuyển tới gần. Đólà một người con gái! Khoa xác định thế và cảm thấy thắc mắc, tại sao cô gái kia lại dám đi một mình trong đêm tối ở nơi hoang vắng thế này? Côta là loại người nào? Lương thiện hay bất hảo? Hừ, nếu con nhà lươngthiện thì có đâu đêm hôm lại một mình lảng vảng ở đây? Thôi rồi, chắc là loại chơi bời phóng đãng rồi đây!

Nghĩ vậy nên Khoa cũng không quan tâm tới cô gái nữa, anh lại ngồixuống cặm cụi mò mẫm chiếc xe, coi nó bị trục trặc ở bộ phận nào mà giởchứng bất thình lình như vậy?

- Anh ơi, xe anh bị sao thế?

Một giọng con gái nhỏ nhẹ cất lên bên cạnh.

Khoa giật mình ngó lên thì bắt gặp một khuôn mặt mà theo cảm nhận của Khoa là rất dịu dàng và xinh đẹp.

Nói là cảm nhận, vì thật sự Khoa không thể nhìn rõ mặt cô ấy được.Trời hôm nay không có trăng, lại không được quang đãng mà âm u như sắpchuyển mưa nên Khoa chỉ thấy lờ mờ, nhưng cũng không biết sao Khoa cảmnhận được điều đó và Khoa tin cảm nhận của mình sẽ không sai.

Thì ra cô gái lúc nãy đây sao?

Khoa tự hỏi trong lòng. Mới mấy giây trước đó, Khoa còn nghĩ về côbằng những ý nghĩ không tốt đẹp, nhưng tự nhiên lúc này Khoa quên hết,không còn chút ấn tượng xấu nào về cô nữa.

- Cô... cô sao lại ở đây một mình giờ này?

Khoa không trả lời mà hỏi lại cô gái.

- Nhà em ở bên kia.

Cô gái chỉ tay về phía góc nghĩa trang, nơi đó cũng giáp với mấy căn nhà nhỏ nằm quay mặt ra đường lộ lớn.

Rồi như để giải đáp hết mọi thắc mắc trong Khoa, cô nói tiếp:

- Thằng em của em bị sốt, em phải đi tắt đường này qua bên kia muathuốc cho nó. Mà em ở đây quen rồi nên thấy nơi này cũng bình thườngthôi anh ạ! Mà... xe anh bị hư sao đó? Có cần em giúp không?

Khoa cười xòa:

- Tôi cũng chẳng biết sao nó lại giở chứng giữa đường thế này, trờitối thui cũng chẳng thấy gì mà sửa chữa... Thật khổ! Điệu này chắc tôiphải dẫn bộ về thôi.

Cô gái nhanh nhẹn:

- Không đâu, anh cứ ngồi đây chờ em một tí, em chạy ù vào nhà rồi trở ra ngay, sẽ giúp anh sửa xe thôi mà!

Vừa nói, cô gái vừa rảo bước hướng về phía ngôi nhà lúc nãy cô chỉ.

Khoa tự cười thầm trong bụng, Mình quả là đứa đa nghi, mới thấy conngười ta đã vội vàng đánh giá này nọ, thiệt là hồ đồ quá đi mất! Còn côgái đó nữa, làm như thợ sửa xe không bằng, biết xe hư gì mà dám nói chắc sẽ giúp mình sửa? Hì hì... để coi sao...

Chỉ trong nháy mắt cô gái đã quay trở lại, trên tay cầm theo một cây nến nhỏ màu trắng.

Cô chụm tay xòe diêm châm nến rồi soi vào chiếc xe của Khoa, chăm chú nhìn vào từng bộ phận của chiếc xe. Còn Khoa, khi ấy Khoa lại chăm chúnhìn vào gương mặt cô gái.

Quả thật cảm nhận của Khoa lúc nãy không sai tí nào hết. Cô gái thậtđẹp! Một vẻ đẹp dịu dàng, ngây thơ không son phấn, và đặc biệt là mùithơm dịu nhẹ toát ra từ người cô khiến cho Khoa có cái cảm giác như đãthân thuộc với cô từ lâu lắm rồi vậy.

Thêm Bình Luận