Chương 5: Đánh nhau đi

Ai cũng biết rằng ở giai đoạn đầu tiên, những con búp bê sẽ đuổi theo trong 5 phút, chỉ cần chạy là có thể thoát được, mục tiêu là hoàn toàn ngẫu nhiên. À, ngoại trừ Âu Lai không biết điều này.

Tóm lại, cả bốn người thực hiện nhiệm vụ ở đây đều biết điều đó. Vì vậy, khi gã gây sự phát hiện mình được chọn, anh ta chỉ có thể thầm chửi rủa rồi bắt đầu chạy đua trên đường phố cùng với đám búp bê.

Anh ta âm thầm hy vọng những con búp bê sẽ đuổi theo Lâm Cầm. Nếu chúng đuổi theo Lâm Cầm, dù sao thì cả hai bên đều không bị tổn thất gì... Tại sao lại đuổi theo anh ta chứ!

Nếu không thì, thằng cha đeo kính kia chẳng phải rất kiêu ngạo sao? Sao không đuổi theo anh ta? Vẹn cả đôi bên tốt biết mấy.

Trong khi đang suy nghĩ lung tung, cuối cùng anh ta cũng đã thoát khỏi những con búp bê, lúc này anh ta đã quay trở lại trước cửa cửa hàng búp bê, ngồi xổm thở hổn hển vài hơi, một lát sau mới chậm rãi lê bước quay trở lại cửa hàng.

Gần một nửa số búp bê trong cửa hàng đã đuổi theo ra ngoài, nên toàn bộ cửa hàng trông có vẻ trống trải hơn nhiều. Nhưng khi anh ta vừa bước vào cửa hàng búp bê, cái không khí âm u ẩm ướt đó lập tức bám vào người anh ta, khiến anh ta cảm thấy khó chịu.

Đối với những người thực hiện nhiệm vụ, những cảnh tượng ác mộng này chỉ là những nơi quen thuộc, cũng không khác gì mấy so với những tòa nhà hẹp trong thực tế. Tuy nhiên, không hiểu sao, trong ác mộng, những cảnh tượng này luôn trông đặc biệt đáng sợ.

Gã gây sự nhanh chóng gạt bỏ cảm giác lạnh lẽo trong lòng, bước vào bên trong.

Khi anh ta bước vào, cô gái tóc đuôi ngựa lập tức hỏi: "Anh có để ý thấy gì ở bên ngoài không?"

Gã gây sự chưa kịp trả lời, người đàn ông đeo kính đã cười khẩy một tiếng, châm chọc: "Với cái đầu óc như cậu ta, có thể để ý được gì chứ?"

Một câu nói khiến gã gây sự tức giận trợn mắt, xắn tay áo lên nói: "Này, anh chính là cái gọi là gã gây sự trong truyền thuyết hả?"

Cô gái tóc đuôi ngựa trợn mắt: "Các anh có thôi đi không?" Cô lại đầy nghi ngờ nhìn người đàn ông đeo kính, "Tôi vẫn chưa hỏi anh nữa, anh ấy đã làm gì anh?"

Người đàn ông đeo kính khoanh tay đứng một bên, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Tôi đã nói rồi, cứ tiếp tục lặp đi lặp lại trò chơi đuổi bắt với búp bê như thế này, hoàn toàn vô dụng! Những người thực hiện nhiệm vụ trước đây đã bị đuổi bao nhiêu lần rồi, bọn họ có giải quyết được cơn ác mộng này không? Chẳng phải tất cả họ đều chỉ chờ đủ thời gian, nhận một kết thúc bình thường rồi kết thúc hay sao?"

Cô gái tóc đuôi ngựa hơi nhíu mày, cũng không phản đối câu nói đó, nhưng vẫn kiên trì ý kiến của mình, tiếp tục hỏi gã gây sự : "Anh có để ý thấy gì ở bên ngoài không?"

Gã gây sự hít sâu một hơi, dứt khoát phớt lờ người đàn ông đeo kính, nói: "Tôi đã nhìn thấy hiệu sách mà những người khác đã nói trước đó..."

Đang nói thì Lâm Cầm, người mà từ nãy đến giờ không có động tĩnh gì, đột nhiên cử động. Thậm chí cậu không nhìn ba người này, trực tiếp đi ra ngoài.

Người đàn ông đeo kính gần như theo phản xạ hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

Lâm Cầm thậm chí không thèm để ý, như thể hoàn toàn không nghe thấy gì, trực tiếp bước ra khỏi cửa hàng búp bê.

Người đàn ông đeo kính lúng túng, chỉ có thể im lặng. Hắn ta có hơi không cam lòng nhìn theo bóng lưng của Lâm Cầm.

Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp Lâm Cầm trong cơn ác mộng, vẫn còn một chút hy vọng được bảo vệ, mong rằng đại thần có giá trị vũ lực mạnh mẽ này có thể che chở cho mình một chút.

Nhưng mà...

Gã gây sự đứng một bên mỉa mai: "Đừng nói là anh cho rằng đại thần sẽ để ý đến anh đấy chứ? Không thể nào, không thể nào? Trên đời này lại có kẻ ngốc ngây thơ và tự phụ như vậy chứ? Anh nghĩ... thế giới trong mắt cậu ta là như thế nào?"

Người ta đeo kính không cam lòng nhìn anh ta, miễn cưỡng hỏi: "Như thế nào?"

"Nghe nói trong mắt cậu ta chỉ có hai loại người, đánh được và không đánh được. Còn anh... nhanh chóng tự hiểu mình đi."

Người đàn ông đeo kính im lặng một lúc, đột nhiên cười lạnh một tiếng, cay nghiệt nói: "Cho dù là vậy, chẳng phải cậu ta vẫn chỉ có thể ở tầng thấp nhất của tòa nhà sao? Hoàn toàn không thể lên được tầng cao hơn, có tác dụng chó gì."

Câu nói này khiến cô gái tóc đuôi ngựa nhìn hắn ta một cách kỳ lạ.

Nhưng lúc này, cô đã không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều nữa. Bởi vì, lại có một đợt búp bê đứng dậy, bước chân tiến về phía họ.

Đợt truy đuổi thứ hai của những con búp bê đã chọn người đàn ông đeo kính.

Gã gây sự không nể tình cười khẩy một tiếng, còn người đàn ông đeo kính chỉ có thể thầm chửi rủa một tiếng, quay người chạy ra đường phố bên ngoài.

Tuy nhiên, đợt truy đuổi đầu tiên kéo dài 5 phút, còn đợt thứ hai sẽ kéo dài 10 phút.

Chạy liên tục trong 10 phút, đối với người bình thường mà nói, rất khó có thể kiên trì được, huống chi điều kiện sống trong tòa nhà không tốt, những người thực hiện nhiệm vụ này đều không thể nói là rất khỏe mạnh, chỉ có thể tùy tình hình mà chạy chậm lại, để bản thân có thể thở một chút, tránh quá mệt mỏi.

Người đàn ông đeo kính đã rời đi, còn cô gái tóc đuôi ngựa và gã gây sự cũng không ở lại trong cửa hàng búp bê. Hai người rời khỏi cửa hàng búp bê, mục tiêu rõ ràng là đi về phía hiệu sách bên cạnh.

Lúc này, Từ Bắc Tẫn đã đối mặt với Lâm Cầm trong hiệu sách được một lúc rồi.

Từ Bắc Tẫn và Lâm Cầm nhìn nhau chằm chằm, cuối cùng, Từ Bắc Tẫn bất lực nói: "Lâm Cầm, tôi sẽ không đánh nhau với cậu đâu, xin cậu tha cho tôi đi."

Lâm Cầm không có phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn Từ Bắc Tẫn.

Từ Bắc Tẫn cảm thấy có chút hy vọng, lập tức ngồi thẳng người dậy, đầy hy vọng: "Vậy..."

Lâm Cầm nói: "Đánh nhau đi."

Từ Bắc Tẫn: "..."

Tại sao vậy chứ! Lâm Cầm có thể tha cho mình đi được không?

Từ Bắc Tẫn ngồi sau quầy thu ngân, cuộc sống không còn lưu luyến gỉ nữa, tâm như tro tàn.

Sau khi biết chủ hiệu sách là một con quái vật không ngủ, những người thực hiện nhiệm vụ khác đều từ bỏ việc vào cơn ác mộng của anh, cũng sẽ không làm quen với anh nữa.

Thế nhưng chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra, mà Lâm Cầm chính là một trong những ngoài ý muốn đó.

Lâm Cầm cũng không quá hứng thú với cơn ác mộng của anh, nhưng theo lời cậu nói...

Lâm Cầm nói: "Tất cả mọi người trong tòa nhà đều không đánh lại tôi, nhưng tôi không chắc anh có thể đánh lại tôi không. Vì vậy, đánh nhau đi."

Đúng vậy, là như vậy đấy.

Trong thế giới của Lâm Cầm, con người - hay nói cách khác là tất cả những thứ có thể di chuyển, được chia thành hai loại. Một loại cậu đánh được, một loại là cậu không đánh được. Và số lượng thuộc về loại sau hiện tại vẫn là con số không.