Đồng Xu Nhuốm Máu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Câu chuyện ma rùng rợn của tác giả Thạch Bất Hoại.
Xem Thêm

Uyển ngơ ngác hỏi:

- Ông nói... ông hiểu được hoàn cảnh của tôi... là sao?

Người đàn ông cười buồn:

- Rồi từ từ tôi sẽ kể cho cô nghe hết. Nhưng trước tiên tôi muốnkhuyên một điều, cô đừng dại dột hủy đi mạng sống của mình. Dù bất cứ ởvào hoàn cảnh nào, dù khắc nghiệt đến đâu, chúng ta cũng cần bảo vệ lấymình cô ạ!

Uyển khẽ lắc đầu. Cô nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lại chảy dài xuống má:

- Ông không hiểu... ông không hiểu lúc này tôi đang phải chịu đựngnhững nỗi đau đơn ê chề đến mức nào đâu! Tôi giữ lại mạng sống này đểlàm gì kia chứ? Cuộc sống còn có ý nghĩa gì với tôi nữa đâu? Giá mà ônggiúp cho tôi được chết đi chắc là tôi sẽ cảm ơn ông nhiều lắm...

Người đàn ông nhìn Uyển xót thương:

- Cô nghĩ chết đi là thoát khỏi những đau buồn sao? Sao cô không thửđặt mình vào hoàn cảnh đã chết rồi mà vẫn không thoát được vì nợ đờichưa trả hết. Lúc đó hồn phách cô sẽ vật vờ không nơi nương tựa, cô nhìn thấy mọi người mà không ai nhìn thấy cô người ta nói gì, làm gì thậmchí suy nghĩ gì cô cũng biết hết nhưng cô có níu kéo họ thì họ cũngkhông hay. Lúc đó cô còn đau đớn đến mức nào nữa? Sao cô không thử nghĩvậy đi...

Uyển tức tưởi:

- Ông đừng khuyên tôi, ông đừng dọa tôi, ông làm như ông đã từng chết rồi vậy...

Uyển lại chống tay ngồi lên. Người đàn ông tới bên giúp đỡ cô ngồitựa vào tường, rót đem lại cho cô một ly nước và thong thả nói:

- Nếu tôi bảo tôi đã từng chết rồi thì liệu cô có tin không?

Uyển uống hết ly nước, lắc đầu ngao ngán:

- Lúc này tôi thật sự không còn lòng dạ nào để nói đùa với ông đâu, xin ông đừng phiền...

Rồi nhìn ra ngoài trời, Uyển giật mình nói:

- Thôi, tôi xin phép về nhà, trời đã tối rồi!

Vừa nói, Uyển vừa bỏ chân xuống đất loạng choạng đứng lên.

Người đàn ông ngồi im nhìn cô và nói nhỏ:

- Cô chưa đi nổi đâu! Cô cứ yên tâm ở lại đây nghỉ một đêm đi, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì với cô đâu!

Uyển cười khẩy:

- Ông tưởng tôi còn sợ chuyện gì? Giờ đây đối với tôi tất cả khôngcòn gì là quan trọng hết, cho nên dù chuyện gì xảy ra đi nữa cũng khônglàm tôi sợ hãi đâu, vì tôi đã nếm đủ hết rồi, đã đi tới cái tột đỉnh của khổ đau rồi ông ạ! Tôi muốn về là vì tôi không muốn ở lại đây thôi...

- Thế thì tùy cô, tôi không ép. Nhưng tôi nói trước, cô không đủ sức đi về đâu!

Người đàn ông buồn rầu nói.

Uyển không trả lời. Cô lần tay vịn vách tường lần mò ra cửa.

Đứng ở bậc cửa, Uyển không sao nhìn được ngoài kia là đâu, vì xungquanh cô chỉ là một màn đêm đen kịt, dày đặc như có ai đó lấy một tấmvải đen trùm lên hết bầu trời, không để sót lại một ngôi sao nào, dù là ở tận cuối chân trời xa thẳm đằng kia...

- Đây là đâu?

Uyển ngơ ngác hỏi.

Người đàn ông vẫn ngồi bất động trên ghế lên tiếng trả lời cô:

- Đây là cõi hư vô...

- Tôi không đùa với ông!

Uyển hét lên tức giận.

- Tôi cũng có đùa với cô đâu!

Người đàn ông điềm tĩnh nói.

Uyển quay phắt người lại, nhìn chăm chú vào mặt ông ta:

- Ông nói đi, nói cho tôi biết đi! Đây là đâu? Có cách xa nhà tôi lắm không? Ông đem tôi về đây bằng cách nào? Và bây giờ làm sao tôi mới trở về nhà tôi được?

Người đàn ông lấy ngón tay quệt ngang mấy giọt sáp đèn cầy đang nhễuxuống, ông đưa lên ngang mắt quan sát như nhà nghiên cứu đang cố tìm rađiều gì bí ẩn bên trong đó vậy. Mãi một lúc sau ông mới nói:

- Đây là một nơi không xa nhà cô mấy, nhưng cũng không phải là gần.Tôi đem cô về đây bằng cách nắm tay cô dẫn đi. Nếu cô muốn trở về nhàthì cô cứ bình thản lên chiếc giường này và ngủ một giấc, có vậy mới đủsức khỏe mà về nhà chứ!

Uyển vô cùng tức giận trước câu trả lời kiểu huề vốn của ông ta. Cômuốn hét lên, muốn đập phá cho hả giận nhưng thật sự cô không còn mấysức lực để làm việc đó.

Nước mắt trào ra, Uyển nghẹn ngào và bỗng nhiên cô thấy thật tộinghiệp cho thân mình quá! Cô đã và đang bị người đời giễu cợt. Người côyêu thương giễu cợt cô, và bây giờ đến một người hoàn toàn xa lạ nàycũng đem cô ra làm trò đùa nữa hay sao?

Chừng như đọc được ý nghĩ của Uyển, người đàn ông chậm chạp đứng lên đi ra cửa nhẹ nhàng dìu cô trở lại giường và nói:

- Cô đừng nghĩ tôi đang đùa giỡn với cô. Những gì tôi nói với cô làsự thật hoàn loàn. Đây là một nơi lơ lững giữa hai cõi âm dương, là nơimà những vong hồn vất vưởng tạm lấy làm chốn nương thân chờ ngày mãnsố...

Uyển kinh ngạc:

- Ông nói sao? Đây là nơi... là nơi của những vong hồn...?

Người đàn ông khe khẽ gật đầu.

- Vậy là tôi đã chết rồi sao?

Uyển hỏi như reo lên.

Người đàn ông lắc đầu:

- Không, cô vẫn chưa chết! Giờ này thân xác cô vẫn còn ấm nóng, tráitim cô vẫn còn đập dù nó đã rất mệt mỏi rồi. Giờ này ở nhà cô mọi ngườiđang ra sức chạy chữa để cô được sống lại... Cô hãy nghỉ ngơi đi, nghỉngơi cho lại sức rồi quay về đoàn tụ với họ...

Uyển níu lấy tay người đàn ông khóc ròng:

- Không... không...! Tôi xin ông, tôi xin ông hãy cho tôi ở lại đây,đừng bắt tôi phải trở về nơi đó... Tôi chán sống kiếp người lắm rồi ôngơi...

Người đàn ông vỗ nhè nhẹ lên bờ vai đang run lên theo từng cơn nức nở của Uyển, ông ấn cô ngồi xuống giường và nói:

- Cô có biết cuộc sống ở đây như thế nào không mà đòi ở lại đây? Ởđây không hề có ánh mặt trời, cũng không có trăng sao. Tất cả chỉ là màn đêm đen tối hoặc ánh sáng mờ nhạt âm u... ở đây không có tiếng cười,không có gì cả... Đã rất nhiều người ân hận khi tới đây. Cuộc sống ởtrần gian tuy lắm khổ đau nhưng vẫn có ý nghĩa, còn ở đây ngày tháng cứlê thê, linh hồn vất vưởng, sống không ra sống, chết không ra chết. Muốn trở về dương thế cũng không được, mà muốn xuống âm ty cũng không xong.Trở thành những kẻ vô thừa nhận, tồn tại mà như không tồn tại, hiện diện đó mà như không hề có mặt... Cuộc sống như thế đau đớn lắm cô à... Tạivì cô chưa trải qua, cô cứ nghĩ tìm tới cái chết là trốn chạy được baonhiêu niềm đau mà mình phải đeo mang, nhưng cô có biết không, nơi nàychính là nơi nỗi đau đớn hiện diện rõ ràng nhất. Cô hãy nghe lời tôi đi, cô phải quay về vôi cuộc sống của mình... Rồi tất cả những nỗi đau kiasẽ nguôi dần theo năm tháng... Không có cái gì tồn tại mãi với thời gian đâu, cô nên nhớ điều đó để đừng quá bi quan. Hết mưa chắc chắn trời lại sáng!

Người đàn ông nói thật nhiều nhưng không sao lay chuyển được Uyển.

Cô cứ khóc ròng, cứ một hai đòi được ở lại đây mà không chịu về nhà.

Uyển rất sợ cảnh ngày ngày phải chạm mặt vợ chồng Khiêm, phải chứngkiến họ bên nhau hạnh phúc, cô biết sức mình sẽ không chịu đựng nổi cảnh đó đâu.

- Tôi cũng đã lầm tưởng như cô! Tôi đã quá phẫn uất khi người vợ màtôi hết lòng yêu quí cưng chiều lại đi cấu kết với thằng bạn thân nhấtcủa tôi để hãm hại tôi. Mất vợ, mất cả gia tài, lại còn phải mang nhiềuđiều tiếng không hay, tôi đã dại dột tìm tới cái chết. Cứ tưởng thế làxong, thế là chấm dứt được mọi nỗi đau trần thế. Nhưng cô có biết không, ở đây, ngày ngày tôi lại nghe được, thấy được những cảnh âu yếm của vợtôi và người đàn ông đó, những cảnh mà nếu còn sống thì tôi sẽ khôngchứng kiến được đâu, rồi tôi còn thấy được nỗi đau của các con tôi. Tôihối hận quá, nhưng tất cả đã muộn màng rồi. Giờ đây tôi chỉ là một linhhồn nhỏ bé, nghe được, thấu hiểu được hết mọi điều nhưng lại không làmgì được, không giúp gì được cho các con tôi. Giả sử như tôi còn sống thì mọi việc sẽ khác đi. Có thể tôi mất vợ, mất gia tài, mất danh dự... mất tất cả nhưng tôi còn có thể lo được cho các con, còn có thể yêu thươngchúng... Nếu cô chết đi, ngày ngày nhìn thấy gia đình mình, thấy mẹmình, cô sẽ không chịu nổi đâu. Và ngay cả những điều mà cô muốn trốntránh, những điều mà vì nó cô mới tìm tới cái chết... cô cũng không saotrốn được. Cô sẽ phải chứng kiến nó mỗi ngày, đối diện nó mỗi ngày...

Thêm Bình Luận