Người đàn ông vẫn kiên nhẫn phân tích điều hơn lẽ thiệt cho Uyển nghe.
Cô khóc lả người và không ngồi vững nữa mà từ từ nằm xuống rồi thϊếp đi lúc nào không biết.
*
* *
Có tiếng ồn ào, tiếng chân bước vội vã làm Uyển chợt thức giấc. Vừahé mắt ra, một luồng ánh sáng chói lòa làm cô vội vàng nhắm ngay lại.Một lúc sau mới từ từ mở ra lần nữa.
- Ô kìa, lạ chưa? Đây là căn phòng quen thuộc của cô mà? Và trước mắt cô là gương mặt gầy gò của mẹ. Ôi, sao tóc mẹ lại bạc nhiều thế kia?Uyển muốn kêu lên, nhưng cô chỉ mới mấp máy môi chưa kịp phát ra tiếngđã nghe mẹ cô reo lên mừng rỡ:
- Tỉnh rồi! Nó tỉnh lại rồi!
Có tiếng người nói chuyện lao xao, rồi có vật gì đó chạm khẽ vào môiUyển. Cô nhận thấy môi mình ấm và ướt. Đúng rồi, chắc mẹ đang cho côuống nước, chỉ có mẹ mới biết Uyển đang khát cháy cả cổ đây!
Uyển hé môi cố nuốt trọn những giọt nước ít ỏi mà mẹ thấm vào môi mình rồi mở hẳn mắt ra.
Mẹ, dì và những người thân yêu đang đứng quanh cô, nét mặt ai cũng căng ra, vừa lo lắng vừa mừng rỡ.
Thấy Uyển mở mắt và có vẻ đã nhận biết được mọi người xung quanh, mẹ Uyển òa khóc:
- Trời ơi, cảm ơn trời phật thương tình! Con tôi đã tỉnh lại rồi! Hai hôm nay con làm mẹ lo sợ biết bao...
Uyển cố nhấc tay mình lên để nắm lấy tay mẹ. Nước mắt cô cũng lăndài, nhưng bây giờ không còn là những giọt nước mắt khổ đau nữa mà lànhững giọt nước mắt hối hận vô biên.
Uyển đã nhớ lại tất cả, nhớ việc tự tử không thành, nhớ lại cõi hư vô mà hồn mình đã tới và nhớ rất rõ những lời người đàn ông đã nói.
Bây giờ thì cô đã thật sự hiểu rồi!
Hai ngày sau nữa thì Uyển đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô ăn uống và lại sức rất mau.
Dù mẹ ngăn cản nhưng Uyển vẫn nhất định bắt tay vào công việc buôn bán như bình thường.
Người xa lạ nhìn vào không thể tin được cô chính là kẻ đau khổ vìtình mới vừa suýt chết. Cô làm việc, nói cười một cách bình thản nhưchưa hề có chuyện gì xảy ra.
Một vài người tốt bụng thấy cô như thế cũng thầm ái ngại trong lòng,còn những kẻ xấu thì tò mò, muốn hiểu rõ tâm tư Uyển nên nhiều lần thửnhắc tên Khiêm trước mặt cô:
- Nghe nói vợ chú Khiêm vừa cấn bầu rồi, nhanh thiệt cô Uyển há? Mới cưới đây mà...
Uyển trả lời tỉnh bơ:
- Hai người đó cũng đâu còn trẻ tuổi gì nữa, phải để cho người tatranh thủ có con chứ, kẻo không sau này cha mẹ già nuôi con mọn thì khổ!
Người ta quá bất ngờ trước thái độ tỉnh queo của Uyển, họ không chấpnhận kết quả đó, mà cái họ muốn là phải trông thấy Uyển đau đớn hoặc ítra cũng phải tái mặt quay đi để che giấu cảm xúc. Bởi thế khi chăm chúnhìn vẫn không thấy gì khác ngoài sự dửng dưng, họ lại bồi thêm một cúnữa đau hơn để thử thách cô:
- Chú Khiêm lấy vợ rồi, bao giờ thì đến lượt cô Uyển lấy chồng đây?
Uyển phá ra cười:
- Khi nào có người đến hỏi cưới thì cháu mới lấy chồng được chứ,chẳng lẽ dì bảo cháu chạy ra đường lấy đại một người về làm chồng sao?
Chính thái độ dửng dưng và những câu pha trò tếu táo của Uyển đã giúp cô tránh được sự xoi mói của những người nhiều chuyện. Bởi vì nhữngngười đó chỉ cảm thấy thích thú khi lời nói của mình làm cho người khácđau đớn hoặc xấu hổ mà thôi! Chứ một khi không làm được điều đó thì họchán, không thèm quan tâm nữa.
Thật ra trong sâu thẳm lòng Uyển, cô vẫn chưa quên Khiêm được. Làmsao có thể quên đi một người mà mình đã hết lòng thương yêu một cáchnhanh chóng như vậy được? Nhưng Uyển đã xác định được một điều, dù côthương yêu cách mấy thì cô cũng không giữ được Khiêm, dù cô đau khổ cách mấy cũng không làm được gì hòng cứu vãn... Vậy thì thôi, cô sẽ cố gắngquên, cố gắng sống vui để ít ra mẹ cô và những người thân bên cạnh đượcyên lòng, không phải lo lắng gì thêm cho cô nữa.
Cô thầm nhủ với lòng, một kẻ khốn nạn như Khiêm không xứng đáng để cô phải rơi nước mắt. Chẳng qua cô khóc là vì tự thương lấy bản thân mìnhthôi, là vì thấy mình sao khờ khạo quá, ngây thơ quá, bị người ta lừagạt đến trắng tay mà vẫn không hay biết, chỉ biết được khi người tathẳng thừng đá cho một đá đau điếng cả người!
Thôi, tất cả những gì mất đi cô cố xem như là một tai nạn. Cô tự anủi mình: Tại phần số mình nó vậy. Không giữ được thân, không giữ đượctiền của.
Thì cứ coi như mình vừa trải qua một tai nạn thập tử nhất sinh, thânthể và tinh thần đều bị thương tổn nặng nề, bầm dập tả tơi... mình phảibỏ ra một số tiền lớn mới cứu được mạng sống. Thế đấy, hãy xem là nhưthế để đỡ phải đau buồn...
Ngày ngày, Uyển luôn nhắc nhở mình điều đó, riết rồi như một phép tựkỷ ám thị, cô cảm thấy như đó là một sự thật, thế cho nên nỗi đau cũngdần dần sớm nguôi nhạt trong cô.
Nói về vợ chồng Khiêm. Lúc mới cưới ai nhìn vào cũng cho đó là một cặp vợ chồng vô cùng hạnh phúc, xứng lứa vừa đôi.
Diễm - vợ Khiêm, là một trong những mối hàng của mẹ Uyển. Do sự giaotiếp làm ăn nên hai người thường xuyên gặp gỡ tiếp xúc nhau. Khiêm lóamắt vì sự hào nhoáng bên ngoài của Diễm. Còn Diễm, cô chẳng yêu thươnggì Khiêm, chẳng qua cô có một người tình là Việt kiều, nhưng anh ta làngười đang có vợ con, nên mối quan hệ giữa Diễm và anh ta chỉ nằm trongbóng tối.
Do bất cẩn, Diễm đã có thai với anh chàng Việt kiều đó, cô lại khôngmuốn phá bỏ cái thai đó đi vì cô thật sự yêu thương người đàn ông ấy, cô muốn có với người đó một kỷ niệm không thể phai nhòa.
Nhưng đồng thời Diễm cũng không muốn thanh danh mình ô uế, không muốn mình trở thành đầu đề bàn tán của những kẻ ngồi lê đôi mách, và cô cũng muốn đứa con mà cô sinh ra sẽ được sống trong một gia đình đàng hoàngnhư bao nhiêu đứa trẻ khác.
Sau nhiều lần tiếp xúc với Khiêm, Diễm nhận thấy Khiêm là một thanhniên đẹp trai, ăn nói khôn ngoan có thể giúp đỡ cho cô trong việc buônbán. Mà quan trọng hơn cả, Diễm nhận ra được một điều, nếu có đồng tiềntrong tay thì cô sẽ rất dễ dàng điều khiển Khiêm theo ý muốn của mình!
Chính vì lý do đó mà Diễm đã chọn Khiêm làm cha cho đứa con mà cô đang mang trong bụng.
Khiêm lại không biết những điều đó. Khiêm cứ ngỡ Diễm bị khuất phục bởi vẻ đẹp tài tử và những lời ngọt ngào đường mật của mình.
Thật sự trong lòng Khiêm cũng có một chút tình cảm với Uyển chứ không phải không có. Tuy nhiên tình cảm đó không đủ lớn để đè bẹp được lòngtham của Khiêm.
Khiêm biết Uyển đã dốc hết tiền cho mình rồi, hai người cưới nhau vềsẽ phải làm lại từ đầu thôi, vì gia đình Uyển cũng đâu giàu có gì đâu,chẳng qua do Uyển biết lo xa, biết dành dụm nên mới có được số vốn đó mà thôi.
Còn nếu Khiêm lấy Diễm thì nghiễm nhiên sẽ trở thành chủ nhân củangôi nhà lầu ba tầng ở ngay mặt tiền, cộng với mấy lô đất ở toàn nhữngnơi đắc địa mà trong tương lai có thể tính từ tiền tỉ trở lên.
Khiêm tưởng thế nên đã thật nhẫn tâm đối với Uyển, có như vậy mớinhanh chóng rũ bỏ được Uyển, tránh được những lằng nhằng không tốt vềsau.
Và cũng vì tưởng thế nên Khiêm giống như người bị té từ trên caoxuống khi phát hiện ra Diễm đã có thai với người khác trước khi về làmvợ mình!
Cắn răng nuốt nhục, cố gắng nghĩ tới gia tài đồ sộ của Diễm để tự anủi mình, nhưng một lần nữa Khiêm đau điếng người khi biết toàn bộ giasản, Diễm đã rất khôn ngoan để riêng ngoài danh mục tài sản chung của vợ chồng! Có nghĩa là Khiêm cưới Diễm nhưng sẽ không xơ múi gì được vàogia tài của Diễm!
Hồi chưa cưới, đối với Khiêm, Diễm rất hào phóng. Nhưng khi cưới nhau rồi Diễm lại chi li từng đồng, kiểm soát từng đồng, hôm nào Khiêm lỡvui với bạn bè chi tiêu hơn số tiền qui định mỗi ngày là hôm đó Diễm nổi tam bành, không nể nang gì tới mẹ chồng:
- Anh đừng có tưởng tôi là cái mỏ vàng để anh đào khoét đâu nhé! Tôilàm ra tiền cũng cực khổ vất vả lắm, nuôi anh, nuôi cả gia đình ăn mặcđầy đủ vậy là quá tốt rồi, anh đừng được nước làm càn...
Khiêm chỉ biết nhịn nhục cho qua. Khiêm rất muốn quát mắng lại, nhưng biết nói sao đây? Khi biết ra sự thật người ta sẽ còn chê cười chứ đâucó ai bênh vực hay thương hại mình đâu! Nghĩ vậy nên Khiêm không bao giờ dám nhắc tới chuyện cái thai trong bụng Diễm.