Chương 24: Studio bí ẩn

Viết về mẹ của Ngô Tiểu Thuần, nhưng lại không viết về cha cô bé... Tại sao? Điều này có nghĩa là biểu hiện của người mẹ gây ấn tượng mạnh hơn với phóng viên, còn biểu hiện của người bố thì không? Có phải việc này cho thấy người mẹ tỏ ra đau buồn và khổ sở hơn?

Hay chỉ đơn giản là bởi vì tờ báo cần một hình ảnh của người phụ nữ, người mẹ trong tuyệt vọng, để kí©h thí©ɧ lòng thương xót và cảm thông của độc giả, từ đó huy động sức mạnh của người dân tốt hơn?

Nếu là trường hợp sau thì còn được, nhưng nếu là trường hợp đầu, thì nó không phù hợp lắm với những thông tin mà bọn họ đã nhận được từ đầu đến giờ.

Dù là từ nhật ký và thư tìm thấy ở tầng hai của cửa hàng búp bê, hay từ cuộc trò chuyện với Ngô Thân, hoặc từ thông tin có được từ chủ hiệu sách, tất cả đều nói về thái độ của bà chủ sau khi con gái mất tích, có vẻ hơi quá lý trí và lạnh lùng...

Không, thật ra ở hiệ sách cũng có nhắc tới, mẹ của Ngô Tiểu Thuần vẫn rất cưng chiều con gái, sau giờ làm việc còn đi đường vòng để mua quà vặt cho con gái.

Tại sao lại có sự khác biệt này?

Nguyên nhân gây ra sự khác biệt này là gì...?

Chẳng hiểu sao, trong lòng cô gái tóc đuôi ngựa lại lóe lên linh cảm, nhưng giống như trước đây, cô vẫn không thể nghĩ ra.

Tại sao...

Đang trầm tư, Lâm Cầm đứng ở cửa đột nhiên nói: "Những con búp bê đuổi theo rồi."

Cô gái tóc đuôi ngựa giật mình tỉnh lại, không nhịn được mà chửi thề: "Chết tiệt!"

Cô vẫn chưa nói chuyện với chủ hiệu sách!

Nhưng tình hình khẩn cấp, cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều nữa, vứt tờ báo lên kệ hàng rồi vội vàng chạy ra ngoài, không dám như lần trước, bị kẹt trong hiệu sách chật hẹp không thể cử động, bị những con búp bê bao vây đến chết.

Nếu có lần sau... cô không khỏi nghĩ, có lẽ có thể sử dụng thẻ đạo cụ?

Nhưng số lượng thẻ đạo cụ hiếm hoi, nguồn cung cũng ít, lại còn có giới hạn về số lần sử dụng. Những thứ quý giá như vậy người ta thường không muốn sử dụng.

Giống như bây giờ đối mặt với sự truy sát của những con búp bê, nếu chỉ cần chạy là có thể giải quyết được, thì tốt nhất không gì bằng. Nhưng cô lại có nỗi lo lắng mơ hồ.

Bây giờ là lần khởi động lại thứ sáu của cơn ác mộng rồi, sự truy sát của búp bê đã trở nên điên cuồng và hung hăng như vậy. Nếu bọn họ vẫn không thể tìm ra sự thật, giải quyết cơn ác mộng này trong thời gian ngắn... thì trong lần khởi động lại tiếp theo, những con búp bê sẽ có những biến đổi như thế nào?

Cô gái tóc đuôi ngựa đã không dám tin vào những lời mà những người thực hiện nhiệm vụ trước đây đã nói.

Những người thực hiện nhiệm vụ trước đây nói rằng, chỉ cần liên tục thoát khỏi sự truy sát của những con búp bê, là có thể đạt được kết thúc bình thường và rời khỏi cơn ác mộng.

Đạt được kết thúc thật sự thì có thể đi đến tầng cao hơn, đạt được kết thúc bình thường, chỉ có thể ở lại tầng ban đầu, nhưng như thế vẫn tốt hơn là mãi mãi chìm đắm trong cơn ác mộng.

Thế nhưng... bọn họ có thể thật sự thoát khỏi sự truy sát của những con búp bê không? Bây giờ có lẽ có thể, nhưng trong những lần khởi động lại sau đó thì sao?

Trong những thông tin mà họ đã biết, bọn họ đã bỏ lỡ chỗ nào chăng, hay là có thông tin quan trọng nào mà họ chưa phát hiện ra?

Cô gái tóc đuôi ngựa cố gắng chạy trốn, cô chỉ có thể hy vọng rằng, gã gây sự và người đàn ông đeo kính một lần nữa đến tầng hai của cửa hàng búp bê, có thể phát hiện ra điều gì đó.

Vậy họ đã phát hiện ra gì chưa?

Hiện tại, Từ Bắc Tẫn đang quan sát hành động của gã gây sự và người đàn ông đeo kính qua phòng phát sóng trực tiếp, mà anh có thể thẳng thắn nói với cô gái tóc đuôi ngựa rằng, có lẽ cô sẽ thất vọng rồi.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp tặc lưỡi: "Hai người này ở chung một phòng, đúng là làm khó cho họ."

Đúng vậy, hai người này ngay từ đầu đã không hợp nhau, bây giờ tuy hành động cùng ngay nhưng hoàn toàn không có ý định hợp tác, hoàn toàn là mạnh ai nấy làm.

Thậm chí lúc đầu còn cãi nhau một trận.

Gã gây sự nói đi lên tầng hai phòng cuối cùng trước, người đàn ông đeo kính nói đi tìm Ngô Thân trước.

Gã gây sự nói, thời gian búp bê bé gái phát điên gϊếŧ người là năm phút, thời gian này đủ để bọn họ đi một vòng trong studio bí ẩn đó. Còn nếu đi tìm Ngô Thân trước, thì chắc chắn Ngô Thân sẽ không cho bọn họ vào studio.

Người đàn ông đeo kính nói, tại sao lại chắc chắn Ngô Thân sẽ không cho bọn họ vào? Hơn nữa, bọn họ nên ưu tiên xác nhận xem sự biến mất của búp bê bé gái và sự xuất hiện của Ngô Thân có liên quan gì không? Nếu như có thể xác nhận, thì sau đó bọn họ có thể đi lại tự do ở tầng hai.

Còn gã gây sự gần như cãi lại theo bản năng: "Làm sao anh chắc chắn rằng đi tìm Ngô Thân, nhất định con búp bê này biến mất? Hiện tại thời gian an toàn duy nhất mà chúng ta chắc chắn, chính là năm phút này."

Người đàn ông đeo kính... hắn ta đã bị thuyết phục.

Mặc dù gã gây sự này gần như không có lập trường, trước đó còn nói muốn đi tìm Ngô Thân, bây giờ lại kiên quyết đi studio trước, nhưng không thể không nói, lời của anh ta cũng có lý.

Đúng vậy, dù có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa thì kết luận vẫn luôn giống nhau, sự biến mất của búp bê bé gái vẫn là vấn đề mà bọn họ chưa thể làm rõ. Bọn họ không thể dùng vấn đề này để đánh cược một cơ hội. Đây đã là lần bắt đầu thứ sáu của cơn ác mộng rồi.

Nghĩ đến đây, người đàn ông đeo kính không khỏi lại than phiền về người thực hiện nhiệm vụ đã bị dọa sợ đến mức đăng xuất ra luôn.

Nếu không phải do hắn, hai lần trước của bọn họ cũng không đến nỗi uổng phí...

Hai người đạt được thống nhất, trực tiếp bỏ qua phòng của Ngô Thân, đi thẳng đến căn phòng bên trái cuối hành lang.

Cánh cửa đó dường như đã lâu không được mở, khi người đàn ông đeo kính đưa tay mở ra, bản lề cửa phát ra một tiếng kêu rất lớn, tiếng động lớn đến nỗi làm hai người giật mình quay đầu nhìn về phía phòng Ngô Thân đang ngủ, sợ sẽ đánh thức chủ cửa hàng búp bê.

May mắn thay, hai người đợi trong chốc lát, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nên đều thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn vào studio bí ẩn này.

Diện tích của studio không lớn lắm, tổng cộng có lẽ chỉ khoảng mười mét vuông.

Chủ yếu chiếm diện tích là một bàn làm việc gỗ lớn, rõ ràng đã được sử dụng rất lâu, mặt bàn đã chuyển sang màu nâu đen sâu thẳm, như thể đã bị phủ bởi các loại sơn và keo, trông dính nhớp và bẩn thỉu.

Ở bên phải bàn làm việc là kệ cao đến trần nhà, trên đó bày biện các bộ phận và dụng cụ làm búp bê. Vài cái đầu búp bê được đặt ở đó, chưa được tô màu, trắng bệch như đầu lâu. Hốc mắt chưa được đặt vào những viên bi thủy tinh, cứ thế trống rỗng nhìn hai người vừa bước vào.