Sau đó hơn nửa tháng, Cố Minh rõ ràng cảm nhận sự khác thường của Đông Tuyết.
Một người bình thường tỉ mỉ cẩn thận, gần đây lại làm việc gì cũng lơ đễnh; một người rất thích đọc sách, gần đây cứ rảnh rỗi là lại ra cổng nhìn ngó xung quanh…
Cố Minh lờ mờ biết được nguyên nhân bất thường của Đông Tuyết, có thể là liên quan đến đám người Mạc Bạch, có thể liên quan đến biến cố năm ấy, cũng có thể liên quan đến người kia…
Cố Minh đại khái cảm giác được Đông Tuyết đang đợi một người…
Hắn lúc này cảm thấy vô cùng bất lực, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, đối với tình yêu dường như ai cũng sẽ có một chút ích kỷ.
“Hắn… sẽ đến chứ?”
“Trước đây đều là hắn đợi ta, hiện tại đến lượt ta đợi hắn.” Cố Minh nhớ lại, lúc trước y đã trả lời hắn như vậy.
Cố Minh nằm trên nóc nhà, lẳng lặng nhìn trời sao, cho đến khi hai mắt nhức mỏi, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Hắn thuận tay cầm bình rượu bên cạnh lên uống ực một ngụm. Những chuyện đó đều là quá khứ của Đông Tuyết, hắn không có lý do gì, càng không có tư cách gì hỏi đến hay nhúng tay vào.
Hiện tại vết thương trên người hắn gần như đã hoàn toàn hồi phục, chỉ cần thêm một thời gian nữa, hắn thậm chí còn chẳng có lý do để ở bên cạnh y.
Nghĩ đến đây, rượu mát lạnh trong miệng cũng lập tức trở nên đắng chát. Khi hắn còn ở Huyết Các, không ít thủ hạ đã đến tặng mỹ nhân cho hắn nhưng chưa từng có ai lọt vào mắt hắn.
Chỉ trong chốc lát, rượu trên tay hắn chỉ còn không tới nửa bình, nhưng đối với Cố Minh mà nói, còn lâu hắn mới say.
“Sao ngươi lại ở đây uống rượu một mình?” Cố Minh nghe vậy lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Đông Tuyết chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn.
Cố Minh trong lòng cảm thấy cay đắng, cũng không biết nói thế nào nên chỉ cầm rượu lên rót thẳng vào miệng.
Đông Tuyết không biết người trước mặt vì sao lại có tâm trạng sa sút như vậy, y nhéo nhéo đầu ngón tay, thử thăm dò nhẹ nhàng nói: “Thân thể của ngươi khôi phục rất nhanh, ngươi… không cần lo lắng.”
“Ta chưa bao giờ muộn phiền vì chuyện này, là phúc hay họa, cuối cùng đều phải chịu thôi.”
Cố Minh đem rượu để sang một bên, lấy tay lau đi ít rượu tràn ra bên môi, trên đôi lông mày hiện lên một chút sự cương quyết kiên định, “Những người như ta sau khi chết đều sẽ xuống địa ngục.”
“Ngươi vạn lần không thể tự ti như vậy, không ai trong chúng ta có thể đoán trước được tương lai…” Đông Tuyết nghe được những lời của Cố Minh thì bất giác nhíu mày.
Khi nghe thấy Cố Minh có cái nhìn như vậy về bản thân, trong lòng y vô duyên vô cớ cảm thấy khó chịu.
“Ta trước đây chỉ nghĩ đến việc báo thù cho phụ thân, đời ta cứ như vậy là xong.”
“…”
Đông Tuyết nghe thế thì trầm mặc một lát, rồi bỗng nhiên y giơ ngón tay lên chỉ vào ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, “Phụ thân ngươi nhất định hy vọng ngươi có thể sống, sống thật tốt…”
Nghe Đông Tuyết nói như thế, Cố Minh đột nhiên quay đầu lại nhìn y với đôi mắt sáng rực: “Trước đây ta từng nghĩ rằng đến khi cảm thấy cuộc sống này quá nhạt nhẽo, ta sẽ tìm đến một nơi không ai hay biết rồi tự kết liễu đời mình…”
“Nhưng bây giờ, Đông Tuyết, ta chỉ muốn ngươi nhớ kỹ ta…”
Ta không cầu ngươi yêu ta, ta chỉ cầu ở đâu đó trong tâm trí của ngươi sẽ tồn tại bóng hình và dấu vết của ta.
Đông Tuyết phức tạp nhìn Cố Minh đang tràn ngập ánh sáng nơi đáy mắt, “Chúng ta đã quen biết nhau được một khoảng thời gian, ta đương nhiên sẽ nhớ kỹ ngươi, vì vậy nên ngươi cũng phải sống cho thật tốt.”
Cố Minh khi được lời này từ Đông Tuyết liền cười vui vẻ hơn cả một đứa trẻ.
Đông Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên một chút ý cười, y cầm lấy vò rượu bên cạnh Cố Minh, ngửa đầu uống hết một ngụm.
Sau đó y vươn tay lau khóe miệng, cảm thán thành tiếng: “Rượu ngon!”
Hai người cứ như vậy gối tay nằm trên nóc nhà trò chuyện.
“Ta nhỏ tuổi hơn ngươi, sau này ta gọi ngươi là ca ca có được không?”
Cố Minh quay đầu nhìn Đông Tuyết, dò xét đôi mắt đẹp đẽ như sao trời kia.
“…”
“Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi ngầm cho phép…”
“…”
“Ca ca!”
Đông Tuyết hoảng hốt nghe thanh âm của Cố Minh, khuôn mặt vì uống rượu mà đã có chút ửng hồng.
“Người huynh chờ liệu có đến không?”
Đông Tuyết khẽ lắc đầu tỏ ý không biết.
“Vậy thì ca ca, đừng đợi nữa có được không?”
“…”
Thấy Đông Tuyết có chút say, Cố Minh ghé đến bên tai Đông Tuyết, “Không phải huynh hỏi ta sao lại phải uống rượu một mình sao?”
“Ta ư, ta là yêu một người đến vô vọng…”
Ta yêu huynh đến vô vọng…
——————–