Chương 4

“Xin lỗi, lẽ ra ta không nên nói với ngươi những chuyện này.” Đông Tuyết kịp thời thu lại cảm xúc, rũ mi nhàn nhạt nói, như thể những chuyện vừa rồi hết thảy đều không tồn tại.

Y cũng không biết vì cái gì mà nói ra những lời đó… Có lẽ là do đã lâu lắm không có người ở bên cạnh cùng y trò chuyện.

Không, nhất định là do trăng đêm này quá đẹp!

“Đông Tuyết, ngươi không cần phải như vậy, ở nơi này cùng ta, ngươi muốn nói gì thì cứ nói, những mặt khác đều không cần để ý.” Có trời mới biết vừa rồi hắn có bao nhiêu mong muốn ôm người đối diện vào trong ngực.

“Nếu một người phạm lỗi làm tổn thương người yêu hắn nhất, liệu người đó còn có cơ hội chuộc tội không?”

“Đương nhiên là có, người yêu ngươi nhất nhất định có thể hiểu được ngươi, chỉ cần ngươi muốn bù đắp, người kia sẽ nhận ra nỗi lòng của ngươi.”

Đông Tuyết nghe Cố Minh trả lời như vậy thì ánh mắt nặng trĩu, nhéo nhéo đầu ngón tay.

Lỡ như người kia hận ngươi thấu xương? Hắn còn có thể bù đắp sao?



Không biết có phải do lúc nãy trong lòng phập phồng quá nhiều hay không mà Cố Minh nhất thời cảm giác được cổ họng ngứa ngáy, vừa trở lại phòng hắn đã không nhịn được nữa, dùng tay che miệng nôn ra máu.

Cố Minh thở hổn hển lau khô vết máu nơi khóe miệng, hắn cúi đầu nhìn thì thấy trong lòng bàn tay hắn giờ đây ngoài máu rõ ràng còn có mấy con cổ trùng đang vặn vẹo.

Cố Minh – người vì Huyết Các cống hiến hết mình đương nhiên biết cổ trùng này là thánh vật của Huyết Các do chính Các Chủ tự lấy huyết nhục nuôi dưỡng, nghe nói chúng có khả năng cải tử hồi sinh, chẳng qua cổ trùng này có mẫu trùng liên kết, mẫu trùng được đưa vào cơ thể người sắp chết, còn tử trùng thì đưa vào cơ thể người sống, nói trắng ra là dùng người sống để cứu người chết, ở trong thời gian nhất định hai người đó sẽ có liên kết sinh tử.

Nhưng phương pháp này cũng có khuyết điểm, sau một thời gian nhất định mẫu thể và tử thể sẽ áp chế lẫn nhau, mà phương pháp phá giải chính là giữa mẫu thể và tử thể chỉ có thể để một người được sống.

Chẳng trách! Cố Minh nhớ lại rằng khi hắn cứu Trương Chi Hải, Trương Chi Hải dường như đã cho hắn ăn một thứ gì đó…

Có gì đâu mà khó hiểu? Hắn ngay từ đầu đã là công cụ cứu mạng của Trương Chi Hải, giờ hắn đã hết giá trị lợi dụng, lão đương nhiên muốn gϊếŧ hắn, diệt trừ rắc rối về sau.

Vậy mà lúc trước hắn còn cho rằng là do mình quá đỗi sắc bén, Trương Chi Hải tin lời gièm pha mới hạ lệnh gϊếŧ hắn.

Cố Minh tàn nhẫn bóp nát cổ trùng trong tay, muốn gϊếŧ hắn ư, hừ, không dễ vậy đâu!

Cuối cùng, ai sống ai chết còn chưa biết được…

————

Sáng sớm, Cố Minh bị âm thanh ngoài sân đánh thức.

Hắn mơ hồ tỉnh dậy, rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Chưa kịp ngẫm nghĩ rõ ràng, Cố Minh lo lắng cho an nguy của Đông Tuyết, vội cầm kiếm lặng lẽ đi ra ngoài sân.

Kết quả là hình ảnh hắn lo lắng hoàn toàn không xuất hiện, chỉ thấy có ba người đang ngồi ở sân trong, bao gồm cả Đông Tuyết.

Nhìn bọn họ có vẻ như đã quen biết nhau, trong đó có một thiếu niên ôm lấy cánh tay của Đông Tuyết, nước mắt nước mũi nhem nhuốc, thì ra vừa rồi, hắn bị tiếng khóc của thiếu niên kia đánh thức.

Cố Minh do do dự dự không biết mình có nên xuất hiện hay không, hắn muốn rời đi nhưng trong lòng lại rất ngứa ngáy, nhìn thiếu niên kia nắm tay Đông Tuyết thật sự rất chướng mắt.

Sau hai ba cuộc đấu tranh nội tâm, Cố Minh ẩn giấu hơi thở rồi từ từ tiếp cận ra ngoài sân.

“Đông Tuyết ca, đệ… đệ biết huynh nhất định chưa chết! Đã ba… ba năm rồi, đệ thật sự rất nhớ huynh!” Mạc Bạch vừa khóc lóc vừa ôm chặt lấy Đông Tuyết.

Đông Tuyết đau lòng xoa đầu Mạc Bạch, từ khi còn nhỏ y đã rất yêu thương tiểu tử này, bây giờ thiếu niên đã mười chín tuổi, sau sự việc lần đó họ đã ba năm không gặp nhau.

“Ta cũng rất nhớ các ngươi.”

“Vậy sao huynh không quay lại gặp đệ, gặp bọn đệ.” Mạc Bạch lau nước mắt rồi từ trên người Đông Tuyết đứng dậy.

“Nguyên nhân có hơi phức tạp, hiện tại ta không thể xuất hiện trước mặt thiên hạ.”

“Vậy mà huynh cũng không viết thư gửi về, đệ còn cho rằng huynh thật sự đi rồi!” Mạc Bạch oan ức nói, dường như lại muốn khóc.

“Quý Đông Tuyết đã chết từ ba năm trước, thế nhưng ta vẫn còn sống, bây giờ ta chỉ là Đông Tuyết.” Đông Tuyết bất đắc dĩ nâng mặt Mạc Bạch, cầm khăn tay lau nước mắt cho cậu.

“Quá khứ qua rồi thì cứ để nó qua đi.”