Tỉ nhìn trân trối vào đó và thấy cái gương mặt đó nó không khác gì đồng xu mà Tỉ đang bỏ trong túi áo.
Tỉ run rẩy giật lùi lại phía vợ, trên tay vẫn còn cầm cái sinh vậtquái dị ấy, cùng với mớ dây nhau dài lê lết, giống như nguyên cả một đùm ruột của vợ hắn vừa mới xổ ra...
Vợ hắn nằm đó, trên mặt còn hằn rõ nét đau đớn kinh hoàng. Máu trongmiệng cô ấy vẫn trào ra tuy hơi thớ đã không còn tồn tại nữa...
- Trời ơi!
Tỉ hét lên vang dội cả một khu bệnh viện.
Hắn vứt đứa bé lên giường rồi lại cắm đầu cắm cổ chạy một mạch, hướng ra bãi rác, đúng cái chỗ mới hôm nào hắn bắt gặp Thống đang quằn quạitrong cơn hấp hối.
Máu từ trong mũi và hai hốc mắt, hai bên tai Tỉ bắt đầu ứa ra hắnkhông quan tâm, không sợ hãi, hắn đưa tay quệt ngang và lại chạy, chạymãi.
Trái tim hắn co thắt từng cơn, giống như nó đang cố vắt hết những giọt máu còn sót lại trong cơ thể hắn để tống khứ ra ngoài.
Máu chảy xối xả, Tỉ không còn đủ sức để chạy hay đi nữa, hắn bắt đầubò lết rồi gần như trườn người trên mặt đường để ra đúng cái ống cống mà Thống đã nằm hôm trước.
Giờ đây bỗng dưng đầu óc Tỉ tỉnh táo hẳn ra. Hắn nhận thấy những điều Thống nói quả không sai, vậy mà hắn đã không tin, hắn đã bị lòng thamkhống chế.
Và sự trừng phạt dành cho lòng tham của hắn quá nặng nề, mà nó lạikhông chịu giáng trực tiếp vào hắn mà lại cứ nhắm vào những người thânyêu nhất của hắn, đó mới là điều đau đớn hơn cả!
Lúc này, Tỉ có cảm giác mình đang nghe được tiếng nói của đồng xu:
- Ha ha ha... ngươi đã có được tiền như mong ước của ngươi rồi đó...Đồng tiền đối với ngươi là quan trọng nhất đời mà, phải không? Ha haha... hãy trở về sòng bài ngay đi, nếu ngươi còn muốn sống...
- Không! Không đời nào... Tôi không đời nào quay trở lại cái nơi đáng nguyền rủa ấy...
Tỉ vừa lết đi, vừa cố sức vùng vẫy để thoát ra cái thế lực vô hình đang cố kéo Tỉ về với nơi đỏ đen khốn kiếp.
Khi sức tàn lực kiệt, Tỉ cảm nhận được lưỡi hái của thần chết đã kềsát vào cổ họng mình rồi, hơi lạnh đã lan tỏa xuống khắp cơ thể Tỉ.
Hắn chỉ còn có thể rên lên những tiếng nhẹ như gió thoảng...
Bất chợt, bãi rác lại xuất hiện một kẻ lang thang chán đời...
Tỉ hốt hoảng, hắn không muốn những việc kinh khϊếp này lại tiếp tụclặp lại, tiếp tục xảy ra với một người khác, một gia đình khác...
Hắn cho tay vào túi áo lục tìm đồng xu, hắn muốn vứt nó đi nhưng không còn sức để vung tay lên nữa.
Ở đằng kia hình như kẻ lang thang đã nhận ra tiếng rên của Tỉ, người đó đang dò dẫm đi tìm.
Trong đầu Tí chợt lóe lên một ý nghĩ:
- Mình phải chôn vùi cái đồng xu ma quỉ, đồng xu thấm đẫm máu tanhnày phái biến mất cùng thân xác của mình, để mãi mãi không ai còn bị nóđiều khiển nữa...
Tỉ run rẩy nhét đồng xu vào miệng và cố gom hết sức tàn để nuốt trọn nó xuống bao tử.
Hình như trong cuống họng của Tỉ có những móng vuốt đang cào cấu thật mãnh liệt, cơn đau làm Tỉ chỉ muốn khạc nhổ đồng xu trở ra nhưng Tỉ đãcắn răng chịu đựng vì hắn đã quyết định không để chuyện này tái lập vớibất kỳ ai.
Khi kẻ lang thang kia tìm thấy Tỉ thì hắn đã chết rồi! Mặt mày, thânthể đẫm máu, miệng há hốc hai mắt lồi ra một cách khủng khϊếp.
Từ trong miệng hắn máu tươi vẫn còn đang trào ra không ngớt...
Hình ảnh chết của Tỉ và Thống giống hệt như nhau.
Chương 2: Phần 2 - Ngọc Lan ma
Khoa là thầy giáo mới ra trường vừa được tuyển dụng về dạy ở một ngôi trường nhỏ vùng ven thành phố.
Vì nhà xa, nên ngay ngày đầu tiên về nhận nhiệm sở, Khoa đã nhờ mấythầy hướng dẫn tìm mướn một căn nhà bởi trường không có cư xá dành chogiáo viên.
Sau gần một buổi đi loanh quanh, Khoa vẫn chưa tìm được nơi ưng ý.
Bởi vì nơi nào Khoa hơi ưng ý căn nhà thì giá cả lại quá cao, đồnglương giáo viên mới ra trường của Khoa không thể nào trang trải nổi. Còn nơi giá cả phù hợp với túi tiền thì Khoa lại không thích do nơi đó ồnào, hỗn tạp.
Thấy Khoa ủ rũ ngồi chống tay lên cằm ngó mông ra xa, cô Thùy cười bảo:
- Nè, chị biết có một chỗ rất yên tĩnh, lại khá an ninh, chỗ đó người dân cũng hiền lành nên có thể hợp với em, mà giá cả cũng tương đối rẻ,có điều hơi xa một chút. Em liệu coi có thể ở được không?
Khoa mừng rỡ hỏi tới:
- Chỗ đó là ở đâu vậy chị? Cách đây bao xa?
Cô Thùy cười:
- Nếu em đi theo đường lớn hẳn hoi thì hơi xa, độ chừng bốn năm câysố lận. Nhưng vừa rồi thành phố thực hiện giải tỏa khu nghĩa địa X, đểlàm khu công xưởng, nhà máy gì đó. Em đi tắt qua lối đó thì gần lắm, chỉ hơn một cây số thôi.
Khoa mừng rỡ:
- Vậy là được rồi! Chị ơi, vậy chút nữa em chở đi chị chỉ đường giùmem nhé, em chưa biết đường đi ở địa phương này. Chị chỉ cho em đi đườnglớn và cả đường tắt luôn nghen chị?
- Ừ ngồi đó chờ đi, dạy xong tiết này chị sẽ đi với em!
Cô Thùy đứng lên xách cặp xuống lớp. Khoa ngồi một mình trong phòng giáo viên mà nôn nao chờ kiếm được nơi ở mới cho mình.
Dạy xong tiết đó, Thùy dẫn Khoa đi tìm nhà trọ.
Bận đi, hai chị em đi theo đường lớn. Phải qua thật nhiều ngã tư, ngã ba và nhiều ngã rẽ khác nữa mới tới được khu phố có căn nhà cho thuê mà Thùy đề cập tới.
Thật tình Khoa đã hơi nao lòng khi thấy đoạn đường xa quá, như vậymỗi ngày anh phải mất nhiều thời gian để đi về, lại không thuận tiện. Vì những khi trống một, hai tiết thì Khoa cũng không thể về nhà để soạnbài hay nghỉ ngơi gì được.
Nhưng ngôi nhà thì thật lý tưởng.
Đây là nhà của một người bà con xa với bạn của Thùy. Nhà chỉ có mộtbà cụ đã ngoài sáu mươi tuổi nên các con bà không yên tâm để bà sống một mình, mới bàn nhau bán ngôi nhà và đón bà vào Sài Gòn để sinh sống.
Bà cụ quyết liệt phản đối việc bán nhà. Bà bảo nếu muốn bán thì chờkhi bà chết đi rồi ai muốn làm sao thì làm, bây giờ bà còn sống, bàkhông cho phép các con bán đi ngôi nhà chất chứa biết bao kỷ niệm vuibuồn của cả một đời bà.
Chiều theo bà cụ nên các con bà vẫn giữ nguyên ngôi nhà đó, và nhờbạn cô Thùy xem có ai đàng hoàng tử tế cần thì cho họ trọ với giá rẻ, để có người ra vô cho cửa nhà ấm cúng khỏi hoang tàn.
Căn nhà thật rộng rãi, ngăn nắp và thoáng mát. Xung quanh có vườn cây ăn trái bao bọc tỏa bóng mát quanh năm. Đây quả là nơi lý tưởng cho một thầy giáo có nghề tay trái là viết sách như Khoa.
Mà giá cả lại vô cùng rẻ, còn rẻ hơn cả những phòng trọ phải ở chung đυ.ng bốn, năm người.
- Đã có nhiều người hỏi mướn, nhưng chủ nhà cho mướn không phải vìtiền nên rất khó tính, họ không muốn những người không đàng hoàng ởtrong ngôi nhà của họ.
Cô Thùy nói.
Khoa lo lắng:
- Thế thì... lỡ họ cũng không chấp nhận cho em thuê thì sao chị?
Thùy cười tươi:
- Không đâu, em yên tâm đi! Miễn là em ở đây đừng bày nhậu nhẹt haynhững điều xằng bậy gì đó thôi, chứ chỉ cần nói em là thầy giáo thì họsẽ gật đầu ngay thôi. Nếu em chịu ở chỗ này thì lát nữa chị ghé nhà bạnnói cho nó biết, nó sẽ điện vào Sài Gòn hỏi ý kiến chủ nhà. Kết quả rasao sáng mai chị sẽ cho em biết liền. À, tối nay hình như em về nghỉ tạm ở nhà thầy Phong phải không?
Khoa gật đầu:
- Dạ, lúc nãy thầy Phong có dặn em, chưa tìm được chỗ trọ thì về ởnhà thầy tạm ít hôm. Đồ đạc của em cũng đã đem về nhà thầy hết rồi.
- Ừ, vậy cũng tốt! Sao, em thấy chỗ này được không?
Cô Thùy nheo mắt nhìn Khoa hỏi.
Khoa cười tươi:
- Quá được rồi chứ còn đòi hỏi gì nữa chị... Chỉ có điều thiệt là hơi xa...
Thùy cười cười: