Mùa hè năm 2009, Vọng Độ thức dậy sau giấc ngủ trưa, nhìn thấy trong phòng khách có thêm một bé gái tóc tết hai bím.
Cô bé mặc chiếc váy yếm màu vàng nhạt, cô nhỏ nhắn đến mức khi ngồi trên ghế sofa đôi chân không chạm tới mặt đất, cô bé đung đưa cặp chân ngắn ngủn một cách thích thú.
Mẹ anh nói, bà sẽ đưa bé con này đi chơi suốt kỳ nghỉ.
Thiếu niên vừa qua tuổi dậy thì nên tính cách rất khó ưa, cậu tỏ ra vô cùng khó chịu, đưa tay giũ cổ áo thun lỏng lẻo, càu nhàu hỏi: "Ê, học sinh tiểu học, sao em ngốc vậy?"
"Im lặng thế, tỏ vẻ lạnh lùng à?"
...
"Thôi được rồi, em tên gì vậy?"
Khi Vọng Độ hết sạch kiên nhẫn và chuẩn bị rời đi, cô bé nhỏ xinh với đôi chân mang tất trắng viền ren bước nhanh trên chiếu tatami, tiến đến gần chỗ cậu.
Cô đặt tay lên vai cậu, vỗ hai cái - bắt đầu ra dấu hiệu.
Mẹ giúp cô bé giải thích: "Con bé tên là Nguyệt Mãn, Nguyệt của trăng sáng, Mãn của trăng tròn."
"Nguyệt Mãn nói, anh ơi, chào anh."
Khuôn mặt thiếu niên đanh lại, những ngón tay đặt trên đùi cậu vô thức co lại.
Năm tháng trôi qua, bao cảnh vật đổi thay trước khung cửa sổ.