Chương 29: Điều bất thường

Cô gái đuôi ngựa lập tức hiểu ý: "Vậy thì bà chủ quá lạnh lùng vô tình rồi. Nghi ngờ với cô ấy lại tăng thêm."

Gã gây sự nhức đầu nhìn hai người họ.

Đúng vậy, đầu óc anh ta không bằng cô gái đuôi ngựa và người đàn ông đeo kính.

Nhưng anh ta cũng vô cùng rõ ràng một vấn đề, đó là lập trường của hai người này dường như đang nhảy qua nhảy lại giữa ông chủ và bà chủ cửa hàng búp bê.

Nghĩ đến đây, ồ, ông chủ đáng nghi.

Nghĩ đến đó, ồ, bà chủ có vấn đề.

Thế này... nhìn kiểu gì cũng không ổn!

Gã gây sự không nhịn được nói: "Vậy, với thông tin chúng ta có bây giờ, không thể xác định được một người đáng nghi nhất sao?"

Cô gái đuôi ngựa và người đàn ông đeo kính đồng thời lắc đầu.

Gã gây sự lại nói: "Nhưng mà... nhưng mà không biết bà chủ đang ở đâu..."

Câu nói này đột nhiên gợi ý điều gì đó, gần như chỉ trong nháy mắt, cô gái đuôi ngựa và người đàn ông đeo kính đã nhìn anh ta bằng ánh mắt sáng rực, trong phòng livestream, đại thần suy luận đã đánh một dấu chấm than.

"Sao, sao vậy..."

Cô gái đuôi ngựa sợ hãi kêu lên: "Đúng vậy! Đúng là bà chủ đã mất tích!"

Người đàn ông đeo kính nói thật nhanh: "Ngô Thân nói anh ta đã ly hôn với bà chủ, đúng vậy, vậy bà chủ đi đâu rồi? Bạn của Ngô Thân viết thư cho anh ta, rõ ràng cũng không biết tung tích của bà chủ..."

Đại thần suy luận gõ phím với tốc độ chóng mặt, đánh ra một đoạn dài trong phòng phát sóng trực tiếp: "Bây giờ tất cả đánh giá và vấn đề về bà chủ đều là lời nói một chiều của Ngô Thân. Chúng ta không nhận được chút thông tin nào từ bà chủ, cũng không biết bà chủ nhìn nhận Ngô Thân như thế nào, ngoại trừ câu nói "đồ điên" kia... Tất cả những lời đó, đều chỉ do Ngô Thân nói!"

Từ Bắc Tẫn thấp giọng lẩm bẩm: "Ngô Thân lừa chúng ta sao?"

Gã gây sự mờ mịt nói: "Cho nên... bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Đi tìm Ngô Thân!" Người đàn ông đeo kính nhảy lên, bước nhanh ra cửa, "Trực tiếp đi chất vấn anh ta! Chúng ta không còn thời gian nữa, phải thử một lần, ít nhất... phải xem Ngô Thân có tỏ ra lo lắng không."

Một lúc sau, dưới tầng cửa hàng búp bê, ba người thực hiện nhiệm vụ bắt đầu hét to.

"Ngô Thân, chúng tôi biết chính anh đã gϊếŧ con gái mình!"

"Anh còn gϊếŧ cả vợ mình, đúng không? Hằng ngày anh ngủ ở trên tầng hai, không cảm thấy linh hồn của con gái và vợ đang bay lơ lửng trên đầu anh sao?"

"Ngô Thân, anh thật vô liêm sỉ! Rõ ràng đã gϊếŧ con gái mình, còn mặt dày mày dạn nói anh yêu Tiểu Thuần nhiều như thế. Có phải anh bị bệnh tâm thần không!"

Cứ hét như vậy một lúc, Ngô Thân đột nhiên thò đầu ra từ cửa sổ phòng ngủ tầng hai, rõ ràng anh ta đã bị chọc giận.

Anh ta nổi giận đùng đùng, dứt khoát bác bỏ những phỏng đoán của mấy người dưới lầu về mình, kiên quyết và tức giận nói: "Các người đang nói bậy gì đó! Làm sao tôi có thể ra tay với Tiểu Thuần và vợ cũ của tôi được! Các người cứ tiếp tục như vậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Hành động khıêυ khí©h Ngô Thân đã kết thúc trong thất bại.

Biểu hiện của Ngô Thân quá bình thường, quá vô tội, vẻ mặt kiên quyết đó ngược lại đã hoàn toàn lay chuyển sự nghi ngờ và phỏng đoán của cô gái đuôi ngựa, Người đàn ông đeo kính và đại thần suy luận trong phòng phát livestream đối với anh ta.

Mấy người họ kiểm tra cánh cửa lớn đã khóa ở tầng một của cửa hàng búp bê, phát hiện ra nó thật sự đã chặn được bước chân truy sát của những con búp bê.

Những con búp bê phụ trách truy sát đó, có thể là đợt thứ ba thậm chí là đợt thứ tư, bây giờ cứ chen chúc ở cửa kính tầng một như vậy, qua lớp kính, nhìn ba người thực hiện nhiệm vụ bên ngoài bằng ánh mắt âm u.

Có nhiều búp bê hơn nữa không ngừng ùa ra từ sâu bên trong cửa hàng, cũng không biết từ đâu đến, tại sao lại có nhiều như vậy. Những con búp bê đó đẩy chen những con búp bê phía trước, dùng sức, dùng sức...

Đột nhiên, có tiếng kêu cót két. Khuôn mặt nhựa của một con búp bê bị ép nổ trực tiếp trên cửa kính. Viên bi thủy tinh làm mắt lăn lông lốc xuống, chui qua khe hở dưới cửa kính, mang theo bụi bẩn, lăn đến bên chân người đàn ông đeo kính.

Hắn ta giật mình né tránh, nhận được một tiếng cười khẩy từ gã gây sự.

Cô gái đuôi ngựa liếc gã gây sự, anh ta mới tém lại, mặt không biểu cảm cúi mắt xuống, im bặt.

Cô gái đuôi ngựa nhìn những con búp bê không ngừng ùa ra, cùng với những con búp bê bị ép bẹp và nổ tung phía trước, không nhịn được thở dài.

Cô chợt nghĩ, cho đến bây giờ, cơn ác mộng mà họ đối mặt, thật ra giống như hiện thực bình thương.

Mặc dù bọn họ chỉ có thể đi lòng vòng trên con phố hoang phế này, cảnh có thể vào được cũng chỉ có hiệu sách và cửa hàng búp bê, nhưng chỉ nhìn phản ứng của Ngô Thân, chuyện này cũng không giống như một cơn ác mộng không có logic.

Chỉ có những con búp bê không ngừng truy sát bọn họ này, mới cho thấy đây thực sự là ác mộng của ai đó.

Tuy nhiên nhắc đến ác mộng...

Cô gái đuôi ngựa đột nhiên suy tư nói: "Các anh có cảm thấy biểu hiện của Ngô Thân quá bình thường không?"

Người đàn ông đeo kính vẫn còn đang trừng mắt nhìn gã gây sự, nghe cô gái đuôi ngựa nói vậy, không suy nghĩ đã trả lời: "Chẳng phải anh ta nên như vậy sao... Khoan đã, ý của cô là gì?"

Người đàn ông đeo kính sững sờ.

Cô gái đuôi ngựa nói: "Ngô Thân là chủ nhân của cơn ác mộng. Thông thường, chủ nhân của cơn ác mộng trong ác mộng của mình, sẽ rất không bình thường, có thể là cực kỳ sợ hãi, có thể là quá mức lo lắng, có thể là phấn khích hay kích động điên cuồng... Nhưng Ngô Thân, anh ta quá bình thường."

Người đàn ông đeo kính suy nghĩ một lúc, từ từ gật đầu: "Đúng vậy. Cảm xúc của anh ta không quá đúng, nhưng đó cũng là cảm xúc bình thường của một người cha đã mất con gái. Còn chủ nhân của cơn ác mộng, thường là "không bình thường"."

"Anh nói "chẳng phải anh ta nên như vậy sao"," cô gái đuôi ngựa vô thức lặp lại câu nói của người đàn ông đeo kính trước đó, "Mà chủ nhân của cơn ác mộng, không nên như vậy. Sự bình thường của anh ta bây giờ, mới là điều bất thường nhất!"

Từ Bắc Tẫn đang quan sát từ xa tình hình trước cửa cửa hàng búp bê qua phòng livestream, đột nhiên không nhịn được cười khổ trong lòng.