Chương 22
Sau đó tôi bực mình muốn đi mua lô đỉnh nam, kết quả một Vô Cùng thiếu tâm nhãn cư nhiên có điệu bộ nghiêm túc nói, giới tu tiên của Địa Cầu là xã hội phụ hệ* tiêu chuẩn, không mua, phải trở về Tuệ Cực bên kia mới mua được. Hơn nữa còn rất chi là thật lòng khuyên bảo tôi, lô đỉnh là phương pháp qua ải phi thường hạ sách bất đắc dĩ lắm mới làm, tôi còn chưa đến mức cấp bách đến vậy.
* Xã hội phụ hệ: hay chế độ phụ hệ hay chế độ phụ quyền là một hình thái tổ chức xã hội trong đó người đàn ông, đặc biệt là người cha, giữ vai trò lãnh đạo, quyền lực và tài sản được truyền từ cha cho con trai.
“Chúng ta cùng nhau qua ải thôi.” Hắn còn nghiêm túc hẳn hoi nói, “Kỳ thật đơn phương thải bổ, trước mắt thoạt nhìn dường như tiến độ rất nhanh, kỳ thực nền móng bất ổn. Bởi lẽ Lục Tu Hàn quá nóng lòng muốn thành, mới có thể đến nước bị lão Nhị tùy tùy tiện tiện liền đoạt xá (chiếm xác)… Kỳ thật thì, thuật phòng the là môn học bác đại tinh thâm, muốn làm cách nào cho song phương đều hữu ích vô hại, điều đó phải chuẩn bị rất nhiều và cả dược vật, đương nhiên điều tất yếu là…”
Bụm miệng hắn, tôi kéo hắn đi. Bởi vì mọi người gần đó đã bắt đầu trố mắt nhìn chúng tôi… Cho dù là người tu tiên, ở trước mặt công chúng lớn tiếng bàn cái lợi – hại được – mất trong thuật phòng the, vẫn là sỉ lực* không đủ, da mặt chưa đủ dày.
* cái từ “sỉ lực” này cũng biến tấu từ tiếng Nhật mà ra nha, nói chung nghĩa của nó là khả năng chịu đựng xấu hổ, hiểu nôm na là trình độ chai mặt, không biết xấu hổ.
Bị những ánh mắt khác thường kia bức bách, tôi muốn tìm rãnh biển Mariana mà chui vào.
Khi tôi phẫn nộ kháng nghị với Vô Cùng, hắn cười khẩy. “Bọn họ á… phần lớn cũng chẳng còn là đồng nam nữa, còn sợ người ta nói gì. Rõ thật là…”
Tôi không nói nổi nữa. Cùng ngoại tinh nhân giải thích cái gì gọi là “Sỉ lực” … Tôi nghĩ cùng với việc giải thích cái gì gọi là “fu”, kết cục không khác gì mấy.
Tương lai hắn nhất định sẽ ở tại một địa phương kỳ quái nào đó mà dùng đến nó, tôi tội gì phải tự tìm phiền toái.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Không hổ là đại phái tu tiên nổi danh từ xưa, Thục Sơn kiếm hiệp không phải chỉ là lời của tiểu thuyết gia mà thôi. Đến cả phiên đấu giá lộ thiên mà bọn họ chủ trì cũng có quy mô rất lớn, cấm chế ra một vùng địa phương rất rất rộng, ít nhất có quy mô sánh ngang Hội chợ thế giới… mặc dù tôi chưa từng tham dự Hội chợ thế giới, nhưng có ý định đến là được rồi.
Mặc dù cảm giác của tôi đối với những lái buôn kia không dễ chịu mấy, nhưng cũng không ngừng nhắc nhở mình đây là một triều Đại Minh ở tại ngã rẽ lịch sử, thời đại này không bắt bó chân là đã đại phúc với giới nữ lắm rồi…. Hơn nữa cũng không chỉ bán mỗi nữ nhân (làm lô đỉnh), cũng có bán nam nhân to khỏe có tu luyện làm nô bộc.
Lúc này, tôi đặc biệt hoài niệm thế kỷ 21.
May mắn đám người buôn bán đều nhằm vào khách hàng tán tu, cho nên quầy hàng được bày ở phạm vi ngoài cùng. Cái gọi là tán tu, chính là người tu tiên không có môn phái. Người tu tiên có môn phái chân chính thông thường đều có cả đống đệ tử không cần tiền còn chen vỡ đầu đến làm đệ tử cho mình, những môn phái tu tiên chính thống có ý tưởng gần giống với Vô Cùng, đối với việc dùng lô đỉnh để qua ải chê là tà ma ngoại đạo.
Nhưng mà có nghiệp đoàn… không, ý tôi nói là, đệ tử tu tiên có môn phái, trên thực tế có nghiệp đoàn… Ách, môn phái hỗ trợ thầy giáo, cung cấp dược vật, pháp bảo, cho nên không cần mấy phương pháp “Tà ma ngoại đạo” cũng không vấn đề gì. Còn tán tu thì vô luận là tài nguyên gì đều không dễ lấy được, thành thử những phương pháp tà ma ngoại đạo gì đó đành phải thử một lần…
Những người lái buôn kia, đối tượng họ nhằm vào chính là những tán tu ngu ngốc lắm tiền hoặc tiểu gia tộc tu tiên. Bọn họ chỉ có thể bày hàng rong ở ngoài cùng quảng trường, đừng hòng nghĩ đến việc được tiến vào hội trường lớn có nóc nhà.
Có thể Vô Cùng không dự định lãng phí thời gian ở khu hàng rong. Ngay cả tôi lướt sơ qua, còn cảm thấy không hiếm lạ gì mấy… Ở phủ Nhạc vương đã từng thấy đầy thứ tốt rồi.
Nhưng lúc chúng tôi muốn tiến vào hội trường lớn, liền bị ngăn lại. Đối phương muốn xem ngọc bài môn phái của chúng tôi.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, chúng tôi làm gì có cái thứ đó. Nhưng bên phía Thục Sơn cũng thực khách khí, không cấm tán tu vào đi dạo… Có điều thẻ hội viên có hơi khó làm: phải tìm cách đánh vang một viên ngọc khánh.
Cho dù là một tay mơ mới đến trung kỳ Tâm Động như tôi, cũng nhìn ra được viên ngọc khánh lóe sáng rực rỡ kia là một pháp bảo đẳng cấp bảo khí, hơn nữa còn là loại hình phòng ngự. Trước chúng tôi có vài tán tu tin tưởng tràn đầy đi lên, lại mặt xám mày tro lui xuống… bị bắn bay ra ngoài đến hai thước rưỡi, mặc kệ là pháp công hay là pháp bảo, thậm chí còn dẫn đến việc ngộ thương do phi kiếm bay tán loạn.
Đơn vị tổ chức thật sự rất chu đáo tận hết trách nhiệm, tổ cứu hộ ở ngay tại phụ cận, có người bị thương là tức khắc xông tới ngay.
Vô Cùng quan sát một hồi, chần chờ, “Loan Loan,” hắn ngoắc tôi, “Em tới đi.” Đoạn hạ giọng, “Anh thấy trước nên dùng vài phần khí lực thôi, ngộ nhỡ đánh hỏng, bay luôn cái hội trường này thì không thể vào rồi.”
Tôi cũng chần chờ, “…Em sao?” Tuy nói tôi miễn cưỡng cũng có thể điều khiển phi kiếm, vẫn là Pha lê tâm số 2 đã được phục chế đưa cho Vô Cùng. Nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng động thủ với người, nhiều lắm là đánh núi giả thôi… còn giao thủ với Vô Cùng, đến nửa chiêu tôi còn không đỡ được, khiến tôi không hoàn toàn tin tưởng vào bản thân mình lắm.
Hắn đánh giá ngọc khánh một lượt, “Em dùng hết toàn lực thử xem.”
Tuy rằng cảm thấy không có khả năng, nhưng tôi vẫn khởi động Pha lê tâm số 2 vẫn luôn được ngụy trang thành mặt dây chuyền.
Vừa đánh vào kết giới bảo vệ vô hình, không ngoài dự đoán liền vỡ vụn. Đám người bên cạnh cười rần, còn có người rất lỗ mãng nói, “Tiểu nương tử, thật lớn mật đấy? Mới trung kỳ Tâm Động mà cũng dám đến? Chi bằng đến làm môn hạ của ca ca đây, để ca ca hảo hảo yêu thương, biết đâu cao hứng không chừng còn chỉ điểm cho cô em đôi chút…”
Vô Cùng chỉ liếc ngang hắn ta một cái, cười xì một tiếng, khinh khỉnh nói, “Chỉ là cái thứ phế vật mới đến Linh Tịch… Hơn nữa tuyệt đối không có hy vọng lên đến Nguyên Anh. Đừng để ý đến hắn, tiếp tục.”
Tôi thoáng cảm thấy an ủi, rốt cuộc vẫn là Vô Cùng hiểu rõ tôi và phi kiếm của tôi nhất.
Pha lê tâm số 2 lần lượt tập kích vòng kết giới bảo vệ, càng ngày càng nhỏ vụn… mãi đến khi rung chuyển toàn bộ kết giới bảo vệ mới thôi.
Vòng kết giới bảo vệ chính là có sơ hở này. Đối diện thì phòng ngự rất mạnh, nhưng điểm phòng ngự thì lại có chút cật lực. Lúc dễ dàng đỡ được một cây phi kiếm, thì trên trăm mảnh phi kiếm nhỏ sẽ rất khó chắn, sẽ dẫn đến sự cộng hưởng hình dạng con sóng. (là thế này, khi vòng kết giới đỡ một đao, chấn động sẽ tạo sự cộng hưởng dạng con sóng trên vòng kết giới, khiến cho 120 mảnh phi kiếm cực nhỏ, dễ dàng thông qua những đường sóng mà len lỏi vào )
Chiêu này, tôi gọi là “Hạ vũ” (mưa mùa hạ), âm thầm thấm vào vật không tiếng động. Có điều khống chế được 120 mảnh đã là cực hạn của tôi… Khống chế lực thì đủ rồi, nhưng cảnh giới thì không đủ.
Tuy nhiên 120 mảnh vụn kích khởi được tràng gợn sóng, đã đủ cho tôi xé chẵn thành lẻ, xâm nhập vào trong vòng kết giới bảo vệ, cấp tốc tụ lại thành một khối, gõ vang ngọc khánh 108 tiếng.
Chờ lúc tôi thu hồi phi kiếm, lắc lắc đầu với mình. Cảnh giới cần phải mạnh hơn a… Mới có 108 tiếng. Mà đã có mười hai lần là đánh cái nhanh cái mạnh, tiết tấu có hơi loạn.
Nhưng lúc tôi quay đầu nhìn lại, cả tràng lặng ngắt như tờ. Đáy lòng tôi có chút thấp thỏm.
“Cái này…” Tôi dè dặt hỏi chủ sự, “Tôi, làm vậy không đúng sao?”
Chàng trai thanh tú kia mặt nghệt ra, lắc lắc đầu.
Đợi trong chốc lát, hắn vẫn nghệt mặt nhìn tôi chằm chằm. “Thế, thế…” Tôi bị hắn nhìn đến ngượng, “Ta… Ta đã được thẻ hội viên… Không phải, ta có thể vào sao?”
Chàng ta gật đầu như giã tỏi.
“Oh, anh đã biết cân nhắc lực đạo ra sao rồi.” Vô Cùng thản nhiên nói. Hắn đến cả phi kiếm của mình cũng không lấy ra, bảo tôi đừng thu hồi Pha lê tâm số 2 vội, tại trong vòng kết giới kia, mạnh mẽ tập hợp các mảnh vụn của Pha lê tâm 2 lại, trực kích vào ngọc khánh, phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa duy nhất… Tôi thề toàn bộ hội chợ… Không phải, toàn bộ phiên bán đấu giá lộ thiên ở Thục Sơn đều nghe thấy được.
Chàng trai kia kêu thảm một tiếng, một mặt hô “Sư phụ sư phụ”, liền chạy xông vào. Cũng không nói Vô Cùng có thể được vào hay không.
“Ai nha,” Vô Cùng gãi gãi đầu, “Lực đạo vẫn lớn sao? Anh thực sự đã khống chế rồi mà…”
Còn chưa hiểu rõ được tình huống, chúng tôi đã bị vây quanh… Vây quanh đưa vào phát thẻ VIP, nghe nói đến gian hàng cửa hiệu nào cũng đều được giảm giá 70%, từng chủ tiệm còn cung kính đến đòi mạng, mấy lão nhân gia của phái Thục Sơn còn mời chúng tôi đến Thục Sơn làm khách, hỏi một đống vấn đề cơ sở.
Mãi đến lúc này, tôi mới mơ hồ cảm thấy, Vô Cùng… hoặc là nói Lục Tu Hàn, quả thật là một tên trùm tu tiên.