Đồng Xu Nhuốm Máu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Câu chuyện ma rùng rợn của tác giả Thạch Bất Hoại.
Xem Thêm

Diễm được nước càng ngày càng lấn tới. Cuộc sống vợ chồng đối vớiKhiêm lúc này thật sự giống như một địa ngục ở ngay giữa trần gian.

Và hơn lúc nào hết, Khiêm cảm thấy ăn năn hối hận vì những điều mình đã làm đối với Uyển.

Đã nhiều lần vô tình gặp Uyển trên đường, Khiêm chỉ muốn gọi Uyểnđứng lại để nói với cô một lời xin lỗi nhưng tiếng nói tắt nghẹn nơi cổhọng, không sao thốt lên lời được.

Khiêm suy nghĩ, tính toán đủ mọi bề, muốn có được một số tiền kha khá để trả lại cho Uyển hòng để lương tâm mình nhẹ đi đôi chút, nhưng hoàntoàn không có cách nào khả thi.

Bời vì, sống với Diễm trên danh nghĩa vợ chồng, nhưng thực tế Khiêmchỉ là một kẻ làm công không hơn không kém. Mỗi ngày Khiêm được Diễmphát cho mấy ngàn đủ để cà phê, thuốc lá. Cơm ăn áo mặc đã có Diễm lo,Khiêm không còn cơ hội nào tiếp xúc với tiền bạc nữa.

Mà cái số vốn riêng của Khiêm trước đây do Uyển đưa cho cũng đã bịDiễm sáp nhập vào vốn của mình, nên hiện tại Khiêm trở thành kẻ trắngtay.

Đôi khi Khiêm chán nản, muốn chia tay Diễm, nhưng nghĩ lại Khiêmkhông đủ can đảm. Vì dẫu sao giờ đây cuộc sống của Khiêm và mẹ Khiêm vẫn được đảm bảo no cơm ấm áo. Nếu buông Diễm ra, Khiêm phải ra đi với haibàn tay trắng, chắc chắn Uyển không bao giờ chấp nhận Khiêm lần nữa, rồi Khiêm biết sống sao đây?

Lâu nay Khiêm đã quen sống dựa vào Uyển, vừa buông Uyển ra Khiêm đãdựa ngay vào Diễm rồi Khiêm không nghĩ mình có thể tự đứng vững một mình được.

Thế cho nên dù cay đắng lắm, bực bội lắm, nhục nhã lắm nhưng Khiêmvẫn phải cắn răng nín chịu không một lời than oán cùng ai. Và giờ đây,thỉnh thoảng Khiêm lại cười thầm mai mỉa mình: "Bụng làm dạ chịu chớ cóthan van...!"

Trong một lần cãi nhau kịch liệt với Diễm, Khiêm điên tiết muốn ratay phá hủy tất cả rồi mọi việc có ra sao thì ra. Giữa lúc hừng hực đó,có người tới trả cho Diễm một món tiền lớn. Diễm đang ở nhà sau, cũnggiống như những lúc Diễm đi đâu vắng nhà, Khiêm ký nhận thay Diễm. Những lần trước không bao giờ Khiêm dám giấu nhẹm số tiền mình nhận để tiêuxài riêng, vì Khiêm rất sợ những trận tam bành của Diễm.

Riêng lần này, Khiêm đang nổi máu điên, không còn nghĩ gì tới hậu quả nữa. Vừa đút túi số tiền gần chục triệu đồng, Khiêm nhanh nhẹn thayquần áo bỏ đi ra ngoài.

Nỗi cay đắng dâng lên ứ nghẹn trong Khiêm. Mang danh chồng Diễm, dùgì cũng là một ông chủ nhỏ vậy mà cả cái xe gắn máy của mình, do chínhUyển mua cho, mà mình cũng không được làm chủ.

Toàn bộ giấy tờ Diễm cất giữ hết, khi nào cần đi đâu phải nói rõ ràng nơi đi nơi đến, khi nào được sự đồng ý của Diễm thì cô ta mới đưa giấytờ, chìa khóa xe cho...

Khiêm vừa làu bàu đá văng một chiếc vỏ chai bên đường thì vừa lúc chiếc xe đò Sài Gòn trờ tới.

Đang chán đời, muốn bỏ đi đâu đó cho khuây khỏa mà chưa biết đi đâutrong cái địa phương nhỏ xíu này, trông thấy chiếc xe đò đang bóp kèntin tin, gọi khách, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Khiêm. Thế là Khiêmnhảy tót lên xe, nghiễm nhiên đi Sài Gòn một chuyến, và lòng Khiêm cảmthấy lâng lâng, trong túi mình có đến chục triệu, lo gì!

Lên tới Sài Gòn, Khiêm trở nên lúng túng. Không quen ai, không biếtđường đi nước bước ở nơi đây, Khiêm cứ lớ ngớ đúng như câu "dân quê lêntỉnh".

Trời sắp tối rồi, chẳng lẽ bây giờ lại đón xe quay ngược trở về?Không, không thể được! Mình phải làm cho nó một trận để nó biết mặt mànể nang mình, không cho nó trèo lên đầu lên cổ mình nữa! Hừ, đừng tưởngông đây là con rối trong tay muốn giật kiểu nào thì giật! Tức nước sẽ vỡ bờ thôi cô ạ! Tôi phải trả thù cô, cho cô biết mặt!

- Anh Hai ơi, anh đi đâu mà nãy giờ tôi thấy anh cứ loanh quanh ở đây hoài vậy? Anh đi đâu lên xe tôi chở đi cho, lấy giá rẻ thôi mà, đừngsợ...

Một anh xe ôm rề sát bên Khiêm chào mời.

Khiêm lúng túng, nói dối:

- Tôi... à, tôi tìm nhà người quen mà bỏ thất lạc địa chỉ rồi, nên không biết đi đâu...

- Anh có nhớ nhà người quen của anh nằm ở đoạn đường nào? Phường nào, quận nào không? Tôi sẽ chở anh đến đó hỏi thăm từng nhà...

Người xe ôm nhiệt tình.

Khiêm thoái thác:

- Không... không... Tôi... tôi không nhớ đường nào cả!

- Nhưng chắc ở quận nào thì anh nhớ chứ?

Người xe ôm vẫn không thôi.

Khiêm đáp bừa:

- Nhớ, ở quận Năm!

Anh xe ôm cau mày suy nghĩ một lát rồi reo lên:

- Tôi nghĩ ra rồi, bây giờ tối rồi, anh không thể tìm được nhà ngayđâu! Để tôi chở anh đi tìm một phòng trọ nào đó nghỉ đỡ đêm nay, rồisáng mai anh ra ủy ban phường, nói tên họ, quê quán của người quen, cánbộ ở phường họ tra sổ sẽ tìm ra ngay thôi mà!

Khiêm chẳng quan tâm gì đến chuyện tra sổ tra sách nhưng nghe nói tới phòng trọ nghỉ qua đêm là Khiêm đồng ý liền, vì lúc này Khiêm cũng rấtcần một nơi để nghỉ qua đêm nay.

Anh xe ôm nhiệt tình chở Khiêm đi vòng vòng, bảo là để kiếm nơi nàovừa sạch sẽ vừa giá cả phải chăng. Cuối cùng, anh ta dừng lại trước mộtcăn nhà trông có vẻ khá sang trọng và nói với Khiêm:

- Anh vô đây nghỉ đi, ở đây người ta tính giá bình dân lắm, đừng thấy nhà cửa sang vậy mà sợ!

Rồi anh ta nháy mắt nói thêm:

- Nếu anh có nhu cầu, thì cái khoản "em út" kia cũng có sẵn, cũng rất bình dân...

Khiêm cười, trả tiền xe và nói mấy câu cảm ơn xã giao rồi lững thững đi vào.

Ngay đêm đó, sẵn có tiền trong tay, sẵn đang muốn trả thù Diễm, sẵnđang buồn tình... Rất nhiều cái sẵn ấy đã khiến Khiêm lần đầu tiên buông thả mình vào vòng tay mơn man của đám gái làng chơi đặc mùi son phấn rẻ tiền!

Khi đã thỏa mãn và ngủ một giấc ngon lành, sáng ra Khiêm bắt đầu cảmthấy hơi lo lo khi số tiền trong túi mình đã vơi đi quá nữa. Tiền xe,tiền trọ, tiền cho khoản tế nhị kia cũng không đến nỗi hao phí như vậy,chỉ là do trong lúc bốc đồng, Khiêm đã vung tay boa cho các em một cáchquá trớn để được thấy mình trở thành một người đàn ông đáng nể trong mắt các em.

Sáng, không kịp uống ly cà phê, Khiêm vội vã ra bến xe để trở về nhà, trong đầu đang vạch ra nhiều lý do để đối phó với Diễm. Khi cơn điêncủa Khiêm đã qua đi, Khiêm lại trở vê là một thằng đàn ông vô cùng hènhạ!

*

* *

Lần đó, khỏi phải nói cũng biết Khiêm phải chịu đựng những lời mắngchửi, khóc lóc và nguyền rủa đến mức nào của Diễm, và cũng từ hôm đó,Khiêm càng bị Diễm quản lý chặt chẽ hơn.

Diễm sinh con, một bé gái nặng ba ký tư xinh như một con búp bê. Mọingười xung quanh ai gặp Khiêm cũng chúc mừng, ngay cả mẹ Khiêm cũngquýnh quáng mừng vui lo lắng cho cháu nội, chỉ riêng mỗi một mình Khiêmlà thờ ơ như chuyện đó không có gì dính dáng tới mình. Mà không dínhthật! Chỉ mỗi Khiêm và Diễm biết điều đó.

Từ ngày có con, Diễm càng coi Khiêm không ra gì mẹ con Khiêm ngày càng giống những người ở đợ trong nhà Diễm.

Không chịu đựng nổi sự hà khắc vô lý của con dâu, mẹ Khiêm dù rất quyến luyến cháu nội nhưng cũng đành bỏ về ở nhà mình.

Bởi vì, mỗi lần bà bế con bé thì Diễm lại giằng lấy khi thì lấy cớcho nó uống sữa, khi thì thay áo thay quần cho nó. Bà nhận ra rõ ràngDiễm không muốn bà chạm vào con gái của cô!

Đã có đôi lần bà than phiền với Khiêm về điều đó nhưng Khiêm chẳng nói chẳng rằng, chỉ lắc đầu một cách ngao ngán.

Mãi đến một hôm, không chịu đựng nổi, bà gay gắt với Khiêm:

- Mày phải dạy vợ mày lại chứ! Dù sao con bé cũng là cháu nội của tao, phải cho tao cái quyền được bồng ẵm nó chứ!

Khiêm cười cay đắng và nói như bâng quơ khiến bà cảm thấy hết sức hoang mang:

- Thì mẹ cứ nghĩ nó không phải là cháu nội của mẹ đi, như vậy sẽ khỏe hơn! Như con vậy, mẹ có bao giờ thấy con đυ.ng tới đứa bé chưa?

- Con nói sao? Con bé đó...

Bà mẹ hấp tấp hỏi.

Khiêm lảng đi:

- Con đâu có nói gì! Hoàn toàn không nói gì, mẹ muốn hiểu sao tùy mẹ...

Nói xong Khiêm bỏ đi ra ngoài để lại bà mẹ với thật nhiều thắc mắc trong lòng.

Thêm Bình Luận