Chương 7: Tôi muốn đôi mắt

Cửa hàng búp bê hoàn toàn không một bóng người, chuyện này không làm hắn ta ngạc nhiên.

Sau đợt tấn công đầu tiên của những con búp bê, cô gái tóc đuôi ngựa đã hỏi gã gây sự có để ý tình hình bên ngoài không, gã gây sự nói đã phát hiện ra hiệu sách bên ngoài, lúc đó người đàn ông đeo kính đã biết chắc chắn hai người sẽ đến hiệu sách đó tìm manh mối.

Đây là kinh nghiệm do những người thực hiện nhiệm vụ trước đây cung cấp.

Những người đã từng trải qua cơn ác mộng này sẽ chia sẻ một số manh mối không quá quan trọng cho người khác. Ví dụ như trong cơn ác mộng về cửa hàng búp bê này, mọi người đều biết búp bê sẽ sống dậy và truy đuổi bọn họ.

Bọn họ cũng biết rằng hiện tại trong cơn ác mộng này chỉ tìm thấy một cư dân của tòa nhà, đó là ông chủ hiệu sách. Anh ta sẽ cung cấp một số thông tin và manh mối cho những người thực hiện nhiệm vụ.

Tuy nhiên, theo mô tả mơ hồ của những người đã từng trải qua cơn ác mộng này, những manh mối mà ông chủ hiệu sách cung cấp dường như không giúp ích được nhiều.

Nhưng dù sao đi nữa, ông chủ hiệu sách vẫn là nguồn manh mối duy nhất được biết đên, cô gái tóc đuôi ngựa và gã gây sự chắc chắn sẽ chọn đến tìm anh ta.

Người đàn ông đeo kính không quan tâm đến hành động của người khác, tự lẩm bẩm: "Đợt thứ hai rồi... tiếp theo sẽ là đợt thứ ba... tổng cộng chỉ có bốn người, không phải cô ta thì cũng là tên cuồng đánh nhau kia..."

Mặc dù nói rằng việc truy đuổi của búp bê là hoàn toàn ngẫu nhiên, nhưng số lựa chọn cũng chỉ có mấy người như vậy, hơn nữa hiếm khi sẽ liên tục truy đuổi cùng một đối tượng, vì vậy càng về sau, mục tiêu càng rõ ràng.

Giữa mỗi đợt truy đuổi đều có khoảng thời gian, mặc dù khoảng thời gian này sẽ ngày càng ngắn lại. Nhân lúc này, người đàn ông đeo kính nhanh chóng kiểm tra toàn bộ tầng một của cửa hàng búp bê.

Ở một góc chất đầy hộp búp bê, hắn ta bực bội quét rơi những chiếc hộp xuống đất, sau đó mừng rỡ khi phát hiện ra một cánh cửa bí mật đang đóng kín.

Hắn ta không kìm được nụ cười đắc ý, lẩm bẩm: "Lũ ngu... Cửa hàng búp bê trong tòa nhà có tầng hai, vào trong cơn ác mộng chắc chắn cũng có. Lũ ngu đó chỉ biết chạy trốn, điểm nào là trọng điểm thì không biết gì cả!"

Hắn ta không do dự mở cánh cửa bí mật đó.

Ngay sau đó, cùng với cầu thang xuất hiện sau cánh cửa bí mật là một tiếng kẽo kẹt - dường như là tiếng gì đó mở ra.

Người đàn ông đeo kính theo phản xạ quay đầu nhìn, đứng hình.

Trong tủ kính trưng bày, hắn ta nhìn thấy con búp bê bé gái vẫn luôn ngồi yên lặng ở đó đột nhiên nhảy ra khỏi tủ kính. Tiếng kẽo kẹt đó chính là tiếng cửa tủ kính mở ra.

Vẻ mặt của người đàn ông đeo kính lập tức trống rỗng.

Không... không, không thể nào! Con búp bê đó, con búp bê bé gái đó, trong thông tin hắn ta có được, chưa bao giờ có bất kỳ động tĩnh nào! Chưa từng có người thực hiện nhiệm vụ nào nói bọn họ gặp phải sự truy đuổi của con búp bê này!

Chẳng phải nó chỉ là một vật trang trí sao! Tại sao đột nhiên lại sống dậy!

Người đàn ông đeo kính vừa chạy gần mười phút, lúc này mới nhận ra hai chân mình đã đau nhức, thậm chí không thể bước thêm một bước nào. Hắn ta rất muốn bò lên cầu thang dẫn lên tầng hai phía sau, nhưng tiếc là nỗi sợ hãi và mệt mỏi khiến hắn ta trực tiếp ngã gục xuống đất.

Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con búp bê bé gái mặc váy đỏ đi về phía mình, trong thoáng chốc toàn thân cứng đờ lạnh ngắt, mồ hôi lạnh chảy từ thái dương vào mắt, mang lại cảm giác đau nhói.

Cuối cùng hắn ta cũng hiểu ra một vấn đề. Cánh cửa bí mật này rõ ràng như vậy, tầng hai của cửa hàng búp bê trong tòa nhà hẹp cũng rõ ràng như vậy... Tại sao những người đã từng đến cơn ác mộng này chưa bao giờ truyền ra bất kỳ thông tin nào?

Đây chính là một cái bẫy! Một mồi nhử cố ý để lại cho những người đến sau khám phá!

Con búp bê bé gái đi như thể chưa từng đi bộ vậy, bước chân lảo đảo xiêu vẹo.

Quãng đường ngắn chỉ hơn chục mét, khiến người đàn ông đeo kính cảm thấy như đã trải qua cả một đời người, vô số cảnh tượng chết chóc thảm khốc đã hiện lên trong đầu hắn ta.

Nỗi đau đớn và tuyệt vọng khi chết đi sống lại trong cơn ác mộng một lần nữa dâng lên trong lòng hắn ta, cảm giác cực kỳ không cam lòng và nỗi sợ hãi ngược lại biến thành một cơn giận dữ, hắn ta nắm chặt nắm đấm, gầm lên: "Mày muốn làm gì! Mày muốn gϊếŧ tao à? Đến đây đi!"

Con búp bê bé gái vẫn chậm rãi, xiêu vẹo tiến về phía hắn ta, thậm chí còn cúi đầu tập trung nhìn đường.

Người đàn ông đeo kính nuốt nước bọt, móng tay đã cắm vào lòng bàn tay, cơn đau thực sự mang lại một chút tỉnh táo bất ngờ. Hắn ta vẫn hét lên: "Cút đi!" Giọng hắn ta dần trở nên khàn đặc, "Đừng lại gần, đừng lại gần nữa! Không... đừng gϊếŧ tôi..."

Dù đi chậm đến đâu, cũng chỉ là khoảng cách hơn chục mét mà thôi.

Con búp bê bé gái mặc váy đỏ đứng trước mặt hắn ta.

Trên mặt và trên người hắn ta đã đẫm mồ hôi lạnh, hắn ta run rẩy, môi run rẩy phát ra giọng nói yếu ớt: "Mày... muốn... làm gì... không, không..."

Con búp bê bé gái hơi nghiêng đầu, hai viên bi thủy tinh đen như mực, như thể là đôi mắt thật, phản chiếu hình ảnh của người đàn ông đeo kính.

"Đôi mắt." Con búp bê nói, "Tôi muốn, đôi mắt."

Người đàn ông đeo kính, cũng như những khán giả đang âm thầm quan sát trong phòng phát sóng trực tiếp, lưng thoáng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Trong phòng phát sóng trực tiếp của Từ Bắc Tẫn, ngay lập tức có vô số bình luận lướt qua màn hình. Mặc dù chỉ có bốn khán giả, nhưng lại tạo ra khí thế như hàng nghìn hàng vạn người.

"A a a a!"

"Bảo vệ mắt bảo vệ mắt bảo vệ mắt."

"Cô bé xinh đẹp thế này, sao nói chuyện lại rùng rợn vậy chứ!"

"Tôi vừa mất mặt hét lên một tiếng. May là gã đeo kính này còn lố hơn tôi ha ha ha."

"Theo phản xạ che mắt lại... muốn khóc, tui vào khu trò chơi không phải để xem phát sóng trực tiếp trò chơi kinh dị."

"Vậy thì ní thoát ra đê!"

"Tôi chết cũng không xem phát sóng trực tiếp trò chơi kinh dị... thật dễ sợ, hehe."