Chương 2: Độc Hại

Trong ánh đèn chói lọi của hộp đêm Muse - nơi xa hoa bậc nhất Bắc Kinh, Âu Dương Long ngồi vắt vẻo trên ghế sofa trong khu VIP, xung quanh là những chai rượu đắt tiền và các cô gái xinh đẹp. Ánh mắt anh ta lạnh lùng quét qua đám đông, như thể đang tìm kiếm một con mồi mới.

"Cô kia." Âu Dương Long gọi một cô gái tóc đen dài bồng bềnh, giọng điệu đầy mệnh lệnh: "Lại đây."

Cô gái run rẩy tiến lại gần. Âu Dương Long nắm cằm cô một cách thô bạo, xoay mặt cô dưới ánh đèn. Đôi mắt anh ta nheo lại, ánh lên tia nhìn gần như điên dại.

"Không." Anh ta gằn giọng, đẩy cô gái ra: "Không đủ giống. Cút đi."

Người bạn bên cạnh thở dài: "Cậu lại thế nữa à? Cố Từ Hàm không có ở đây."

Âu Dương Long quay phắt lại, mắt long lên sòng sọc: "Đừng nhắc tên cô ấy. Cô ấy là của tao."

Đúng lúc đó, điện thoại của Âu Dương Long rung lên. Anh ta chộp lấy, đọc tin nhắn với vẻ mặt căng thẳng:

"Cố Từ Hàm đang điều tra một vụ án lớn ở Thượng Hải. Có vẻ như cô ấy đang thân thiết với một đồng nghiệp nam."

Mặt Âu Dương Long tái mét, tay siết chặt điện thoại đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch: "Thằng khốn nào dám..." Anh ta gầm gừ.

Không nói thêm lời nào, Âu Dương Long đứng bật dậy, hất đổ cả bàn rượu. Anh ta lảo đảo bước ra khỏi hộp đêm, bỏ mặc những tiếng la hét phía sau.

Trên đường ra xe, Âu Dương Long gọi điện: "Chuẩn bị máy bay. Tao cần đến Thượng Hải ngay. Và tìm cho tao thông tin về tất cả những thằng đang làm việc gần Cố Từ Hàm."

Khi xe lao đi trong đêm Bắc Kinh, ánh mắt Âu Dương Long toát lên vẻ điên cuồng và nguy hiểm: "Tiểu Hàm." Anh ta lẩm bẩm: "Em là của anh. Chỉ của anh mà thôi. Kẻ nào đυ.ng đến em, kẻ đó sẽ phải trả giá."

Máy bay cất cánh, mang theo Âu Dương Long và nỗi ám ảnh bệnh hoạn của anh ta về phía Thượng Hải.

__

Lucard ngả người trên chiếc ghế da, ly whisky lắc lư trong tay. Ánh đèn neon Thượng Hải nhảy múa trên khuôn mặt điển trai của anh, phản chiếu một nụ cười nửa miệng đầy thích thú.

"Tô Tự Ngọc." Anh lẩm bẩm, môi chạm vào miệng ly: "Cô đúng là một hộp Pandora đầy bất ngờ."

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lucard. Tên mẹ anh hiện trên màn hình.

"Con đây, thưa mẹ.” Lucard trả lời, giọng điệu cẩn trọng.

"Lucard." Giọng Vương Mỹ Linh vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: "Mẹ nghe nói cuộc gặp gỡ với Tô tiểu thư hôm nay khá... thú vị?"

Lucard khẽ nhíu mày: "Thưa mẹ, mọi chuyện đang diễn ra theo cách của con."

"Mẹ hiểu." Vương Mỹ Linh đáp, giọng điệu vẫn dịu dàng: "Nhưng con biết đấy, Tô gia rất quan trọng với chúng ta. Mẹ chỉ hy vọng con sẽ... cẩn trọng hơn trong những lần gặp gỡ tiếp theo."

"Con hiểu ý mẹ." Lucard nói, cảm nhận được ẩn ý đằng sau những lời nói ngọt ngào của mẹ.

"Con trai." Vương Mỹ Linh kết thúc: "Mẹ tin tưởng ở con. Hãy nhớ rằng, mọi việc con làm đều ảnh hưởng đến cả gia tộc."

Sau cuộc gọi, Lucard đứng dậy, bước đến cửa sổ. Thành phố Thượng Hải trải dài dưới chân anh như một tấm thảm ánh sáng.

"Tô Tự Ngọc.” Anh thì thầm, hơi thở làm mờ đi tấm kính: "Cô tưởng mình là ai? Một nữ hoàng không thể chạm tới?”

Mắt Lucard lấp lánh tia nhìn của một kẻ săn mồi.

Với một cú xoay người đầy dứt khoát, Lucard bước về phía bàn làm việc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy máu trong người sôi sục vì một cô gái.