Quý Tinh Thuần: …?
Anh trai nhỏ đang thầm cảm thán, sau đó thấy Quý Tinh Thuần chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình…
Đối diện với biểu cảm này, anh trai nhỏ bán vé nở nụ cười khó hiểu mà vô tội.
Quý Tinh Thuần hít sâu một hơi, gạt đi suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, cậu nhìn tòa nhà trước mặt: “Đây là phòng làm việc của giám đốc à?”
Bây giờ tim cậu đập rất nhanh không phải vì sắp gặp giám đốc, mà do cậu vẫn chưa thoát khỏi tốc độ lái xe khủng khϊếp của anh trai nhỏ.
Đây là tốc độ mà một chiếc xe đạp điện bình thường có thể đạt được sao.
Thấy biểu cảm của Quý Tinh Thuần, anh trai nhỏ cho rằng cậu đang căng thẳng, anh ấy nở nụ cười thông cảm: “Cậu đẩy cửa ra rồi đi vào là được, yên tâm giám đốc là một người tốt.”
[Nhưng mà hơi bị tự tin quá.] Anh trai nhỏ nghĩ như vậy.
Quý Tinh Thuần miễn cưỡng nở nụ cười, gần như bước đi cùng tay cùng chân về phía cửa.
Mà ở phía sau, thanh niên nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Tinh Thuần, chờ cậu đi vào mới lẩm bẩm:
“Trông nhân loại này cũng khá được… Mong là có thể chịu đựng lâu một chút.”
Đầu tiên Quý Tinh Thuần lễ phép gõ cửa, sau đó nghe thấy một giọng nói êm tai vang lên:
“Mời vào.”
Nắm chặt tay, Quý Tinh Thuần mở cửa ra, trong đầu hiện lên vô số lưu ý khi đi phỏng vấn mà cậu tìm được trên mạng, sau đó cậu nở nụ cười lễ phép.
Vừa bước vào cửa, Quý Tinh Thuần thấy trong văn phòng ngoài mình ra thì còn có hai người nữa.
Người đàn ông trưởng thành đứng gần cửa có dáng người cao, khoảng 25 26 tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu đen trông rất đắt tiền nhưng khuôn mặt lại bình thường, nếu ở trong đám đông sẽ rất khó nhận ra.
Mà người còn lại là một chàng trai trẻ cao đến ngực Quý Tinh Thuần, thiếu niên này không chỉ có mái tóc trắng đen vô cùng thời thượng mà đường nét trên khuôn mặt còn vô cùng tinh xảo, khuôn mặt trẻ con khiến người ta muốn cảm thán là đáng yêu.
Quý Tinh Thuần nhìn hai người, sau đó chần chờ mở miệng nói với người đàn ông: “Chào giám đốc, tôi là Quý Tinh Thuần, tôi tới để phỏng vấn nhân viên…”
Cậu nói xong thấy vẻ mặt người nọ đột nhiên trở nên kỳ quái, mà chàng trai bên cạnh thản nhiên nói: “Anh nhầm rồi, tôi là giám đốc, anh ta cũng đến phỏng vấn giống anh.”
Quý Tinh Thuần: ?
Quý Tinh Thuần: ?
Cậu không tin được mà nhìn hai người, đầu tiên nhìn người đàn ông kia, sau đó lại nhìn thiếu niên, trong mắt hai người không có chút ý đùa giỡn nào.
Quý Tinh Thuần: …
Aaaa!
Mặt Quý Tinh Thần nóng bừng, bây giờ cậu thấy rất xấu hổ.
… Bây giờ tìm cỗ máy thời gian để quay lại tát chết mình trước khi vào cửa còn kịp không?
Thấy Quý Tinh Thuần sững sờ tại chỗ, một ứng viên khác nhìn cậu, trong mắt anh ta là vẻ cười nhạo khó thấy:
“Có người cả đời sống bình thường, hai mắt cũng bị những thứ bình thường che mất, không nhận ra giám đốc cũng không có gì kỳ lạ.” Nghe anh ta vừa chế giễu Quý Tinh Thuần vừa âm thầm lấy lòng mình, giám đốc vườn bách thú cũng không có phản ứng gì, chỉ nói:
“Vườn bách thú chúng tôi luôn chọn những người ưu tú nhất, nếu hai vị cùng thích chức vụ này… Vậy thì tôi dẫn hai vị tiếp xúc với động vật nhỏ ở đây trước.”
Nghe thấy lời này của cậu ấy, người nọ kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện vẻ bực bội nhưng lại nhanh chóng giấu đi.
Mà Quý Tinh Thuần trở nên vui vẻ, cậu tưởng rằng sau khi phạm sai lầm này sẽ không cứu vãn được nữa, ai ngờ cậu có thêm một cơ hội nữa!
Lúc này bóng dáng của giám đốc trong mắt Quý Tinh Thuần trở nên to lớn hơn bao giờ khác!
Mà vẻ mặt người đàn ông kia trở nên khó coi, khuôn mặt căng lên như chuẩn bị trút giận.
Nhưng sau đó hình như anh ta nghĩ đến gì đó, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm, thậm chí còn có vẻ nắm chắc chiến thắng.
Quý Tinh Thuần cũng không để ý tới sự thay đổi của đối thủ cạnh tranh, cậu thầm quyết tâm lát nữa phải thể hiện thật tốt để giám đốc thấy được ưu điểm của mình!