Đồng Xu Nhuốm Máu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Câu chuyện ma rùng rợn của tác giả Thạch Bất Hoại.
Xem Thêm

- Mày cho tao biết đi, đứa nào hại mày?

Tỉ vẫn chưa thôi nôn nóng.

Thống khẽ lắc đầu:

- Không ai hại tao, chính lòng tham của tao đã hại tao, và hại cả gia đình tao...

- Mày nói gì tao không hiểu. Mày đang giàu sang kia mà, chẳng phải gia đình mày cũng đang sống sung sướиɠ lắm sao?

Tỉ vừa thắc mắc lại vừa mai mỉa, vì tận trong thâm tâm mình, Tỉ vẫncòn rất giận Thống chuyện đã giấu bạn bè cách làm giàu của bản thân.

Thống nói nhẹ như hơi gió thoảng qua:

- Đã có lần tao nói với mày rồi có khi sống nghèo vẫn hơn. Có thể mày không tin tao nhưng đấy hoàn toàn là sự thật. Tao đã tham lam và chínhđiều đó đã làm cho gia đình tao tan nát, và cuối cùng bản thân tao phảira thế này đây! Trước đó, tao cũng như mày bây giờ, tao không tin vàođiều đó...

- Nhưng điều đó là điều gì?

Tỉ gắt lên.

Thống nhắm mắt lại như đang cố gom hết chút sức lực còn lại để kể cho Tỉ nghe tròn câu chuyện:

- Đây này, mọi chuyện đều bắt đầu từ vật này đây!

Thống run rẩy thò tay vào túi lấy ra một đồng tiền bé xíu đưa cho Tỉ.

Tỉ cầm lấy đồng tiền đưa lên ngang tầm mắt cố quan sát thật kỹ dướiánh sáng nhạt nhòa. Nó không có gì đặc biệt, cũng giống như cái đồngkhoán mà bọn trẻ thường chơi, chỉ khác là có lẽ nó được làm bằng chấtliệu tốt hơn nên trông sáng loáng và nhẹ hơn nhiều.

- Ngậm vật này vào miệng, sẽ thắng trong mọi ván bài! Nhưng đánh đổilại, sau mỗi lần thắng trong cuộc đỏ đen ấy, sẽ bị mất đi một điều rấtquí giá đối với bản thân. Đó là lời khuyến cáo mà tao đã không tin. Đếnlúc thấy có chuyện xảy ra, muốn dừng lại nhưng không thể dừng lại được.Giống như có một thế lực ma quái gì đó khống chế. Mình cứ phải lao vào,lao vào cho tới khi... như thế này đây!

Máu trong miệng Thống lúc này không còn ri rỉ chảy ra nữa mà trào ra từng dòng, làm ướt nhòe cả một khoảng lớn trên ngực áo.

Tỉ hoảng quá, vội nói:

- Tao đưa mày vô bệnh viện!

Vừa nói, Tỉ vừa đưa tay ra định đỡ Thống ngồi lên, nhưng Thống nhẹ lắc đầu:

- Vô ích thôi! Không còn gì có thể cứu vãn được cuộc đời tao... Taođã không chịu tin, chỉ có những đồng tiền chân chính mới có thể đem tớihạnh phúc, ấm no. Còn những đồng tiền không phải có được do bán sức laođộng thân xác và trí não thì chẳng những nó không tồn tại được, mà tráilại nó còn mang tới tai họa cho mình... Mày hãy nhớ lấy!

Nói vừa dứt câu, Thống thở hắt ra một luồng hơi thật mạnh. Tỉ biết là Thống đã qua đời!

Hoảng hốt, Tỉ nhanh chóng bỏ chạy vì sợ mình bị liên lụy vào cái chết của Thống giữa lúc gia đình đang gặp nhiều điều rắc rối khó khăn thếnày thì khốn khổ! Dù sao Thống cũng đã chết rồi, mình bỏ Thống nằm lạiđó kể ra cũng không phải nhưng biết sao bây giờ, chắc Thống sẽ hiểu chomình thôi. Chỉ lát nữa, hoặc chậm nhất là sáng ngày mai thế nào cũng cóngười phát hiện ra Thống thôi mà...

Vừa chạy, vừa nghĩ thế nhưng Tỉ vẫn không sao chạy xa cho được. Cuối cùng Tỉ đành chạy tới trụ sở cảnh sát báo án.

Sau khi ra hiện trường, người ta bắt đầu thẩm vấn Tỉ đồng thời vớiviệc tiến hành xét nghiệm tử thi để tìm ra nguyên nhân cái chết.

Tỉ khai báo rất thành thật nguyên nhân nào hắn có mặt ở nơi đó vàogiờ ấy, quan hệ giữa Tỉ và Thống ra sao... Tỉ khai thật hết, chỉ giấulại đồng xu và câu chuyện mà Thống đã kể cho Tỉ nghe.

Người ta kết luận cái chết của Thống là do một nguyên nhân nào đó từbên trong cơ thể, hoàn toàn không phải do tác nhân bên ngoài, nên khảnăng Thống bị gϊếŧ hại đã bị loại trừ và Tỉ cũng được tự do không phiềntoái.

Một mình lang thang trên dường, Tỉ bóp chặt bàn tay đang cầm đồng xu nhỏ và nghĩ về những điều Thống nói...

Không, không thể nào lại như vậy dược! Có lẽ trong lúc sắp chết, tinh thần Thống không còn minh mẫn nên nói năng lung tung bậy bạ vậy thôi,chứ làm gì có chuyện được bạc thì phải đánh đổi một sự mất mát khácđược?

Ông trời đã giúp thì phải giúp cho tới nơi tới chốn chứ, ai lại vừa tặng quà xong lại vung gươm chém?

Mình không tin!

Tỉ lại đưa đồng xu lên ngắm nghía. Nó chỉ là một vật bình thường thôi mà, làm sao có được phép nhiệm màu như Thống nói được?

Buồn tình, Tỉ vung tay quăng đồng xu ra xa. Một tiếng "keng" khô khốc vang lên tự nhiên làm Tỉ nổi hết da gà!

Và như có một điều gì hối tiếc, như hoảng sợ thúc giục Tỉ phải tìm lại cho bằng được cái đồng xu nhỏ vừa mới quăng đi.

Tỉ loay hoay tìm xung quanh và nghĩ khó lòng tìm ra được một vật nhỏ bé như vậy trong đêm tối thế này.

Nhưng thật bất ngờ, bên vệ đường, đồng xu sáng lên một cách kỳ lạ, như muốn nói với Tỉ rằng:

- Ta đang ở đây này, mau mau đến đây mà nhặt về!

Tỉ mừng rỡ nhào tới vồ lấy đồng xu rồi khư khư nắm chặt trong tay và rảo bước đi tiếp.

*

* *

Ma đưa lối quỉ dẫn đường thế nào mà Tỉ lại đi đến trước sòng bài màmới hồi đầu hôm này hắn đã bị người ta mắng chửi, hạ nhục đuổi đi khôngthương tiếc!

Cầm đồng xu trong tay, đứng trước cửa nhìn vào Tỉ bỗng cảm thấy như trong lòng mình đang trôi lên một niềm đam mê mãnh liệt!

Một người đàn ông từ bên trong nhà bước ra, vỗ vai Tỉ:

- Hôm nay thua đậm rồi, chú em mày muốn gỡ gạc phải không?

Tỉ gật đầu như một cái máy.

Người đàn ông thúc giục:

- Vậy thì còn chần chờ gì nữa mà không chịu bước vào?

Tỉ bối rối:

- Tôi... tôi...

Người đàn ông bật cười:

- Ha ha ha... Tôi hiểu rồi! Chú em mày hết đạn rồi chứ gì? Không ănthua chi, cứ mạnh dạn vô, tôi sẽ tiếp đạn cho, tôi rất khoái ngồi nhìncảnh người ta sát phạt nhau đấy!

- Nhưng... nếu lỡ tôi...

Tỉ ấp úng.

Người đàn ông gạt phăng đi:

- Chưa vào cuộc chơi không nên nhắc tới hai từ chiến bại chứ chú em!Không sao... không sao, tôi đâu có bắt chú em phải ký vào giấy vay nợ gì đâu mà lo. Chẳng qua, tôi muốn mượn tay người khác chơi thế cho tôi vậy mà!

Tỉ mừng quá. Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy lo lo vì tự dưng saolại có người đem tiền đưa cho mình chơi rồi họ ngồi chứng kiến? Mà thôi, chơi giùm cũng được, vay mượn cũng được! Đằng nào thì số nợ kia cũng đã vượt quá sức chi trả của mình rồi, có thêm khoản này nữa hay không thìcũng vậy mà thôi. Đây là cơ hội để mình thử nghiệm điều Thống kể, đồngthời cũng là cơ hội cuối cùng đời mình và gia đình sống hoặc chết đây!

Nghĩ vậy nên Tỉ rất tự tin và mạnh dạn đi vào. Trước khi bắt đầu trận đấu, Tỉ len lén bỏ đồng tiền lên miệng và ngậm chặt lấy nó dưới lưỡimình.

Quả nhiên trận đó Tỉ thắng trọn!

Tỉ chơi liên tiếp ba trận nữa đều thắng hết cả ba! Có người nghi ngờTỉ gian lận nên đã quan sát rất kỹ nhưng cuối cùng họ phải thật sựnghiêng đầu nể phục Tỉ.

Thế là tạm thời Tỉ đã giải quyết được gần hết nợ nần.

Tỉ quay về nhà với niềm vui vô hạn, nhưng cũng không tránh khỏi lo âu.

Nhưng khi về tới, thấy mẹ và vợ vẫn bình an, Tỉ thở phào nhẹ nhõm, nói thầm:

- Đã nói rồi mà một khi ông trời đã ra tay cứu giúp thì sẽ không hãm hại mình mà!

Sáng hôm sau, Tỉ nói với gia đình là mình đi làm, nhưng thật sự hôm đó Tỉ la cà ở sòng bạc.

Tỉ thắng đậm nhiều vố liên tục. Giờ đây Tỉ đã xóa sạch nợ nần. Sổ đỏcủa gia đình Tỉ cũng đã chuộc về được rồi. Còn niềm sung sướиɠ nào hơn!

Đáng lẽ ra lúc đó Tỉ đã dừng lại không chơi nữa, nhưng có ai bỏ đượclòng tham bao giờ, Tỉ cũng vậy, Tỉ biết số mình đang đỏ thì tội gì không tận dụng cơ hội này mà kiếm chút vốn liếng lo cho mẹ và vợ con?

Tỉ vui vẻ vừa đi vừa huýt sáo. Nhưng khi vừa bước chân tới cửa nhà Tỉ đã hoảng hốt khi nghe tiếng khóc của mẹ.

Hắn chạy vội ra nhà sau, chân tay run lẩy bẩy vì cứ tưởng vợ con hắncó chuyện gì. Chừng trông thấy vợ hắn ngồi bên cạnh mẹ, mặt buồn rườirượi thì hắn mới đỡ lo.

Thêm Bình Luận