Chương 33: PN Thành thân (1)

Chỉ vài ngày sau khi trở về Thần Mộc, Cố Minh đã đến chùa miếu xin cao tăng ban cho một ngày lành tháng tốt, bắt đầu khua chiêng đánh trống thu xếp chuyện thành hôn.

Đông Tuyết vốn định sắm sửa bày biện đơn giản một chút, chỉ cần hai người bái trời đất là có thể kết thành phu thê suốt đời không thay lòng.

Tuy nhiên, Cố Minh sống chết cũng không đồng ý, hắn nhất định phải dùng kiệu lớn tám người khiêng, danh chính ngôn thuận cưới Đông Tuyết về nhà.

Nghĩ đến thành thân là chuyện chỉ diễn ra một lần trong đời, Đông Tuyết cũng thuận theo ý của Cố Minh.

Do tình huống đặc thù của hai người họ, đều là nam tử, nên nhiều khâu nếu có thể giản lược được thì sẽ giản lược, tuy không nhiều việc lắm nhưng Cố Minh đều đích thân làm, không cho phép người khác phạm phải nửa điểm sai sót.

Cha mẹ hai người đều đã qua đời, Cố Minh chỉ muốn hắn cưỡi ngựa, Đông Tuyết ngồi kiệu hoa, hai người lượn một vòng trong thành rồi quay về nhà.

Hắn muốn tuyên bố với mọi người hắn cuối cùng cũng đón được người hắn yêu về nhà.



Hai ngày nay, trong thành Thần Mộc như sôi sục, ai cũng bàn tán về việc thiếu gia Cố gia bỏ đi hơn mười năm không những đã quay về mà còn mang theo một người đẹp tựa thần tiên.

Nơi này của bọn họ chỉ là một tòa thành nhỏ, không có chuyện gì có thể thoát khỏi tai mắt của mọi người.

Có người nói rằng chưa từng thấy có người nào trên đời xinh đẹp như vậy, có người nói nói người này còn đẹp hơn cả Hàn Nguyệt cô nương của Nhật Nguyệt lâu, đến ngày thành thân, bọn họ nhất định phải đến ngắm người kia.

Mà hai đương sự trong miệng của mọi người khắp thành đều chẳng biết gì cả.

Thấy ngày cưới ngày càng đến gần, khóe miệng Cố Minh như cứng lại, bốc lửa sưng lên.

Trong phủ treo đầy những dải lụa đỏ, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui vẻ.

Khoảng thời gian này, hắn đang chuẩn bị đồ cưới của hai người, hắn khi còn bé đã không có mẹ, phụ thân hắn lại không có hiểu biết ở phương diện này, cho nên từ nhỏ hắn đã thành thục những việc thêu thùa may vá.

Vì vậy, hắn dự định tự tay thêu một bộ đồ cưới cho Đông Tuyết, để Đông Tuyết mặc y phục hắn làm gả cho hắn vào ngày thành thân của hai người.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Đông Tuyết mấy ngày nay thức dậy đều không thấy Cố Minh đâu, không cần nghĩ cũng biết người này lại lăn lộn chuẩn bị chuyện thành thân rồi.

Y cũng lo lắng cho Cố Minh sẽ vất vả quá mức, nhưng khi y đề cập muốn giúp Cố Minh san sẻ một phần thì bị Cố Minh kiên quyết từ chối.

“Tâm can nhi của ta ơi, huynh cứ việc giao toàn bộ cho ta, cái gì cũng không cần quản, ngoan ngoãn chờ gả cho ta là được.”

Một bên, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ và phấn khởi của hắn, ý định giúp đỡ của Đông Tuyết chỉ có thể coi như bỏ.

Mà một bên khác, cảm giác được một người y trân trọng đặt y ở đầu tim thực ra cũng không tệ.



Sáng sớm ngày thành thân, y đã bị hỉ nương* kéo dậy, giúp y tắm rửa thay y phục và phượng quan hà bí* trên người, y hoảng hốt nhìn người trong gương đồng, cảm thấy có chút xa lạ.

*hỉ nương: người săn sóc nàng dâu trong lễ cưới ngày xưa

*phượng quan hà bí: gồm mũ phượng + hà bí, là phục sức xuất giá của nữ tử nhà giàu thời xưa, trong đó, hà bí có hình dạng giống một chiếc áo khoác đặc biệt chỉ có duy nhất phần cổ áo rất lớn và vạt giữa cân xứng hai bên. (hình minh họa cuối chương)

Người trong gương trên đầu đội mũ phượng, tóc đen như thác nước, vài sợi tua rua buông xuống che đi một phần dung mạo xinh đẹp thanh tú, trên người mặc áo lục đỏ bên trong, khoác áo ngoài màu đỏ thêu hoa văn phượng hoàng và một lớp hà bí mỏng bên ngoài.

Quyên Nhi, cũng là cháu gái của Ngô thúc, cứ nhất định phải tô vẽ son son phấn phấn lên mặt y, vài sợi tua rua rủ xuống mặt, đuôi mắt phượng được phủ một màu hồng rực, môi đỏ kiều diễm, khuôn mặt đào hoa, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ tuyệt sắc.

“Đông Tuyết ca ca, huynh thật đẹp!” Nghe những lời khen ngợi hào phóng từ những người xung quanh, Đông Tuyết khó xử đỏ mặt.

Ngoài phòng tiếng pháo vang lên lốp bốp, đội đón dâu sắp đến rồi.

“Đông Tuyết ca ca, mau trùm khăn đội đầu cô dâu vào.”



“Đội rước dâu đang ở bên ngoài rồi, chúng ta phải nhanh lên!”

Hai bên đường đông nghẹt người, đám con nít chạy nhảy tung tăng, giựt lấy đậu phộng của đội rước dâu rồi rải khắp đường.

Cùng tiếng pháo và âm thanh của kèn xô na, Cố Minh một thân hồng bào, cưỡi ngựa hiên ngang đi đến, nụ cười tươi tắn xán lạn hiện rõ trên gương mặt góc cạnh của hắn, so với trạng nguyên dạo phố thì dáng vẻ cũng không khác biệt lắm.

Cố Minh nhanh nhẹn xuống ngựa, hắn không thể đợi được nữa mà đi vào trong phủ.

“Nghênh đón tân nương tử!”

Tiếng cười nói bên ngoài ngày lúc càng gần, Đông Tuyết đầu đội khăn voan, hàm răng cắn lấy đôi môi đỏ của mình, y siết lấy đầu ngón tay, trái tim lúc này đã gần như loạn nhịp.

Y không ngờ mình lại hồi hộp như vậy.

“Tâm can nhi, ta đến rồi!”

“Ồ, tân lang đến rồi!” Quyên Nhi vừa cười đùa vừa kéo lấy tay Đông Tuyết dẫn y đến trước cửa.

Nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, một trái tim tràn ngập cảm xúc dường như không thể kìm nén được, đầu ngón tay đang nắm chặt của Đông Tuyết trở nên trắng bệch.

Cố Minh bị mọi người vây quanh đi đến trước cửa nơi Đông Tuyết đang đứng, nhìn người yêu của mình mặc giá y màu đỏ, đang an an tĩnh tĩnh đứng đợi hắn.

Mũi của Cố Minh đã hơi cay cay, hắn không thể như vậy vào ngày đại hỉ…

Cố Minh hắng giọng, khống chế giọng nói run rẩy của mình, “Nào, Đông Tuyết, đưa tay cho ta.”

Đông Tuyết nghe vậy thì hô hấp như đình trệ, y dừng lại một chút mới chầm chậm nhưng kiên định đặt tay vào lòng bàn tay của Cố Minh.

Thật kỳ lạ, khi vừa nghe được giọng nói của Cố Minh, mọi hồi hộp và lo lắng đều đột nhiên tan biến.

Lòng bàn tay khô ráo nhưng ấm áp của Cố Minh cẩn thận dẫn dắt Đông Tuyết, đang lúc mọi người chúc mừng trong tiếng nắm người đi xuống cầu thang.

“Minh nhi, trên đoạn đường kế tiếp ngươi phải cõng tân nương tử nha.”

Cố Minh nghe được lời này thì từ từ khom người rồi ngồi xổm xuống, khuôn mặt bị che dưới lớp khăn voan đã nhuộm một màu đỏ bừng, Đông Tuyết tuy có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn chậm rãi leo lên người của Cố Minh.

Cố Minh cõng tâm can bảo bối của hắn trên lưng, dường như cảm nhận được sự cứng ngắc của Đông Tuyết, hắn quay lại nhìn y, giọng nói vui vẻ không thể che giấu.

“Đừng sợ, có ta ở đây!”

“Ừm.”

Đội ngũ thành thân đi vòng trong thành, tiếng kèn xô na ăn mừng như vang xuyên toàn bộ Thần Mộc.

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê đối bái!”

“Lễ thành!”



Hắn vốn dĩ nên chết dưới kiếm của người khác, nhưng lại tham sống sợ chết nhặt về được một mạng.

Hắn thoáng thấy bên trong tuyết trắng hoang vu có một ánh sáng tươi đẹp rực rỡ, như cầm một đóa Tuyết Liên trong tay mình.

——————–

Ảnh minh họa cho “phượng quan hà bí” (nguồn: google)