Chương 17: Ông chủ cửa hàng tỉnh dậy

Có thật là chính bà chủ đã ra tay với con gái mình?

Cô gái tóc đuôi ngựa nghi ngờ hai người là Từ Bắc Tẫn và bà chủ, nhưng Từ Bắc Tẫn tự biết mình vô tội. Vậy chỉ còn lại bà chủ chưa từng xuất hiện, nghe nói tính tình nóng nảy và quan hệ không tốt với con gái.

Qua nhật ký và thư từ của ông chủ cửa hàng búp bê, bà chủ quả thật khá đáng ngờ. Từ khi sinh con, cô ấy phải chạy đôn chạy đáo giữa gia đình và công việc, chồng cũng không quan tâm đến mình, có thể đã bị trầm cảm sau sinh và ra tay độc ác với con.

Hoặc theo suy đoán của ông chủ cửa hàng búp bê, có thể Tiểu Thuần tự bỏ nhà đi.

Nhưng theo thư trả lời của người bạn kia, có vẻ sự việc không đơn giản như vậy.

Mặc dù lời lẽ khá uyển chuyển, nhưng rõ ràng đứng về phía bà chủ, trong thư ngầm trách ông chủ cửa hàng búp bê thực sự đã bỏ bê vợ mình, thậm chí sau khi con gái mất tích còn nghi ngờ vợ là kẻ xấu.

Trước khi gặp ông chủ và bà chủ, quả thật là mỗi người nói một kiểu.

Cô gái tóc đuôi ngựa rõ ràng cũng nghĩ vậy, cô suy nghĩ một lúc rồi không nghĩ tiếp nữa, gọi gã gây sự và người đàn ông đeo kính, muốn tranh thủ 5 phút cuối cùng để sang phòng đối diện xem sao.

Người đàn ông đeo kính và gã gây sự không tìm thấy gì trong căn phòng này.

Có thể dùng ba từ để miêu tả căn phòng này: bẩn, lộn xộn, tồi tàn.

Trong phòng đầy rác sinh hoạt, thức ăn thừa, lon nước, cây cối thối rữa..., ga trải giường đã bẩn đến mức mốc meo. Tất cả những cảnh tượng này đều cho thấy sau khi con gái mất tích, ông chủ cửa hàng búp bê đã suy sụp và trầm cảm đến mức nào.

Thật lòng mà nói, cũng khó trách bà chủ nổi giận.

Người đàn ông đeo kính trước đó không muốn lục lọi trong nhà vệ sinh, nhưng tiếc là bây giờ ở trong căn phòng này... cũng giống như đang tìm kiếm trong một bãi rác vậy. Cô gái tóc đuôi ngựa yêu cầu hai người dừng việc tìm kiếm, thật sự khiến họ thở phào nhẹ nhõm.

Cô gái tóc đuôi ngựa vừa nhanh chóng kể cho họ nghe những phát hiện của mình vừa đi ra ngoài.

Khi ba người rời khỏi đây, ngay khi định sang phòng đối diện xem thử, đột nhiên cánh cửa phòng ngủ ở tầng hai kêu cót két một tiếng, từ bên trong bị kéo ra.

Người đàn ông vẫn đang ngủ say đã tỉnh dậy, đang vươn vai, chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ.

Anh ta đυ.ng phải ba người đang làm nhiệm vụ.

Anh ta nhìn những người lạ xuất hiện trong nhà mình với vẻ nghi ngờ và hoảng sợ, trong chốc lát kinh ngạc thốt lên: "Các người là ai?! Tại sao lại đột nhập vào nhà tôi?"

Tình huống một lúc trở nên rất khó xử.

Cô gái tóc đuôi ngựa là người đầu tiên phản ứng lại, nhanh trí nói ngay: "Chúng tôi đến để điều tra vụ mất tích của con gái ông! Chúng tôi đã gọi ở dưới lầu một lúc lâu, không nghe thấy tiếng trả lời nên mới lên lầu tìm người, xin lỗi nhé."

Sắc mặt của ông chủ cửa hàng búp bê dịu đi trông thấy, anh ta hỏi: "À, ra là vậy... Tôi vừa mới ngủ nên có lẽ không nghe thấy." Anh ta không khỏi lộ vẻ mặt mong đợi, "Vậy, mọi người đã điều tra ra được gì chưa?"

Tên của ông chủ cửa hàng búp bê là Ngô Thân, tuổi chắc khoảng hơn 30, nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi, tiều tụy hiện giờ của anh ta, nói anh ta 40 tuổi có lẽ cũng có người tin.

Cô gái tóc đuôi ngựa cười một cái: "Là thế này, chúng tôi đến để nói chuyện với anh. Chúng tôi đã thu thập được một số manh mối, nhưng muốn hỏi thêm anh một số thông tin."

"Vậy sao?" Ngô Thân không nhịn được hỏi, "Các cô cậu đã phát hiện ra những manh mối gì?"

Cô gái tóc đuôi ngựa thẳng thắn nói: "Thế này, chúng ta từ từ nói chuyện nhé."

"Được, được." Ngô Thân hơi căng thẳng gật đầu, "Vậy cô theo tôi."

Đối với tin tức mà cô gái tóc đuôi ngựa nói, Ngô Thân rõ ràng rất coi trọng. Anh ta không biết, đối phương chỉ đang giả vờ để lấy thông tin.

Anh ta dẫn cô gái tóc đuôi ngựa vào phòng làm việc. Cũng chỉ có căn phòng này tạm có tính chất tiếp khách.

Vừa bước vào phòng, cô gái tóc đuôi ngựa đã thót tim. Lúc nãy bọn họ lục lọi căn phòng này, làm xáo trộn vị trí một số đồ trang trí, sách vở, vị trí những lá thư trên bàn làm việc cũng đã thay đổi.

May mà lúc này Ngô Thân hoàn toàn không tập trung chú ý vào vị trí của những vật dụng đó, điều này mới khiến cô gái tóc đuôi ngựa thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi họ vào trong, gã gây sự định đi theo, nhưng phát hiện người đàn ông đeo kính vẫn đang nhìn chằm chằm vào hành lang, không nhịn được hỏi một câu: "Anh đang nhìn gì thế?"

Người đàn ông đeo kính liếc nhìn anh ta, châm chọc lạnh lùng: "Cậu không thấy có gì không ổn sao?"

Gã gây sự cau mày: "Không ổn thì không ổn, anh không thể nói thẳng ra sao? Hỏi ngược lại rất thú vị lắm chắc? Vậy thì tôi cứ giả vờ không biết đấy, hừ."

Nói xong, anh ta trực tiếp đi theo hai người kia vào phòng khách.

Người đàn ông đeo kính không nhịn được trợn mắt rồi liếc một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm vào hành lang một lúc.

Hắn ta vẫn luôn chú ý đến thời gian, lúc này chắc đã quá 5 phút, vì vậy trong lúc cô gái tóc đuôi ngựa chu toàn với Ngô Thân, ánh mắt hắn ta cứ đảo qua đảo lại trong hành lang, muốn tìm con búp bê bé gái đó.

Tuy nhiên không biết từ lúc nào, con búp bê đó đã biến mất.

Mặc dù hời gian đã quá 5 phút, cũng không thấy nó đến gϊếŧ mình.

Trong lòng người đàn ông đeo kính vừa bối rối vừa bất an.

Trước khi bước vào cơn ác mộng này, hắn ta rất tự tin, tưởng rằng mình nắm được thông tin mà những người làm nhiệm vụ khác chưa từng biết.

Nhưng bây giờ, hắn ta lại cảm thấy mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Tầng hai cửa hàng búp bê... đằng sau địa điểm nghe có vẻ bình thường này, dường như ẩn chứa một bí mật khiến người ta sợ hãi.

Hắn ta ngẩn người một lúc, rồi hít sâu một hơi, xoay người cũng bước vào phòng làm việc.

Ngay khoảnh khắc hắn ta xoay người, một bóng dáng nhỏ bé mặc váy đỏ, thò đầu ra từ đầu cầu thang cuối hành lang, đôi mắt như hạt thủy tinh nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn ta.

Người đàn ông đeo kính không phát hiện ra, nhưng góc nhìn của phòng livestream vẫn luôn theo sát hắn ta, mà những khán giả có góc nhìn toàn cảnh - bao gồm cả Từ Bắc Tẫn - đều nhìn thấy rõ ràng.

=====

Tui vừa edit vừa đọc nên sẽ chỉnh sửa lại ngôi phù hợp cho các nhân vật