Ánh bình minh len lỏi qua những tòa nhà chọc trời của Thượng Hải, phản chiếu trên mặt kính của vô số xe cộ đang chen chúc trên đường phố. Tiếng còi xe inh ỏi hòa quyện với âm thanh của cuộc sống đô thị náo nhiệt, tạo nên bản giao hưởng đặc trưng của một thành phố không bao giờ ngủ.
Trong căn phòng sang trọng của biệt phủ Tô gia, Tô Tự Ngọc đứng trước gương, mắt nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của mình. Mái tóc đen mượt buông xõa trên bờ vai thon thả, đôi mắt to tròn long lanh như chứa đựng cả bầu trời sao. Cô mặc chiếc áo sơ mi lụa trắng tinh tế, kết hợp với chiếc quần âu đen ôm sát, toát lên vẻ thanh lịch và trí thức.
Tô Tự Ngọc thở dài, tay vô thức vuốt nhẹ mái tóc: "Thật không hiểu sao mình lại đồng ý gặp gã công tử ấy."
Cô lẩm bẩm, ánh mắt thoáng vẻ bực bội. Cô nhìn đồng hồ, rồi với tay lấy chiếc túi xách Hermès trên bàn. Trước khi bước ra khỏi phòng, cô dừng lại một chút, như thể để lấy can đảm cho cuộc gặp gỡ sắp tới.
Cùng lúc đó, tại penthouse của một trong những tòa nhà cao nhất Thượng Hải, Lucard Vương Vanderbilt đang ngắm nhìn toàn cảnh thành phố qua cửa kính panorama. Anh mặc bộ vest đen thời thượng, tóc vuốt ngược gọn gàng, toát lên vẻ lịch lãm và quyền lực. Trên cổ tay anh, chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá hàng trăm nghìn đô la lấp lánh dưới ánh nắng sớm.
Lucard nhếch môi cười, tự tin ngắm mình trong gương: "Hôm nay sẽ là một ngày thú vị đây." Anh tự nhủ, vẻ mặt đầy tự tin và một chút kiêu ngạo.
Tại quán cà phê L"étage, Tô Tự Ngọc đã ngồi đó, nhẹ nhàng khuấy ly trà Long Tỉnh trước mặt. Cô ngước lên khi nghe tiếng bước chân quen thuộc của giày tây đắt tiền.
Lucard bước vào với vẻ tự tin thường trực, ánh mắt quét qua không gian sang trọng của quán trước khi dừng lại ở Tô Tự Ngọc. Anh mỉm cười quyến rũ: "Good morning, Tô tiểu thư. Tôi hy vọng không để cô phải đợi lâu."
Tô Tự Ngọc nhướn mày, đáp lại bằng giọng lịch sự nhưng không mấy thân thiện: "Chào anh, Lucard. Tôi vừa đến được vài phút. Mời anh ngồi."
Lucard ngồi xuống, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Tôi phải nói, cô trông thật elegant hôm nay, Tô tiểu thư. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy cô chọn một địa điểm công cộng như thế này cho cuộc gặp của chúng ta. Không phải là tôi phàn nàn đâu, chỉ là tò mò thôi."
Tô Tự Ngọc nhìn thẳng vào mắt Lucard, giọng điệu kiên định: "Tôi ưa chuộng sự minh bạch trong mọi giao tiếp, Lucard. Vả lại, một cuộc gặp gỡ ở nơi công cộng sẽ giúp chúng ta tập trung vào mục đích chính của buổi nói chuyện này."
Lucard hơi bất ngờ trước sự thẳng thắn của Tô Tự Ngọc, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Straight to the point, I see. Được thôi. Tôi nghĩ chúng ta nên cho gia đình hai bên một cơ hội. Cô nghĩ sao về một alliance chiến lược?"
*Straight to the point: Thẳng vào vấn đề
*Alliance: Liên minh
Tô Tự Ngọc nhếch môi cười nhạt: "Alliance? Thú vị thật. Nhưng tôi e rằng một cuộc hôn nhân sắp đặt giữa hai cá nhân với tư tưởng và mục tiêu hoàn toàn khác biệt khó có thể được gọi là "chiến lược"."
"Differences can be complementary, Tô tiểu thư." Lucard đáp, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: "Tôi nghĩ chúng ta có thể tạo nên một synergy đáng kể."
*Synergy: Hiệu ứng cộng hưởng
*Differences can be complementary: Sự khác biệt có thể bổ sung cho nhau
"Synergy?" Tô Tự Ngọc cười khẩy: "Tôi không nghĩ một người với danh tiếng... phức tạp như anh có thể mang lại giá trị cộng hưởng nào cho kế hoạch phát triển sự nghiệp của tôi."
Lucard cau mày, cảm giác bực tức dâng lên nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh: "Cô nghĩ mình hiểu rõ về tôi đến thế sao?"
"Tôi không cần phải hiểu sâu để nhận ra một người đang tìm kiếm đường tắt trong sự nghiệp." Tô Tự Ngọc đáp lại, ánh mắt sắc lẹm. Cô khẽ nhếch môi: "Anh biết đấy, Lucard, việc rải rác vài từ tiếng Anh trong câu chuyện không làm cho người ta trở nên tao nhã hơn đâu. Nó chỉ như cho thêm vài hạt tiêu vào ly trà Long Tỉnh thôi - không cần thiết và có phần kỳ quặc."
Sau đó, cô tiếp tục: "Anh muốn tìm hiểu tôi ư? Tôi e rằng anh sẽ nhanh chóng nhận ra mình không đủ kiên nhẫn để theo đuổi một người phụ nữ có tư duy độc lập và hoài bão."
Lucard cảm thấy thách thức, nhưng anh vẫn giữ vẻ ngoài lịch lãm: "Cô thật sự nghĩ mình đã đánh giá đúng về tôi sao, my dear?"
"Đây không phải là vấn đề đánh giá, Lucard." Tô Tự Ngọc đáp, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy uy lực: "Đó là nhận định dựa trên các dữ kiện khách quan. Khác với anh, tôi không cần phải chứng minh giá trị của mình thông qua các mối quan hệ xã hội. Thành tích nghiên cứu và thành tựu học thuật của tôi nói lên tất cả."
Lucard im lặng, lần đầu tiên cảm thấy bị thách thức thực sự trong một cuộc đối thoại. Anh nhìn Tô Tự Ngọc, bất ngờ nhận ra rằng cô không giống như những người phụ nữ khác mà anh đã gặp.
Tô Tự Ngọc đứng dậy, sửa lại váy áo. "Tôi nghĩ cuộc gặp gỡ này đã đủ để chúng ta hiểu rõ về quan điểm của nhau. Hy vọng anh sẽ tìm được một đối tác phù hợp hơn với mục tiêu của mình. Còn tôi, tôi sẽ tiếp tục con đường học thuật và kinh doanh của mình, không cần những cuộc phiêu lưu không cần thiết."
Khi Tô Tự Ngọc rời đi, Lucard vẫn ngồi đó, ánh mắt đăm chiêu. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy bị thách thức thực sự, và điều đó, thật kỳ lạ, lại khiến anh cảm thấy hứng thú.
"Well played, Tô Tự Ngọc." Lucard thầm nghĩ, ánh mắt lấp lánh một tia sáng quyết tâm: "Nếu cô nghĩ tôi chỉ là một kẻ tìm đường tắt, tôi sẽ cho cô thấy điều ngược lại."