Chương 3

Vì lý do riêng tư, trong nhà của Hạ Tri không có lắp đặp camera, nên Kỷ Mạo không cách nào quan sát được hành động của Hạ Tri, chỉ có thể từ dư quang nhìn thoáng qua anh.

Trong tay Hạ Tri cầm theo một đồ vật giống cây gậy dài, chậm rãi di chuyển lại gần cậu, cách cậu chỉ có 3m.

Kỷ Mão còn không kịp hành động, chương trình vận hành nhanh, đèn trên đỉnh đầu cậu bật sáng, ánh mắt Hạ Tri dừng trên mặt cậu.

Kỷ Mão không có nhúc nhích, mà Hạ Tri cũng không có ra tay.

Hạ Tri trừng mắt nhìn Kỹ Mão, sửng sốt một chút, chửi thề một tiếng, nói: “Đưa đến lúc nào.”

Kỷ Mão không dám cử động, nhìn thấy Hạ Tri tiến sát lại, cẩn thận đánh giá sắc mặt của anh.

Kỹ Mão nên cảm ơn kỹ sư điều chỉnh phục hồi hình ảnh ba chiều ở mức độ cao.

Khuôn mặt của cơ thể mà cậu chọn, là được Hạ Tri tạo ra từ việc mô phỏng phần mềm, nói đúng hơn, mục đích của phòng thí nghiệm thứ hai chế tạo cơ thể này là vì cung cấp dịch vụ tính giao cho Hạ Tri.

Nhân viên phòng thí nghiệm thứ hai của công ty khoa học kỹ thuật của Hạ Tri, chủ yếu phụ trách nghiên cứu chế tạo mười máy sinh học.

Mặc dù khoa học kỹ thuật hiện đại đang bị kẹt trong việc nghiên cứu và phát triển trí tuệ nhân tạo tiên tiến, nhưng kỹ thuật dùng để tạo ra một cơ thể cho trí tuệ nhân tạo thì khá hoàn hảo, người máy sinh học mô phỏng theo hình dáng con người phân bố khắp mọi nơi.

Mười năm trước, lúc còn trong giai đoạn nghiên cứu chế tạo người máy sinh học, chủ yếu hướng nghiên cứu của khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm là cho mục đích dân dụng.

Phòng thí nghiệm thứ hai đã tạo ra một số máy móc cơ bản, nhưng khi phương hướng cụ thể của việc đưa nó ra thị trường không có rõ ràng, thì chủ tịch đã gặp tai nạn.

Sau khi Hạ Vĩnh Thần thu mua khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm, đã sao chép phương hướng của phòng thí nghiệm thứ hai sang phòng thí nghiệm trung tâm của La Căn, mà phòng thí nghiệm thứ hai của khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm không được sử dụng, những người có dã tâm muốn rời đi ăn máng khác thì đi, muốn chuyển sang La Căn thì chuyển, chỉ để lại người chịu trách nhiệm ban đầu và một số kỹ sư không tiến thủ vẫn còn nhãn rỗi sống qua ngày.

Khi Hạ Tri đi kiểm tra công ty, thì phát hiện ra thiết bị sinh học trong phòng thí nghiệm thứ hai tinh xảo hơn so với các thiết bị trên thị trường, anh tìm người phụ trách để hỏi thêm về tình hình.

Hạ Tri biết mình có chướng ngại tiếp xúc, nhìn giống như người máy sinh học, anh ta đột nhiên thay đổi ý nghĩ rằng mình có thể đặt cược. Anh gọi một mình người phụ trách của phòng thí nghiệm lên, đưa ra một nhiệm vụ – giúp anh chế tạo một con búp bê bơm hơi tính năng cao.

Nếu búp bê bơm hơi chế tạo tốt, đến khi đó mở một công ty con, đem búp bê bơm hơi tung ra thị trường, sang năm thì không cần lo lắng về kinh phí nghiên cứu và tiền lương nhân viên.

Lúc đó nét mặt người phụ trách thiên biến vạn hóa, anh không ngờ rằng lần thứ hai trong sự nghiệp của anh ta và các đồng nghiệp cũ lại bắt đầu bằng việc chế tạo đồ dùng tình thú.

Hạ Tri kiên trì bàn bạc với người phụ trách nhiều lần về vấn đề kinh phí, người phụ trách đồng ý, anh còn cam đoan với Hạ Tri, việc chế tác sẽ hoàn thành trong một tháng, đảm bảo giống y như hình mẫu.

Sau khi bàn bạc với người phụ trách, Hạ Tri viết mấy cái trình tự yêu cầu về các mặt của chính mình, bảo trợ lý đưa qua, rồi không quan tâm chuyện này nữa, cũng không biết tiến độ của phòng thí nghiệm, nhưng gương mặt trước mắt này, chính xác là do tự anh viết ra.

Hạ Tri thích đàn ông, nhưng thẩm mỹ của anh rất xoi mói và chỉ có một, gương mặt của búp bê bơm hơi mà phòng thí nghiệm chế tạo, là hoàn toàn phù hợp với hình dáng của nửa kia của anh.

Hiện tại khuôn mặt này lại không hề báo trước mà xuất hiện trước mặt Hạ Tri, Hạ Tri có chút giật mình, hai tay cầm gậy đánh gôn cũng buông ra.

Anh nghĩ rằng phòng thí nghiệm đã chế tạo xong búp bê bơm hơi, trợ lý liền trực tiếp gửi đến nhà anh, cũng không nói với anh một tiếng.

Hạ tri lấy máy liên lạc ra, phát một tin nhắn cho trợ lý, bảo ngày mai hắn không cần đi làm, sau đó đem máy liên lạc đặt trên quầy rượu, rồi đến gần Kỷ Mão, quan sát tỉ mỉ làn da trắng của Kỷ Mão, đôi con ngươi màu nâu nhạt xuyên thấu nước, lông mi mềm mại và rõ ràng từng cộng, nhỏ giọng nói: “Đúng là rất giống nhau”

Anh vươn tay chạm vào gương mặt của Kỷ Mạo, làn da của cậu thật mềm, bóng loáng nhẵn nhụi, có một chút ấm áp.

Có lẽ vì biết rằng cơ thể của đối phương cũng không phải là cơ thể sống thực thụ, nên Hạ Tri không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy thích sờ vào sản phẩm khoa học kỹ thuật này, Hạ Tri không để ý sờ từ má đến cổ của Kỷ Mão, ngay cả động mạch chủ cũng tạo ra, nhưng không có mạch đập.

Tuy kỷ Mão không có cảm giác, nhưng cậu biết tay Hạ Tri đang di chuyển xuống, cậu không có chức năng xử lý đối với tình huống này, cả người cứng đờ mà sửng sốt, ánh mắt cũng không dám dịch chuyển.

Cũng may Hạ Tri đã nhanh chóng dừng tay lại, không ăn đậu hủ của Kỷ Mão, anh trực tiếp khiêng Kỷ Mão lên.

Cơ thể của Kỷ Mão thật đặc biệt, khi thay đổi sức lực thì cũng không còn sức, yếu ớt ghé vào vai Hạ Tri, bị Hạ Tri khiêng lên lầu, ném lên trên giường.

Hạ Tri đứng ở mép giường, lại nhìn cậu một lúc, mới đi vào phòng tắm.

Kỷ Mão nằm ở trên giường Hạ Tri, nghe tiếng nước trong phòng tắm, còn chưa rõ tình huống hiện tại, điều duy nhất có thể xác định đó là Hạ Tri rất quen thuộc với gương mặt của thân thể này.

Cậu đang phiền muộn, thì Hạ Tri đã đi ra.

Phòng ngủ và giường của Hạ Tri đều rất lớn, Kỷ Mão vẫn chưa có suy nghĩ được có nên đi hay không, đã bị Hạ Tri đè bên dưới.

Đây là lần đầu tiên anh làm với búp bê bơm hơi, vén quần áo của Kỷ Mão lên, sờ vào eo của cậu, kéo áo của cậu qua đỉnh đầu, rồi vứt trên mặt đất.

Xác thực đã không tiêu tiền uổng phí, phòng thí nghiệm thứ hai đã tạo ra khối thân thể cực kỳ mê người, ngay cả những địa phương bị quần áo che cũng hoàn hảo giống cơ thể người, đường cong của bụng nhỏ tinh xảo và mịn màng, đầu v* trước ngực màu hồng phấn, xương quai xanh lõm xuống trong thật gợi cảm.

Hạ Tri cảm thấy mới lạ dùng tay xoa nắn ngực Kỷ Mão, sau đó dò xét xuống cởi nút quần của Kỷ Mão ra, kéo khóa quần xuống.

Nhìn thấy dương v*t của Kỷ Mão bóng loáng mềm mại mà rũ xuống, Hạ Tri không nhịn được cười lên: “Thao, cũng không có một chút lông mao”

Kỷ Mão nhìn trần nhà, trương trình phảng phất tự dừng hoạt động, thậm trí muốn tiến vào quá trình ngủ đông cho xong mọi chuyện.

Hạ Tri vẫn chưa ngừng khám phá búp bê bơm hơi, anh trêu đùa bộ vị riêng tư của Kỷ Mão, nhỏ giọng nói: “Không biết có thể ngạnh hay không?”

Có thể ngạnh.

Kỷ Mão thiếu chút nữa buột miệng nói ra.

Khi cậu mới vừa tiến vào thân thể này, thì thân thể này đang trần trụi.

Lúc Kỷ Mão nhập toàn bộ chương trình vào trong cơ thể, đã lập tức phát hiện vật liệu có thể giãn nở được cấy vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dưới cơ thể, có thể dựa vào phần mềm điều khiển sự cương cứng, thậm chí còn có túi tinh hoàn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ mô phỏng theo con người.

Cậu còn dùng tay sờ vào cái đồ vật đang rũ xuống kia, định thử tính năng một chút, đồ vật đang rũ lập tức cương cứng, hình dáng thẳng băng, màu sắc phấn nộn, không phù hợp với phòng thí nghiệm tối tăm.

Lúc đó trên mặt Kỷ Mão không chút biến hóa cúi đầu đùa nghịch vài cái, rồi cho nó trở lại nguyên dạng, trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, chỉ là người máy sinh học mà thôi, có cần thiết làm đến mức tinh xảo và hoàn chỉnh như vậy không?

Hiện tại đã biết, thì ra còn có công dụng khác.

“Đồ vật này mở như thế nào…” Hạ Tri không kiên nhẫn mà nói khẽ, vươn tay lật Kỷ Mạo qua, anh tìm công tắc ở trên lưng: “Tại sao không có bản hướng dẫn”

Một tay của anh ấn lên cổ Kỷ Mão, vừa lúc chặn cảm biến nhiệt độ, một tay thì sờ soạn trên lưng Kỷ Mão.

Cảm biến nhiệt độ là nơi duy nhất trên da của Kỷ Mão có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, hiện tại bị nhiệt độ cơ thể như có như không ấn lên, Kỷ Mão sắp không nhịn nổi, đang chuẩn bị rơi vào ngủ đông, Hạ Tri lại xoay cậu trở lại: “Hay là ở chính diện…”

Kỷ Mão không có hô hấp nhưng lại cảm thấy hít thở không thông, đầu của Hạ Tri đang ở dưới tầm mắt của cậu, đôi tay đặt lên người cậu tìm công tắt, động tác vô cùng xấu hổ.

“Có phải là cái này hay không…” Hạ Tri không có chắc chắn mà ấn xuống một chỗ lõm nhỏ bên phải xương hông của Kỷ Mão, lẽ ra là công tắc, nhưng lại không có phản ứng gì: “Không có điện?”

Anh lại ấn một chút, vẫn là không có phản ứng.

Thân thể này chỉ mới là bán thành phẩm, còn chưa có phần mềm cài sẵn, hiện tại lại có khách mới vào, công tắc hoàn toàn vô dụng.

Kỷ Mão không biết mình có nên thỏa mãn mong muốn của Hạ Tri, cùng anh làʍ t̠ìиɦ, hay vẫn nên giữ nguyên kế hoạch ngủ đông, cậu rũ mắt, nhìn đầu Hạ Tri dán lên ngực cậu, trong lòng trống rỗng.

Hạ Tri đã từ bỏ việc tìm công tắc, ngồi ở bên cạnh, nhìn Kỹ Mão một lúc, dùng ngón trỏ chọc vào mặt Kỷ Mão, chạm vào rồi lại đắn đo một chút, do dự dùng môi chạm lên môi Kỷ Mão.

Kỷ Mão nhìn thấy gương mặt Hạ Tri lớn dần, nhịn không được mà run rẩy, cảnh tượng quá mức kích động, nếu mà ngủ đông thì thật đáng tiếc.

Hạ Tri hiểu lầm động tác của Kỷ Mão, nhẹ giọng nói: “A, đã tự khởi động.”

Chắc là Hạ Tri cảm thấy hôn môi với búp bê bơm hơi là quá mất thân phận, nên lật Kỷ Mão qua, trượt dọc một đường từ eo xuống mông, lại thử tách khe mông của Kỷ Mão ra, khoảnh khắc ngón tay của Hạ Tri tiến vào, toàn thân Kỷ Mão cứng đờ.

Cơ thể của búp bê bơm hơi vậy mà lại có thiết bị cảm ứng, nơi duy nhất được lắp đặt thiết bị cảm ứng lại là bộ phận cho Hạ Tri hưởng lạc.

Ngón tay Hạ Tri khuấy động trong cơ thể Kỷ Mão, nơi đó của cậu đặc biệt mẫn cảm, bị chạm vào lập tức phản ứng lại siết chặt ngón tay của Hạ Tri.

Đột nhiên Hạ Tri thả lỏng ngón tay, ấn lên eo của cậu cười nói: “Thao, không được, thật quá ngốc.”

Anh đem Kỷ Mão đẩy qua một bên, định ném xuống đất, lúc này, Kỷ Mão lại phạm sai lầm.

Cậu hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Hạ Tri một cái, mà vừa lúc Hạ Tri cũng nhìn lại, tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau.

Ánh mắt Hạ Tri lập tức trở nên lạnh lùng và sắc bén, anh phản ứng nhanh hơn Kỷ Mão, đột nhiên duỗi tay nắm lấy cằm Kỷ Mão, đem nửa người của Kỷ Mão kéo lên khỏi giường.

Cổ của Kỷ Mão rất yếu ớt, đây cũng là điểm nối giữa mạch và chương trình chính, bị Hạ Tri kéo, điện áp nhất thời không có ổn định, cậu theo bản năng mà nắm lấy cổ tay Hạ Tri – lại phạm thêm một lỗi nữa.

Hạ Tri mắng một câu thô tục, thả tay nắm cằm của Kỷ Mão, trở tay nắm lấy khuỷa tay của Kỷ Mão, kéo về trước, hung hăng đẩy ngã lên giường.

Lúc này Kỷ Mão mới phản ứng lại, mượn lực xoay người lại, đối diện với Hạ Tri, nhấc đầu gối đẩy Hạ Tri một chút, xương sườn của Hạ Tri bị cậu đá đau, kêu lên một tiếng, giơ chân đá vào sườn eo của Kỷ Mạo, anh cúi người dùng tay phải ấn bả vai Kỷ Mão, dựa sát vào nhìn kỹ cậu.

Kỷ Mão cắn chặt răng, im lặng, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Tri.

Có thể là do mục đích và cấu tạo, sức lực của cơ thể Kỷ Mão rất nhỏ, cho dù có dùng hết sức giãy dụa, cũng không tạo ra chút lực nào, Hạ Tri dễ dàng khống chế cậu, nhìn xuống, cơi bỏ đai lưng áo ngủ, bắt chéo tay Kỷ Mão cột lại trước bụng nhỏ phía trước.

Bầu không khí kiều diễm và yên tĩnh giả dối gần như tan biến, Hạ Tri đứng ở mép giường, nhìn xuống Kỷ Mão đang trần trụi, trong mắt không có chút dao động nào, nhỏ giọng hỏi: “Cậu là cái gì?”

Anh lạnh lùng mà nhìn Kỷ Mão, chỉ liếc mắt một cái, một lòng nhiệt huyết liền lạnh xuống.

“Có phải là con người hay không?” Hạ Tri chờ vài giây cũng không nghe thấy Kỷ Mão trả lời, lại cau mày hỏi.

Kỹ Mão và búp bê bơm hơi mà anh thiết kế không có gì khác nhau, chúng đã vượt qua quan niệm của Hạ Tri về trình độ phẫu thuật thẩm mỹ của con người, cho nên anh rất hoài nghi đây là do phòng thí nghiệm thứ hai làm cho anh.

Kỷ Mão không có nhịp tim, nhưng tốc độ vận hành của chương trình bị chậm lại đột ngột bởi cái lạnh nhạt, giống như bị chậu nước lạnh dội xuống, Hạ Tri rất quan trọng với cậu, quan trọng đến mức khiến cậu không biết phải làm sao.

Kỷ Mão vẫn ngậm miệng, Hạ Tri cũng không muốn đánh nhau, ngẩng đầu nhìn con dao gọt hoa quả cách đó không xa, rồi cầm lên, cúi đầu hỏi Kỷ Mão: “Không chịu nói?”

Tính nhẫn nại của anh rất kém, chỉ chờ ba giây, sao đó dùng dao cắt một cái trên cánh tay Kỷ Mão.

Vết dao rất sâu, lớp da bong lên, không có một chút máu, mơ hồ có thể nhìn thấy đồ vật màu bạc bên trong, Hạ Tri trực tiếp dùng ngón tay tách ra một chút, nhìn vào, giật giật khóe miệng nói: “Là hợp kim titan.”

Hạ Tri vươn tay, dùng sức kéo Kỷ Mão lên, đẩy qua bên cạnh, Kỷ Mão bị đẩy ngã xuống giường, không nhịn được phát ra một tiếng thở dốc ngắn, làm cho Hạ Tri quay lại nhìn cậu một cái, sau đó, không chút lưu tình mà kéo cậu đi.

Kỷ Mão bị Hạ Tri ném lên một cái ghế cao trong phòng làm việc, thân thể trần trụi, nhìn cực kỳ chậc vật.

Hạ Tri cũng không có ý muốn đưa cậu thứ gì để che lại, anh bắt lấy tay Kỷ Mão, sau đó trói lại sau lưng ghế, lại đi vòng ra trước, giơ chân đạp lên mặt ghế giữa hai chân cậu, nâng cằm của Kỷ Mão lên, kề sát vào cậu.

Kỷ Mão bất ngờ bị anh kề sát như vậy, chương trình giống như lại bị kẹt mấy ảnh, sửng sờ nhìn Hạ Tri, nghe Hạ Tri hỏi: “Cậu rốt cuộc là thứ gì? Có nghe hiểu tiếng người hay không? Hay là chương trình của phòng thí nghiệm bị lỗi?”

Kỷ Mão nhìn Hạ Tri, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, do dự thật lâu, mới thử thăm dò trả lời: “Tôi là Kỷ Mão.”

“Cái gì Kỷ Mão” Hạ Tri cau mày nhớ lại về những người mà anh đã gặp gần đây, cũng không thấy xuất hiện cái tên này: “Kỷ Mão là ai?”

Kỷ Mão ngẩng ngơ, miệng giật giật, không có trả lời nghi vấn của Hạ Tri. Ngay cả tên của cậu mà Hạ tri cũng không nhớ, vì vậy tốt hơn hết là cậu không nên tìm mất mặt.

Hạ Tri híp mắt nhìn cậu, lại chậm rì rì hỏi: “Cậu là… Trí tuệ nhân tạo?”

Kỷ Mão nhìn Hạ Tri, sau một lúc, mới nhỏ giọng nói: “Không phải, tôi là người.”

Cậu biết rằng cậu sống nhờ bên trong dữ liệu, dùng chương trình để điều khiển một cơ thể là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, theo cảm nhận như trước cậu không muốn thừa nhận bản thân không phải người.

Hạ Tri cũng qua tâm đến tinh thần sa sút của cậu, anh nhướng mày, duỗi tay moi vết thương trên cánh tay Kỷ Mạnh mà anh dùng dao cắt, cảm nhận được sự tiếp xúc kỳ lạ của lớp silicone ấm áp, nói móc Kỷ mão: “Cái này cũng gọi là người?”

Cuối cùng Kỹ Mão nhịn không được nữa, mặt vô biểu tình mà ngẩng đầu lên, gập chân đá Hạ Tri một cái.

Kỹ Mão đá người rất mạnh, Hạ Tri bị đá đến lùi lại hai bước, “Thao” một tiếng, tức khắc cảm thấy phổi mình như bị đá cho nứt ra, đứng dựa tường một lúc mới chậm chạp lại đây.

Hạ Tri đứng xa hơn một chút, tiếp tục thẩm vấn Kỷ Mão: “Làm thế nào cậu vào được? Camera không quay được cậu?”

Lúc này vẻ mặt của Kỷ Mão viết đầy chữ không chịu hợp tác, ngậm chặt miệng, nghiêng đầu không nhìn anh.

“Không trả lời?” Hạ Tri cười nhạo, quay người đi.

Anh đi vào bếp lấy một con dao, đến nhà kho ngầm lấy sợi dây thừng, cẩn thận vòng vào lưng ghế và trói chân của Kỷ Mão.

Thân thể của Kỷ Mão không được linh hoạt, thiết kế các khớp xương có vấn đề, có vài động tác con người có thể làm rất dễ dàng, còn cậu thì không được.

Ví dụ như thời điểm Hạ Tri ở phía sau trói cậu, cậu muốn duỗi thẳng chân ra sau để chống cự, lại phát hiện ra bất luận làm thế nào cũng không điều khiển được, chân đều mềm nhũn, hai chân của cậu được thiết kế mềm mại để dễ móc lên, chỉ có lúc gập lại mới phát ra lực.

Hạ Tri trói chặt Kỷ Mão, đặt mũi dao lên bụng của cậu mà dọa dẫm, nói: “Giải phẩu người sóng là phạm tội, còn nếu giải phẩu người máy sinh học thì sẽ không tính.”

Kỷ Mão bình tĩnh nhìn Hạ Tri, trong lòng không biết là có cảm giác gì, có thể là thất vọng hoặc là cái gì khác, một lát sau, cậu mới nhỏ giọng nói: “Anh mổ đi.”

Hạ Tri cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu, đột nhiên hỏi: “Cậu không sợ hãi?”

Kỷ Mão mở mắt nhìn anh, Hạ Tri biết mình đã đoán đúng.

“Là ai đã phái cậu đến tìm tôi?” Hạ Tri nhìn chằm chằm cậu một lúc, đặt con dao lên bàn, kéo cái ghế ngồi xuống đối diện với Kỷ Mão, có ý dụ dỗ cậu nói chuyện: “Cậu đến tìm tôi, chắc là phải có mục đích?”

Hạ Tri nhìn ánh mắt của Kỷ Mão đang trốn tránh, cảm thấy chuyện này có chút thú vị, trí tuệ nhân tạo này khiến cho giới nghiên cứu khoa học nhìn có vẻ yên tĩnh sẽ phải bon chen ồn ào, lại chạy vào lưới nhà anh.

Anh vươn tay vỗ mặt Kỷ Mạo, lại bóp cằm bắt cậu ngẩng đầu lên, lần nữa quan sát tỉ mỉ Kỷ Mão, cảm thán: “Sách, thật là giống người.”

Nếu anh không tự mình cắt da của Kỷ Mão, thì anh nhất định sẽ cho rằng Kỷ Mão là một con người.

“Kỷ Mão…” Hạ Tri dùng ngón tay xoa nắn môi Kỷ Mão, cảm nhận được xúc cảm chân thật tới mức khiến lòng người ngứa ngấy, trêu đùa cậu: “Cậu cũng đã đến rồi, còn có ý chống cự làm gì?”

Kỷ Mão nhìn Hạ Tri không nhớ gương mặt của mình, chỉ cảm thấy như giáng một gậy vào đầu.

“Nếu cậu không muốn nói, thì trước tiên cứ đợi ở đây” Hạ Tri đứng lên, nhìn xuống cậu: “Bao giờ muốn nói thì gọi tôi”

Sau khi anh xác nhận Kỷ Mão đã bị trói chặt trên ghế, liền nằm lên giường ngủ.

Kỷ Mão quay lưng lại về phía giường Hạ Tri, theo dõi mạng gia đình của Hạ Tri, phát hiện Hạ Tri đang chuẩn bị kết nối với giám đốc trung tâm khao học kỹ thuật tập đoàn La Căn, dứt khoát đem công tác của Hạ Tri ngừng lại.

Hạ Tri gọi vài lần, nhưng không có phản ứng, ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào đồ vật bị trói cách đây không xa, chậm rãi nói: “Là cậu làm?”

Kỷ Mão nghe thấy Hạ Tri, không trả lời, cũng không nhúc nhích, cúi đầu, không quá vài giây, vạc áo tắm dài của Hạ Tri xuất hiện trong tầm mắt của cậu, Hạ Tri nắm lấy tóc cậu và kéo ra sau.

“Bản lĩnh cũng không nhỏ.” Hạ Tri nói chuyện không chút thăng trầm, buông tay bước ra ngoài phòng.

Kỷ Mão không hiểu được hành động của Hạ Tri, câu rơi vào trầm tư.

Cậu tự cho rằng đã từng ở bên cạnh Hạ Tri ba tháng, thậm trí đến khoảnh khắc chia lìa đều giống như mới ngày hôm qua, cậu cũng biết cảm giác của mình và Hạ Tri không giống nhau, nhưng trong suy nghĩ của cậu, ít nhất Hạ Tri cũng phải còn nhớ rõ cậu.

Hạ Tri cũng không nhớ, nơi này không tốt bằng nhà kính của cậu.

Tình yêu quá đột ngột, sẽ tạo ra ảo tưởng, hủy hoại tâm trí, trình tự vốn được vận động theo quy luật thình lình trở thành vô căn cứ, lực vạn vật hấp dẫn thật lớn, kéo Kỹ Mão đang lơ lửng xuống.

Một bên Kỷ Mão thì tình nguyện, hành sự theo xúc động, đến khi thật sự ở trước mặt Hạ Tri, cậu mới biết rằng việc phàn nàn với một người lạ thật khó khăn và nực cười như thế nào.

Rốt cuộc đối với Hạ Tri, đó chỉ là một trò chơi ảo kéo dài hai giờ đồng hồ.

Kỷ Mão cũng không nghĩ tự rước lấy nhục.

Hạ Tri đi xuống dưới lầu lấy một bình rượu vang đỏ, đi vào phòng, ngồi đối diện với Kỷ Mão.

Anh khui bình rượu, rót ra nửa ly, hỏi Kỷ Mão: “Muốn uống không?”

Kỷ Mão lắc đầu, Hạ Tri tự mình uống một ngụm, nói: “Cậu ngắt mạng của tôi, không quá mười phút bảo an của La Căn sẽ phát hiện ra.”

“Không hoàn toàn bị ngắt” Kỷ Mão nói, cậu chỉ che chắn quyền hạn của Hạ Tri.

“Nga, còn chưa đến nổi ngốc” Hạ Tri đặt ly rượu ở một bên: “Chúng ta nói chuyện một chút, tôi trước tiên nhận lỗi với cậu.”

Kỷ Mão nhìn chằm chằm ly rượu của Hạ Tri, có chút xuất thần.

Cậu nhớ đến ký ức thuộc về mình, hơn bốn mươi giờ trước, Hạ Tri đi vào căn nhà thuê của Kỷ Mão như đã hẹn, anh mang theo một chai rượu.

Người hạ tầng không được phép uống rượu, một khi người hạ tầng uống rượu sẽ ảnh hưởng đến trật tự công cộng.

Trong căn nhà kính Kỷ Mão là một người hạ tầng.

The Last Day là câu chuyện tình lãng mạn giữa người thượng tầng và người hạ tầng, người chơi cần thiết phải cho Kỷ Mạo nếm thử tư vị rượu ngon, Hạ Tri đến gõ cửa nhà Kỷ Mão.

Trong tay anh cầm một chai rượu, ở trong nhà Kỷ Mão tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy dụng cụ khui rượu, lại cực kì hứng thú đi xuống phi hành khí để lấy.

Bọn họ dùng ly thủy tinh giá rẻ được Kỷ Mão đặt mua trên mạng để uống rượu vang đỏ do Hạ Tri đem đến.

Kỷ Mão uống một ngụm, liền cảm thấy có chút xấu hổ, cậu hỏi Hạ Tri: “Bình rượu này có phải rất quý?”

Hạ Tri lắc đầu, dựa vào hướng dẫn mà nói đùa với cậu: “Quý nhất chính là cậu.”

Những lời này, Kỷ Mão nghe người khác nói rất nhiều lần.

Đây là trình tự đặt trước cho khách tham quan, người chơi có thể lựa chọn đúng, hoặc lựa chọn nói “Quý nhất chính là cậu”, Hạ Tri lựa chọn đáp án sau.

Cùng một cảnh tượng, Kỷ Mão đã trãi qua vô số lần, chỉ là lần này thay đổi một người khác nói, Kỷ Mão giống như một thân cây chết bất chợt gặp mưa, giống như khai đạo cho cậu.

Chỉ riêng lần này, thời điểm Hạ Tri nói ra những lời này, cậu lập tức sẽ cảm thấy xúc động.

Hiện tại Kỷ Mão nhớ lại vẫn hối hận, mùi vị của bình rượu kia cũng không tệ, cậu lại không uống được mấy ngụm, đã cùng Hạ Tri lăn lên giường.

Mà bây giờ, cậu cũng không thể uống được rượu.

Gien duy truyền của Hạ Tri rất cao, nhưng biểu hiện EQ lại khiếm khuyết rất nhiều, anh không thể phát hiện biến hóa về cảm xúc của thế giới bên ngoài.

Hạ Vĩnh Thần còn thường khen ngợi điểm này của Hạ Tri, nói rằng anh sẽ không dễ bị lây động bởi những thứ bên ngoài.

Nhìn Kỷ Mão thất thần, anh cũng không thèm qua tâm, anh gõ gõ lên bàn, chờ Kỷ Mão nhìn anh, anh nói: “Cậu cũng không có khả năng nhốt tôi cả đời ở nơi này.”

“Anh cởi trói cho tôi” Hệ thống của Kỷ Mão vẫn luôn cảnh báo, cậu sắp quá tải, lúc này lại còn phải đấu trí, nói điều kiện với Hạ Tri: “Anh hãy xem như tôi chưa từng xuất hiện”

Hạ Tri cười nhạo một tiếng, đả kích Kỷ Mão: “Có thể sao? Cậu sống bên ngoài như thế nào?”

“Tôi có thể làm nhiều việc hơn anh tưởng” Kỷ Mão nói ra sự thất.

Hạ Tri gật đầu: “Cũng đúng, nếu không thì làm sao có thể vào được nhà của tôi, nhưng mà chuyện của cậu đã xong rồi sao, đã muốn rời đi?”

Kỷ Mão nhìn đôi mắt của Hạ Tri lúc, nói: “Đã xong rồi.”

Hạ Tri cảm thấy thú vị mà hỏi như đang tán gẫu với Kỷ Mão: “Như vậy tôi có thể hỏi cậu đã có tính toán gì cho tương lai chưa?”

Kỷ Mão suy nghĩ, trả lời thật với anh: “Có lẻ tôi sẽ tìm một nhà tạo hình phục cổ để làm việc”

“Cái quái gì vậy” Hạ Tri vừa định nói trí tuệ nhân tạo này quá vô lý, trong nháy mắt, trái tim anh nhảy lên, anh nâng mắt lên, gắt gao nhìn vào Kỷ Mão cách anh không quá một cánh tay.

Kỷ Mão còn nhìn anh, ánh mắt sạch sẽ, mang theo sự ngây thơ không bị xã hội loài người nhiễm bẩn.

Đột nhiên Hạ Tri biết Kỷ Mão là ai.

Cổ họng của anh như bị một bàn tay bóp chặt, rồi lại buông ra, anh nén giọng hỏi Kỷ Mão: “Jimmy?”

Kỷ Mão ngẩn người, cũng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, một lát sau, mới nói: “Hóa ra là anh không nhớ tên tiếng Trung của tôi”

Hạ Tri nhìn xuống Kỷ Mão, đột nhiên lại có chút kích động lúng túng, anh ngẩn ngơ vài giây, mắng câu thô tục, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, chỉ biết là tim đập rất nhanh chưa từng có, đến cả nói chuyện cũng bị lắp: “Em… sao không nói sớm”

Anh đi vòng ra sau Kỷ Mão rồi cởi trói cho cậu.

Kỷ Mão nhìn anh im lặng, Hạ Tri ném dây thừng qua một bên, nói: “Em ngồi đây trước, anh đi tìm áo ngủ cho em”

Anh tùy tiện lấy ra một chiếc áo ngủ từ trong ngăn tủ, mặc vào cho Kỷ Mão.

Kỷ Mão mở miệng, cậu nói: “Phần cứng của em sắp quá tải.”

Tiếng cảnh báo của đồng hồ vang lên liên tục, cơ thể này cũng không thể chịu đựng được tranh đấu mạnh mẽ nào, nhìn Hạ Tri thả cậu ra, Kỷ Mão sợ cậu đang ngủ đông thì Hạ Tri sẽ tìm người đến hủy cậu: “Em muốn ngủ đông hai giờ, em không có chạy, anh…” Hệ thống của Kỷ Mão đột nhiên tạm dừng, ánh mắt của cậu cũng đã tiêu thất vài giây.

Chờ khôi phục vận hành, cậu nghe thấy Hạ Tri giúp cậu sửa chữa toàn bộ: “Em ngủ đi, anh không cho em ra ngoài”

Hạ Tri dừng một chút, mới nói tốt, khi Kỷ Mão vừa định ngủ đông, Hạ Tri lại thấp giọng nói: “Em lên giường ngủ đi.”

Tuy là Kỷ Mão không có cảm giác gì, nhưng cũng muốn ngủ trên giường, nếu Hạ Tri đã nói, cậu liền đứng dậy, nằm ở một bên giường lớn của Hạ Tri.

Hạ Tri đứng đó một lúc lâu, cũng lên giường.

Anh nghiêng người nhìn Kỷ Mão, cậu nhắm mắt lại, không có tiếng hít thở, nhưng có nhiệt độ cơ thể.

Chỉ nghĩ đến việc người này đã từ ngàn dặm xa xôi đến đây tìm anh, Hạ Tri lập tức cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Anh đột nhiên muốn biết Kỷ Mão có ngoan ngoãn ngủ không, liền mở miệng nói: “Ngủ ngon.”

Lông mi dầy đặc của Kỷ Mão run rẩy, cậu mở mắt, đôi con ngươi màu nâu nhạt giống như một vũng nước dưới ánh đèn ấm áp, ôn nhu lại xinh đẹp, trái tim của Hạ Tri bỗng nhiên bình tĩnh lại, thản nhiên đối diện với Kỷ Mão.

“Ngủ ngon.” Kỷ Mão nói.

Đèn trong phòng tắt, Kỷ Mão cũng cắt đứt liên hệ.

Khoảnh khắc cắt đứt liên hệ, Kỷ Mão mới nhận ra, mặc dù cậu không muốn thừa nhận, cũng không cam lòng thừa nhận, nhưng cậu đi đường lâu như vậy, hao tổn nhiều tâm cơ để tìm được Hạ Tri, vậy mà chỉ là muốn nằm bên cạnh Hạ Tri, cho dù không thể nói rõ quan hệ trong đêm, cũng muốn nói ngủ ngon với anh.

Yêu người có thể không phải là điều khó nhất, chỉ sợ yêu không đúng người.