Đồng Xu Nhuốm Máu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Câu chuyện ma rùng rợn của tác giả Thạch Bất Hoại.
Xem Thêm

Uyển chạnh lòng nghĩ, chắc do cưới nhau cũng đã khá lâu mà mình vẫnchưa có con cái gì được nên anh ấy buồn, có ý nghĩ tìm xin con nuôi haysao mà muốn đến thăm trẻ mồ côi?

Uyển định hỏi nhưng rồi cuối cùng cô lại im lặng, cũng tốt thôi, đến những nơi đó cũng là tâm nguyện của Uyển bấy lâu nay.

Gần một ngày trời, hai vợ chồng ghé thăm được ba ngôi chùa, hai nơinuôi trẻ mồ côi và một nơi dưỡng lão. Đến đâu Uyển cũng muốn bật khóc vì nhận thấy những người ở đó sao mà đáng thương quá!

Có tiếp xúc với họ, Uyển mới thấy được mình hạnh phúc đến ngần nào!

Hơn ba giờ chiều, hai vợ chồng định về, nhưng bất ngờ đi ngang một nơi chồng Uyển lại rẽ vào thăm.

Đó là một ngôi chùa nuôi dưỡng những bệnh nhân Sida không nơi nươngtựa. Những người phục vụ ở đây phần lớn là người tình nguyện, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ là những người mắc căn bệnh thế kỷ ấy nhưng còn ởgiai đoạn chưa bùng phát.

Nhìn những hình hài khẳng khiu xơ xác như chỉ còn lại bộ xương, nhìnnhững người bị lở lói khắp cả thân thể, đau đớn mà không còn hơi sức đểthan rên, vợ chồng Uyển không khỏi chạnh lòng.

Bỗng dưng Uyển có cảm giác ai đó đang chăm chú nhìn mình từ phía saulưng. Cô quay lại bắt gặp một bệnh nhân nằm dãy giường bên kia đang nhìn cô với ánh mắt thật kỳ lạ!

Ánh mắt thật quen nhưng Uyển chưa thể nhận ra người đó là ai. Nhìnvào cái cơ thể đang nằm dán chặt xuống giường ấy Uyển càng không thể nhớ được.

Bởi vì đó chỉ là một bộ xương được bọc trong một lớp da người đầynhững mụn lở loét. Hai bên má hóp lại, hố mắt trũng sâu, nhìn sơ quatrông giống như một chiếc xương sọ đã được quét lên một lớp sơn mốc meo u tối.

Uyển không chắc người đó là nam hay nữ nữa. Cái đầu bị cạo trọc, tay chân dài ngoằng như những mẩu xương...

Uyển chưa từng quen biết một ai có hình dạng trông như thế! Chỉ riêng ánh mắt người đó là thân quen quá đỗi mà thôi!

Uyển nắm tay chồng kéo anh đến bên bệnh nhân đó ân cần hỏi:

- Anh có điều gì muốn nói không? Nếu có thì anh cử nói đi, nếu giúp được anh thì vợ chồng chúng tôi nhất định sẽ giúp!

Người bệnh như cố thu hết chút sức lực còn lại để khẽ lắc đầu thậtnhẹ, rồi từ từ khép hai hố mắt lại, đẩy ra hai giọt nước mắt longlanh...

Uyển đang do dự không biết phải nói gì để an ủi thì một người đàn bàmái tóc bạc trắng đang cố lê từng bước chân nặng nhọc đi vào, trên taylà một chiếc khăn thấm ướt nước.

Vừa trông thấy người đàn bà, Uyển giật mình thảng thốt, người đàn bà cũng sững sờ khựng lại khi thấy Uyển.

Mấy phút bỡ ngỡ trôi qua nặng nề chưa từng thấy, Uyển òa khóc:

- Bác ơi... bác ơi... chẳng lẽ đây chính là...

Uyển không dám thốt ra hai tiếng "anh Khiêm" cho tròn câu hỏi. Vì côrất sợ cái gật đầu xác nhận của mẹ Khiêm! Cô còn cố nuôi một tia hy vọng rằng đây chỉ là một người bà con xa nào đó của Khiêm thôi, chứ Khiêmhiện tại vẫn đang rất mạnh khỏe.

Nhưng cái hy vọng mong manh mà Uyển cố tạo ra đã nhanh chóng vỡ tannhư bọt bong bóng xà phòng... Mẹ Khiêm lặng lẽ gật đầu, nước mắt bàthánh thót rơi xuống nền gạch hoa lạnh lẽo...

Uyển run rẩy bấu chặt tay chồng, lảo đảo suýt ngã. Cô không thể nàongờ được người đàn ông cường tráng, trẻ đẹp như Khiêm mới mấy năm đãthay đổi tới mức đáng sợ như thế này!

Chồng Uyển dìu cô tới ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường bệnh.

Mẹ Khiêm vừa lấy khăn lau mặt mũi cho con vừa kể trong nước mắt:

- Con Diễm biết thằng Khiêm nhà bác bị Sida nên quyết định ly hôn. Mẹ con bác đau đớn vô cùng nhưng nghĩ âu đó là sự trừng phạt mà ông trờidành cho kẻ phản bội nên cũng không dám trách hờn ai.

Bác chỉ hận một điều là mình không thể gánh lấy cái bệnh này thay cho con trai được...

- Bác ơi, vậy mà lâu nay cháu và dân làng cứ nghĩ bác với anh Khiêmđi lập nghiệp ở xa đâu đó, đâu có ai ngờ được nông nỗi này...

Uyển thổn thức nói.

Mẹ Khiêm cười buồn:

- Sau khi nhà bị giải tỏa mẹ con bác quyết định ra đi không bao giờtrở lại nơi đó để tránh đem lại những điều không hay cho những người ítnhiều có liên hệ với gia đình bác. Thằng Khiêm dành một số lớn tiền đềnbù giải tỏa để gửi lại cho cháu, nó bảo dù có bao nhiêu tiền cũng khôngtrả hết cho cháu được, nhưng nó trả được một ít như vậy thì lương tâm nó đỡ bị cắn rứt hơn... Thời gian đầu mẹ con bác tới đây làm người chămsóc bệnh nhân để trước mắt là có nơi ăn chốn ở, và sau là chia sẻ đượcvới những người đồng cảnh ngộ. Thằng Khiêm nó chỉ mới phát bệnh thờigian gần đây thôi mà đã như thế này rồi đó cháu ơi...

Tiếng khóc nấc nghẹn trong l*иg ngực già nua của mẹ Khiêm càng làmcho Uyển thêm đau đớn. Cô muốn nói thật nhiều những câu động viên an ủimẹ con Khiêm nhưng thật sự cô không biết dùng lời lẽ nào cho phù hợp với hoàn cảnh này nữa...

- Bác ơi... thế Diễm đã biết anh Khiêm bệnh nặng không? Diễm có đưa con gái tới thăm ảnh không bác?

Mẹ Khiêm chua xót lắc đầu:

- Từ ngày rời khỏi làng, mẹ con bác không hề có mối liên lạc nào vớiDiễm nữa, mà nó thì cũng đâu cần quan tâm đến mẹ con bác làm gì. ThằngKhiêm chỉ là tấm bình phong nó mua về để giữ danh dự vậy thôi... Đứa béđó không phải là con của thằng Khiêm nhà bác... Chỉ tại mẹ con bác hamcái bả giàu sang, phụ tình nghĩa cháu nên giờ mới bị quả báo thế nàyđây...

Nước mắt bà rơi lả chả, cái con người - bộ xương - có tên Khiêm kia nằm im trên giường cũng nước mắt lăn dài.

Uyển nắm chặt tay chồng như muốn được tiếp thêm sức lực. Chồng Uyểncũng là người tâm lý, anh hiểu rõ hơn lúc nào hết, lúc này Uyển cần anhbên cạnh để làm chỗ dựa vững chắc cho cô. Anh nắm chặt tay Uyển ra ý nói với Uyển rằng:

- Không sao đâu, em hãy bình tâm, không có việc gì đâu...

Bất chợt giữa lúc đó Khiêm mở bừng mắt, môi mấp máy như muốn nói mộtđiều gì đó. Bà mẹ cúi sát xuống kê tai vào lắng nghe. Một lúc sau bàngước lên nhìn Uyển, nói như cầu xin:

- Thằng Khiêm nhờ bác chuyển lời tạ lỗi của nó tới cháu. Nó nguyệnkiếp sau sẽ được đầu thai lên làm trâu chó, hoặc làm con của cháu đểđược phụng dưỡng cháu sau này... Chỉ xin một điều... trước khi chết, nómuốn được chính miệng cháu nói lời tha thứ cho nó...

Nước mắt Uyển tràn ra, Uyển nấc lên không nói được gì. Mãi một lúcsau cô mới cố dằn lại được. Uyển rời ghế đứng lên, tiến sát tới giườngbệnh đặt nhẹ bàn tay mình lên bàn tay chỉ còn là mấy que xương đen đúa,cô nói:

- Anh Khiêm, anh an lòng đi! Đã từ lâu rồi em không còn giận hờn hayoán trách gì anh nữa, cho nên bây giờ em không thể nói với anh lời thathứ được. Anh đừng lo, có lẽ tại chúng ta không có duyên nợ, với lạichắc kiếp trước em cũng làm gì đó với anh... Thôi, tất cả những điều đóđã là quá khứ, em quên hết rồi và anh cũng đừng nhớ nữa. Anh hãy yênlòng đi nhé, em không hờn giận anh đâu!

Những que xương rục rịch cử động như muốn co vào để nắm lấy tay Uyểnnhưng chủ nhân nó đã không còn đủ sức để thực hiện cái động tác nhỏ nhoi đơn giản ấy nữa rồi.

Khiêm nhìn thẳng vào Uyển bằng tia nhìn lấp lánh rồi từ từ khép mắtlại, hai dòng nước mắt chảy dài cùng lúc với một hơi thở ào ra rất nhẹ.Mấy ngón tay chưa kịp co vào được giờ đã duỗi ra, hoàn toàn vô cảm.

Khiêm đã trút hơi thớ cuối cùng thật nhẹ nhàng thanh thoát.

Người mẹ khóc nấc lên từng cơn, Uyển tựa vào vai chồng thổn thức...

Chiều hôm đó vợ chồng Uyển không về quê như dự định được mà phải ởlại với mẹ Khiêm vì hai người không nỡ bỏ bà lại một mình. Đồng thời hai vợ chồng cũng muốn hồn Khiêm không quá lẻ loi cô độc khi lìa đời mà bên cạnh chỉ có mỗi một người mẹ già yếu cô đơn!

Hai ngày sau, khi hài cốt cửa Khiêm đã được đưa trở về chùa để thờcúng, chồng Uyển gợi ý đưa mẹ Khiêm về sống với vợ chồng Uyển.

Bà mỉm cười rưng rưng:

- Bác rất xúc động và cảm ơn hai cháu, nhưng thật sự bác không thểquay về đó nữa... Bác không còn mặt mũi... Với lại, bác muốn ở đây đểsớm hôm bầu bạn với thằng Khiêm cho vong linh nó đỡ tủi. Hai cháu đừnglo cho bác, bác sống ở chùa này nhiều năm rồi, giờ nó cũng như nhà củabác vậy, không có gì phải lo đâu các cháu ạ!

Thêm Bình Luận