Chương 6: Nghĩ gì làm nấy

Vị trí của Từ Bắc Tẫn trong thế giới của Lâm Cầm trở nên rất lúng túng.

Bởi vì giống như Lâm Cầm đã nói, cậu không chắc mình có thể đánh thắng được Từ Bắc Tẫn hay không.

Mà Lâm Cầm thì ghét tất cả những thứ mơ hồ không rõ ràng.

Thế giới của cậu luôn rất đơn giản. Đánh được thì là kẻ thua dưới tay mình, là rác rưởi không cần để ý đến. Vui thì cười, không kiên nhẫn thì cau mặt đi khuất phục tất cả sinh vật sống trong toàn bộ cơn ác mộng...

Nghĩ gì làm nấy.

Cho nên Từ Bắc Tẫn trở nên không hòa hợp trong thế giới của cậu.

Từ Bắc Tẫn không biết tại sao mình lại khiến cho Lâm Cầm có cảm giác như vậy, mà đến cả Lâm Cầm cũng không biết. Nhưng cậu biết một sự thật rất đơn giản - không chắc? Vậy thì đánh đã rồi tính.

Vậy Từ Bắc Tẫn có muốn đánh với cậu không?

Muốn con khỉ!

Lâm Cầm có giá trị vũ lực như thế nào? Còn Từ Bắc Tẫn thì sao?

Từ Bắc Tẫn có nhận thức rất rõ ràng về bản thân, đằng ấy nhìn xem cánh tay không có mấy lạng thịt đi, nhìn làn da xanh xao đó đi, nhìn vào quầng thâm đậm dưới mắt do thiếu ngủ đi... Anh biết mình tuyệt đối không đánh lại được Lâm Cầm.

Vậy tại sao Lâm Cầm lại nghĩ rằng anh có thể đánh thắng được cậu chứ!

Từ Bắc Tẫn gần như phát điên.

Thật ra Từ Bắc Tẫn là một người rất biết thời thế, nói một cách đơn giản, anh rất nhát gan. Nhưng dù nhát gan đến đâu, Từ Bắc Tẫn vẫn quý trọng mạng sống. Bắt anh đánh nhau với Lâm Cầm - đồ điên cuồng đánh nhau này ư?

Vậy Từ Bắc Tẫn anh, kiên - định - không - thể - khuất phục!

Từ Bắc Tẫn mặt không biểu cảm nói: "Không đánh."

Lâm Cầm thở dài tiếc nuối.

Mặc dù Lâm Cầm có sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ, nhưng cậu khinh thường việc ép buộc người khác, thế ên nếu Từ Bắc Tẫn không đồng ý, thì cậu cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ... lần sau hỏi lại.

Kể từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong tòa nhà này, cảnh tượng này đã xảy ra vô số lần.

Từ Bắc Tẫn thật sự rất đau đầu.

Anh rất rõ ràng, lần này coi như lại qua được, nhưng lần sau... Lâm Cầm vẫn sẽ tiếp tục rủ mình đánh nhau.

Từ Bắc Tẫn thật sự rất muốn tránh xa Lâm Cầm.

Khi cả hai rơi vào im lặng, thì có hai người đi vào từ cửa, một nam một nữ, rõ ràng là hai người thực hiện nhiệm vụ đến cơn ác mộng.

Bọn họ hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Cầm đang đứng đó, còn Lâm Cầm cũng lười giải thích gì với họ, tự mình khoanh tay đứng một bên, mặt lạnh lùng không nói một lời.

Từ Bắc Tẫn lại từ chối lời mời đánh nhau của mình, cậu rất không vui.

Mặc dù đã quen rồi, nhưng không vui thì vẫn là không vui.

Hai người mới xuất hiện cũng không dám đi trêu chọc cậu, nên quay sang đối mặt với Từ Bắc Tẫn.

"Chào ông chủ." Cô gái tóc đuôi ngựa cẩn thận nhìn Từ Bắc Tẫn một cái, chủ động hỏi, "Chúng tôi vừa đi qua cửa hàng búp bê bên cạnh, cửa hàng đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không thấy ông chủ đâu, cửa hàng cũng tồi tàn?"

Từ Bắc Tẫn tận tụy đọc lời thoại: "Tôi nghe ông chủ cửa hàng nói, con gái anh ta đã mất tích, nên mặc dù cửa hàng búp bê đang hoạt động tốt, cũng không còn tâm trí để kinh doanh nữa."

"Con gái mất tích à? Có đi tìm không?"

Từ Bắc Tẫn trả lời: "Tôi không rõ lắm. Có lẽ là không tìm thấy, nếu không anh ta cũng không ly hôn với vợ."

Sau đó, cô gái tóc đuôi ngựa hỏi thêm vài câu hỏi khác, Từ Bắc Tẫn đều lắc đầu cho biết mình không biết.

Anh thật sự không biết.

Đối với những diễn viên như bọn họ, thông tin có thể nhận được trong cơn ác mộng, một mặt là dựa theo cấp độ của mỗi người để có được.

Ví dụ như chủ nhân của cơn ác mộng chắc chắn biết nhiều nhất và chi tiết nhất, còn những diễn viên quần chúng như Từ Bắc Tẫn chỉ biết hai thông tin cơ bản là "Ông chủ cửa hàng búp bê nói con gái anh ta đã mất tích" và "Ông chủ cửa hàng búp bê đã ly hôn với vợ".

Mặt khác, điều này cũng được quyết định bởi tiến độ điều tra của người thực hiện nhiệm vụ.

Trong cơn ác mộng này, nếu những người thực hiện nhiệm vụ có thể phát hiện ra các manh mối khác. Chẳng hạn như đi khám phá tầng hai của cửa hàng búp bê, sau đó quay lại hỏi Từ Bắc Tẫn, có lẽ Từ Bắc Tẫn cũng có thể trả lời thêm một số câu hỏi.

Bởi vì theo tiến độ khám phá cơn ác mộng của người thực hiện nhiệm vụ, thông tin anh nhận được từ đầu não chính cũng nhiều hơn một chút.

[Chạy thoát] được kiểm soát tổng thể bởi đầu não chính của trò chơi, đó là một trí tuệ nhân tạo rất máy móc, hoạt động theo quy trình. Người thực hiện nhiệm vụ khám phá cơn ác mộng, các diễn viên đóng vai v.v., đều phải liên hệ với nó.

Cô gái tóc đuôi ngựa hỏi đi hỏi lại vài câu hỏi, phát hiện không thể hỏi được gì thêm, cũng biết đây là tất cả thông tin mà Từ Bắc Tẫn có thể cung cấp lúc này, cô lập tức chìm vào suy nghĩ.

Trong thoáng chốc, hiệu sách rơi vào im lặng.

Từ Bắc Tẫn hơi lúng túng, đang định tìm việc gì đó để làm, đột nhiên cảm thấy hình như mình quên mất chuyện gì đó.

Suy nghĩ kỹ một chút, à, là phòng phát sóng trực tiếp.

Anh vội vàng nhìn thoáng qua phòng livestream - khi anh chuyển sự chú ý sang thứ khác, màn hình hệ thống livestream cũng tự động biến mất. Mà ngay khi anh muốn xem, màn hình phát ra ánh sáng xanh nhạt đó lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh.

Anh phát hiện hình ảnh vẫn đang dừng lại ở tầng một của cửa hàng búp bê, trên màn hình thậm chí còn có vài dòng bình luận đang trôi, lập tức thu hút sự chú ý của anh.

"? Streamer đang làm gì vậy? Tại sao không chuyển đổi nguồn hình ảnh? Dừng lại ở cửa hàng búp bê trống trơn làm gì!"

"Hơn nữa cửa hàng búp bê này... thành thật mà nói, tôi cảm thấy hơi rợn tóc gáy."

"Ha ha, anh đúng là một kẻ nhát gan, mặc dù tôi cũng rất sợ, hu hu."

Không biết từ khi nào, trong phòng phát sóng trực tiếp của anh, đã có vài khán giả lẻ tẻ đang xem.

Từ Bắc Tẫn cũng không có thời gian để nói gì với khán giả, nhìn ba người đang đứng trước mặt mình, rồi lại nhìn danh sách chức năng của phòng phát sóng trực tiếp, phát hiện dưới cảnh "Con phố bỏ hoang" còn có một cái tên, nên trực tiếp chuyển hình ảnh cho người đó.

Lúc này, người đàn ông đeo kính không biết rằng trong vô hình đã có vài cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn ta đang thở hổn hển, cuối cùng cũng thoát khỏi những con búp bê, sau đó một mình quay trở lại cửa hàng búp bê.