Chương 11
Kinh thành xảy ra một chuyện lớn rất chấn động.
Bát vương gia đã chết được 14 ngày, đột nhiên hoàn dương (sống lại). Ngoại trừ có hơi mệt mỏi suy yếu ra, vậy mà không hề để lại hậu hoạn gì.
Chẳng qua đột nhiên một lòng hướng đạo, nói là đã bái làm thủ hạ của quan chủ Bạch Vân quan rồi. Thay đổi 180 độ, từ một anh vương gia ăn chơi đàng điếm suốt ngày chỉ biết sa vào tửu sắc bài bạc, đã thay đổi thành một quân tử khiêm tốn nhún nhường, biết tu tâm dưỡng tánh.
Đến cả hoàng đế còn khen ngợi, “Núi lở đất mòn đã từng thấy, cải tử hồi sinh từ cổ chí kim chưa từng nghe qua.” Đối với đứa con trai thứ tám này lại càng vinh sủng có thừa.
… Đương nhiên chúng tôi đều biết những lời đó đều là nhảm nhí.
Mặc dù nói đến rất á khẩu không trả lời được. Tôi phát hiện, kể từ khi mẹ tôi vì thiếu dây thần kinh thành ra an bài cho tôi tiền đồ mờ mịt này, tôi chỉ muốn khuyên bảo các chị em phụ nữ trong thiên hạ rằng: vẫn nên ra sức làm việc thiện thì hơn, đừng dựa vào tương lai mà cha mẹ an bài cho. Giống như hiện tại đã thành ra rối rắm thế này, có oán mẹ tôi cũng không được, mà không oán cũng không được, phi thường rối rắm.
Tự mình ra quyết định tốt xấu gì cũng dễ oán chính mình hơn, khỏi phải khó xử như vậy.
Sự tình là thế này.
Bát vương gia phi nước đại giữa phố xá sầm uất, giẫm bị thương một người qua đường Giáp do muốn bảo vệ con trai, nhất thời Vô Cùng bị cảm động tâm địa, ngắt lá cây gϊếŧ ngựa, Bát vương gia ngã ngựa bị tổn thương đến tự tôn. Trong tình cảnh vô cùng hỗn loạn, Vô Cùng ném một viên Bồi Nguyên Đan cứu người qua đường Giáp, đoạn lướt gió rời đi, nào biết tâm nhãn của Bát vương gia nhỏ đến trình độ đó, không bắt được Vô Cùng, cư nhiên dung túng cho bọn nô tài hung ác đánh chết hai cha con nhà kia để xả giận.
Ai ngờ vợ của người qua đường Giáp từng là bà vu (bà mo) trong thôn, tính tình phi thường cương liệt. Chồng con tự dưng chết thảm, phẫn nộ cùng cực, trong đêm đó tự nguyền rủa mình mặc đồ đỏ thắt cổ tự sát, đêm đó liền hóa thành lệ quỷ ám chết Bát vương gia.
Hoàng đế cho là yêu nhân gây nên, ra lệnh bắt Khâm Thiên giám điều tra rõ. Quốc sư của Khâm Thiên giám đã sớm biết kinh thành có một vị cao nhân kỳ Nguyên Anh đến, nên vẫn luôn đề phòng. Lúc Vô Cùng ra tay gϊếŧ ngựa cũng đã theo dõi hắn, đại khái là trình độ lão không đủ, bị Vô Cùng phát hiện, liền dẫn dụ kéo đi rất xa. Không ngờ Bát vương gia chết bất đắc kỳ tử, bấy giờ hoàng đế mới xuất toàn quân, dẫn đến một hồi đại chiến, tiếp viện dồn dập. Mặc dù tu vi thua xa Vô Cùng, nhưng cái gọi là kiến đông cắn chết voi, mới đến phiên tôi đặc biệt lên đài diễn.
Còn chưa hết. Bát vương gia bị ám quá lợi hại, lệ khí không tiêu tan, xác chết không thối rữa. Lúc Vô Cùng bế tôi lẻn vào, đã trở thành xác chết biết đi, cũng đã phá quan tài mà ra.
Vì thế, cũng bởi không tuân thủ luật lệ giao thông mà gây ra tai nạn, dẫn tới một tràng huyết án liên hoàn.
Vô Cùng tiện tay tiêu diệt Bát vương gia đã biến thành walking dead kia (xác chết biết đi), thay mận đổi đào, trở thành Bát vương gia Chu Anh trở về từ cõi chết. Mặc dù tôi biết có loại pháp thuật có thể thay hình đổi dạng, tuy nhiên người có chút tu vi là có thể dễ dàng nhìn thấu. Tay mơ như tôi còn thấy được, đám cao nhân đạo trưởng đại hòa thượng lui tới nhiều như thế, tại sao lại không nhìn thấy, khiến tôi mờ mịt không hiểu mô tê gì.
“Biến thành người trong Tam đẳng thân* tốn rất ít chân khí, có nhìn cả đời cũng không nhìn ra.” Vô Cùng thản nhiên nói, “Lời cho hoàng đế rồi, xem như là hiếu tâm của con trai hắn đi. Bằng không ta đã muốn đi lên long ỷ ngồi dưỡng thương rồi.”
(MTY giải thích tẹo: Vô Cùng nhập vô Phế thái tử ở hành cung, nên thuộc trong Tam đẳng thân (người thân trong 3 đời), do đó lúc biến thành Bát vương gia cũng khó nhìn ra được, vì cùng chung huyết thống mà)
* Tam đẳng thân:
– Quan hệ huyết thống: ông bà cố nội, ông bà cố ngoại, cậu, chú, bác, cô, dì, cháu nội, cháu ngoại.
– Quan hệ thông gia: mợ, thím, cô phụ (dượng, chồng cô), di phụ (dượng, chồng dì)
“Cái gì?” Tôi ngây người. Hành cung suối nước nóng, phế thái tử bị giam cầm… không thể nào?
“Thân thể này của ta là một thằng nhóc phế thái tử, trời sinh là một đứa ngu ngốc.” Vô Cùng cười tươi sáng, “Bằng không sao ta có thể xây động phủ ở vùng phụ cận hành cung bỏ phế chứ? Đương nhiên là tình thân đi trước rồi.” Nụ cười nhạt của hắn càng trở nên tà ác, “Mỗi một bước, ta đều tính toán cẩn thận. Bằng không sao ta có thể thoát khỏi tay lão Nhị? Hắn cái gì cũng có, còn ta lại chẳng có thứ gì.”
Tôi không kiềm được rùng mình.
Truy tìm nguồn gốc, sẽ rước phải những chuyện phức tạp như vậy và cả những người tâm địa vừa đen tối vừa vòng vèo đến thế… Đều tại bà mẹ già thiếu não của tôi.
Đây có được gọi là “một bước sẩy chân thành thiên cổ hận” không…?