Chương 16: Bà chủ không giống người tốt

Tôi rất tức giận. Tôi biết cô ấy luôn không thích Tiểu Thuần, không... không phải là không thích. Cô ấy ghen tị với Tiểu Thuần... đúng là ghen tị! Cô ấy ghen tị vì tôi quá quan tâm đến Tiểu Thuần!

Ngay từ khi Tiểu Thuần mới sinh, cô ấy đã nghĩ như vậy, luôn phàn nàn tôi không quan tâm đến cô ấy, nói rằng bởi vì sinh Tiểu Thuần mà thân hình cô ấy xấu đi, nói vết rạn da trên bụng xấu xí, nói vì sinh Tiểu Thuần mà chu kỳ kinh nguyệt cũng không đều, nốt tàn nhang trên mặt ngày càng nhiều...

Cậu thấy đấy, đến giờ tôi vẫn nhớ những lời phàn nàn của cô ấy lúc đó, nhiều đến phát khϊếp. Chính vì thế mà Tiểu Thuần không thân thiết với cô ấy, còn hỏi tôi, có phải mẹ không thích con không.

Cô ấy luôn nổi cáu với Tiểu Thuần, khiến Tiểu Thuần sợ hãi chạy đến chỗ tôi trốn. Tiểu Thuần thích đọc sách. Cô ấy nói Tiểu Thuần thể chất yếu, nên ra ngoài đi dạo và tập thể dục nhiều hơn. Tiểu Thuần thích búp bê, cô ấy lại nói Tiểu Thuần quá trầm tính, tương lai sẽ không kết bạn được.

Những chuyện này, tôi đều nhớ cả. Tôi biết cô ấy là vì muốn tốt cho Tiểu Thuần. Nhưng bây giờ Tiểu Thuần mất tích rồi...

Tiểu Thuần là con gái của chúng tôi mà! Là con gái của tôi cũng là con gái của cô ấy... Bây giờ con gái mất tích, cô ấy lại nói không muốn tìm nữa. Tôi thực sự tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hận không thể tát cô ấy một cái.

Có người mẹ nào như vậy không?

Đôi khi tôi nghĩ, có phải vì thái độ của cô ấy đối với Tiểu Thuần, Tiểu Thuần chịu không nổi nữa, nên mới bỏ nhà ra đi... Có khả năng nào như thế chăng? Tiểu Thuần đã 6 tuổi rồi, con bé đã hiểu chuyện rồi, con bé sẽ không tùy tiện đi theo người lạ.

Có lẽ, có lẽ chính vì người phụ nữ đó quá hung dữ với nó, nên nó mới đi! Mới rời khỏi cái nhà này!

Xin lỗi, tôi thật sự quá xúc động rồi.

Tiểu Thuần đã mất tích hơn hai tháng rồi, đôi khi trong đầu tôi cũng nghĩ, có thể nó thật sự... Nó còn nhỏ như vậy, cho dù thật sự là tự bỏ nhà ra đi, có thể sống tốt ở bên ngoài không? Nếu như nó thật sự bị người ta bắt cóc, những người đó sẽ đối xử với nó ra sao...

Tôi không dám nghĩ tiếp nữa.

Nếu có thể, cũng nhờ cậu giúp tôi tìm kiếm ở bên đó. Biết đâu có thể tìm thấy một số manh mối... Tôi đã... nghĩ hết mọi cách rồi...

..."

Đọc xong lá thư này, cô gái tóc đuôi ngựa vô thức thở dài một hơi.

Lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đang bàn tán.

"Bà chủ này có vẻ không giống người tốt lắm."

"Cũng khó nói, có một số truyện trinh thám cố tình đưa ra những lựa chọn gây nhiễu như thế này, thoạt nhìn thì giống phản diện nhưng thật ra là chính diện."

"Con gái mất tích... Haiz, mặc dù tôi không có con gái, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng thấy, một cô bé nhỏ nhắn dễ thương ngoan ngoãn như vậy, bây giờ không biết đã đi đâu, thật sự rất khó chịu."

"Anh không chỉ không có con gái, mà cả bạn gái cũng không có."

"? Sao lại công kích cá nhân chứ..."

"Lúc này ông nên phủ nhận lại: Tôi không có bạn gái, chẳng lẽ cô có bạn trai à?"

"Ôi, vị đại thần suy luận này, đừng nói toạc ra như vậy chứ!"

Ba vị khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã quen thuộc với nhau, bắt đầu nói đùa. Còn cô gái tóc đuôi ngựa, cũng nhìn sang lá thư thứ ba.

Lá thư này chính là thư trả lời của người bạn cho ông chủ cửa hàng búp bê.

Trong lá thư này, người bạn này không chỉ đề cập đến việc cô bé mất tích, mà còn nói đến vấn đề hôn nhân của ông chủ cửa hàng búp bê. Cách dùng từ trong thư cũng ẩn ý thái độ và lập trường khá tế nhị của người này.

"...

Không sao, tôi đã bắt đầu tìm Tiểu Thuần rồi. Tôi đã nhờ một số bạn bè phát tờ rơi trong thành phố, cũng đăng thông báo tìm người trên mạng. Cứ từ từ chờ tin tức thôi, con bé cũng lớn như vậy, không thể vô cớ biến mất được.

Còn một chuyện nữa tôi phải nói với cậu. Cậu và chị dâu... tình cảm bao nhiêu năm của các cậu, cậu hẳn phải rất rõ tính cách của chị dâu chứ. Cô ấy đúng là nóng tính, hơi xốc nổi, Tiểu Thuần cũng hay chọc giận cô ấy, quan hệ mẹ con căng thẳng.

Vì vậy, cậu nghĩ cô ấy không thích Tiểu Thuần, không muốn đi tìm Tiểu Thuần, đúng là có khả năng này. Tôi cũng đã nghĩ theo hướng này.

Nhưng mà cứ thế ly hôn... Haiz, cậu cũng nóng nảy rồi. Vợ chồng ở tuổi trẻ, bạn đồng hành ở tuổi già, cậu và chị dâu đã có tình cảm hơn mười năm rồi, cậu vẫn chưa hiểu cô ấy là người như thế nào sao? Cậu hiểu cô ấy, cô ấy cũng hiểu cậu. Cậu càng nghĩ như vậy, cô ấy càng tức giận, càng đi ngược lại với cậu...

Hơn nữa, từ khi Tiểu Thuần ra đời, cậu cũng vậy, càng ngày càng bỏ bê chị dâu, cả ngày chỉ có cửa hàng búp bê và Tiểu Thuần, Tiểu Thuần. Cửa hàng của cậu lại không làm ăn tốt, hoàn toàn phụ thuộc vào chị dâu nuôi cả nhà, vừa lo việc nhà vừa lo công việc... Haiz, trong lòng không bực bội, không tức giận sao được?

Tất nhiên, trong chuyện này chị dâu cũng có lỗi thật. Nếu cô ấy thật sự không muốn tìm Tiểu Thuần... thì người vợ như vậy cũng không cần nữa! Thú dữ còn không ăn thịt con. Nhưng mà lão Bình à, cậu thật sự đã nói chuyện rõ ràng với chị dâu chưa? Chuyện ly hôn của các cậu... thật sự quá nông nổi rồi.

Chuyện của chị dâu tôi chỉ nói đến đây thôi, cuối cùng vẫn phải xem ý nghĩ của cậu, tôi cũng không nên can thiệp nhiều vào chuyện gia đình của các cậu.

Còn nữa, chuyện Tiểu Thuần mất tích, tôi biết cậu rất hối hận. Nhưng sự việc đã đến nước này rồi, Tiểu Thuần cũng không muốn cậu cứ tiếp tục sa sút như vậy. Tìm kiếm chắc chắn phải tiếp tục, nhưng với tình trạng của cậu bây giờ, làm sao còn tìm được nữa!

..."

Đọc xong lá thư này, cô gái tóc đuôi ngựa hơi cau mày, cô liếc nhìn thùng rác giấy trên sàn, thấy bên trong có vài tờ giấy đã bị vò thành cục.

Cô ngồi xuống, mở một vài tờ ra xem, phát hiện đúng là những bức thư trả lời mà ông chủ cửa hàng búp bê muốn viết, nhiều lần cầm bút lên nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng bức thư trả lời này đã bị bỏ dở rất lâu.

Cô gái tóc đuôi ngựa ném những cục giấy trở lại, đứng dậy, trầm ngâm một lúc.

Không chỉ có cô, lúc này Từ Bắc Tẫn cũng đã đọc nội dung các lá thư, cũng đang suy nghĩ.