Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Không bất ngờ lắm khi Cố Tu Hạc nhìn thấy mẹ Khương.
Mẹ Khương đến vào ban sáng, khách khí hỏi hắn: "Dì có thể vào nói hai ba câu với cháu không?"
Cố Tu Hạc nhìn ra sự do dự trong mắt bà, khóe miệng nhợt nhạt khẽ cong: "Cứ để cháu."
Nói xong hắn lập tức đi ra ngoài.
Mẹ Khương nghe hắn nói như vậy thì hơi ngượng ngùng.
Sau đó bà gật đầu chỉ sang bên cạnh, tầm mắt dừng ở trên người hắn, ánh mắt chú ý tới tay trái đang băng bó của hắn.
Sau đó bà dẫn đi trước, làm bộ như chưa nhìn thấy gì.
Hai người một trước một sau đi đến dưới tàng cây trước cửa chung cư cách đó không xa.
Hôm nay hắn mặc áo sơmi trắng cùng quần đen, thiếu niên tuấn tú xuất trần cứ hiên ngang đứng thẳng như vậy khiến người ta không thể nào dời mắt được.
Trong lòng mẹ Khương thầm thở dài, cũng khó trách con gái cưng của bà thích đứa nhỏ này, nếu hắn không có gia đình như vậy thì có lẽ bà cũng sẽ thích.
Bà mở miệng trước: "Thời gian của dì không nhiều lắm nên sẽ nói ngắn gọn. Hôm nay lại đây cái chính là muốn tâm sự với cháu. Bây giờ cháu với Khương Hành còn nhỏ, yêu đương sớm quá không ổn. Sắp thi cao trung nữa nên đúng là thời điểm then chốt, học tập mới là chính. Về sau hai người các cháu thế nào dì sẽ không quản, nhưng dì hy vọng trước khi tốt nghiệp thi đại học, các cháu chỉ có quan hệ đồng học, đừng cản chân nhau."
Lời bà nói thực uyển chuyển, thậm chí nghe xong còn làm người ta cảm thấy tương lai bọn họ về sau rất tốt đẹp nữa.
Khương Hành mà nghe thì cũng sẽ tin rồi.
Nhưng hai người đều là người thông minh, đặc biệt là Cố Tu Hạc.
Tươi cười trên mặt nam sinh dần biến mất, mím môi không nói chuyện.
Đôi mắt bình tĩnh nhìn bà.
Mẹ Khương chưa nói hết lời lại lúng túng mãi không xong.
Trong một giây, bà thừa nhận thật sự không thể lấy góc độ người bình thường ra đối đãi với đứa nhỏ này.
Hai cha con ngu ngốc trong nhà nhìn không ra không có nghĩa là bà nhìn cũng không thấu. Bà từ miệng chồng nghe được đứa nhỏ này trưởng thành trong tình huống liền biết nó không giống người bình thường. Đặc biệt từ năm tám tuổi đã biết thu thập chứng cứ bị chú thím ngược đãi chứng cứ. Những chứng cứ hoàn chỉnh đó đến người lớn chưa chắc đã làm được. Trước kia bà có một bệnh nhân mất hẳn 5 năm chỉ để thu thập chứng cứ bị chồng bạo hành. Còn hắn khi đó chỉ là một thằng nhóc không xu dính túi bảy tám tuổi.
Bảy tám tuổi Khương Hành đang làm cái gì?
Mỗi ngày đều đòi kẹo ăn, khóc mếu làm bài tập.
Khiến bà trăm lần cũng nghĩ không ra chính là đứa nhỏ này rõ ràng có đầy đủ chứng cứ nhưng vẫn không chọn báo nguy mà yên lặng thừa nhận hết thảy. Thật sự điều này không thể không làm bà nghĩ nhiều.
Thiên tài cùng kẻ điên có khi chỉ cách nhau một khoảnh khắc.
Lịch sử y học không phải chưa từng có ví dụ như vậy.
Bà cũng hy vọng do mình suy nghĩ nhiều, nhưng bà không dám lấy Khương Hành ra đùa giỡn. Nếu trước đâu bà còn nguyện ý mở một mắt nhắm một mắt thì hiện tại nhìn Khương Hành vì hắn bị thương......
Cùng đứa trẻ như vậy ở một chỗ, kết cục định sẵn chưa chắc đã tốt đẹp gì.
"Cháu là đứa trẻ thông minh. Dì biết nói những lời này có chút không tốt nhưng dì chỉ có mỗi một đứa con gái Khương Hành. Nó tâm địa thiện lương, trong sáng ngoan ngoãn, dì chỉ hy vọng nó bình an lớn lên. Hy vọng cháu có thể hiểu cho dì một chút."
Nói tới đây, mẹ Khương có chút không dám nhìn đôi mắt của hắn. Ánh mắt mà hướng sang cây ngô đồng bên cạnh, giọng nói có chút trầm thấp: "Dì nghe nói cha cháu đã thành người thực vật, là do một người xa lạ đột nhiên đem một số tiền khổng lồ bảo lãnh cháu ra. Nhà của chúng tôi chỉ là gia đình bình thường, Khương Hành cũng chỉ là đứa trẻ bình thường, so với cháu, so với người đứng sau cháu thật sự không cùng một thế giới."
Khi nói đến cha hắn là người thực vật, mẹ Khương khẽ run giọng. Tuy rằng không rõ ràng nhưng Cố Tu Hạc vẫn nghe ra được.
Những lời này đánh vỡ tan tất thảy kiên cường trong hắn. Cố Tu Hạc cắn chặt răng, thân thể bắt đầu không thể ngừng run rẩy, lạnh toát một đường từ trái tim xuống đến tứ chi. Hắn tất cả chuyện này có nghĩa là gì.
Đôi mắt nhìn đến người phụ nữ đối diện. Là mẹ Khương Hành, là người hiện tại đang sợ hắn.
Cũng do hắn tàn nhẫn, đánh cha đẻ thành người thực vật, cứ ngang nhiên đứng tại đây như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cũng chỉ có đồ ngốc Khương Hành kia mới có thể cảm thấy hắn thật tốt.
Thật ra hắn đã sớm đoán được sẽ có ngày này. Dơ bẩn nhe hắn làm sao xứng đôi với Khương Hành đây?
Nghĩ đến đây Cố Tu Hạc bật cười, nụ cười trên mặt thật mong manh. Hắn dùng hết sức nói: "Dì yên tâm, cháu biết nên làm thế nào."
Hắn khẽ gật đầu, xoay người đi về phía nhà mình. Thân hình thẳng tắp giữ nốt chút thể diện cuối cùng. Chẳng sợ thời khắc này trong lòng vạn vạn câu hỏi cũng không muốn để lại ấn tượng không tốt với mẹ Khương.
Bởi vì đây là mẹ Khương Hành.
Đó là thứ hắn không có, hắn chỉ biết từ mẹ này rất quan trọng với nhiều người.
Khương Hành của hắn thích, hắn cũng sẽ cố gắng thích.
Mẹ Khương khẽ mấp máy môi nhìn bóng lưng nam sinh cứng đờ, cuối cùng lại không nói gì cả.
......
Kho Khương Hành nhận điện thoại của Cố Tu Hạc, cô còn ngủ nướng.
Nam sinh giọng nói dịu dàng, ngữ khí vui vẻ nhẹ nhàng hỏi: "Khương Hành, cậu có thích tôi nhiều không?"
Khương Hành nghe xong mặt đỏ, lần này không mắng không biết xấu hổ mà khẽ ừ một tiếng.
Sau đó nhỏ giọng dỗ dành: "Cho nên cậu không cần ngớ ngẩn, có chuyện gì chúng ta cùng nhau thương lượng cùng nhau giải quyết. Cậu đừng sợ, tớ sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cậu."
Cố Tu Hạc bên kia cười khẽ hai tiếng, hốc mắt ướŧ áŧ: "Khương Hành, cậu thật tốt, tôi ích kỷ như vậy còn bị cậu làm cảm động."
Khương Hành dở khóc dở cười: "Cho nên cậu phải thật yên tâm đó."
"Ừ"
Cố Tu Hạc nhẹ nhàng trả lời.
Hắn rũ mắt nhìn ảnh chụp trên bàn sách, là lần đó đi vườn bách thú chụp. Hai người đầu ghé vào cùng nhau, phía sau là voi, nữ sinh trên mặt cười đến xán lạn.
Nhìn một hồi, hắn cũng nhịn không được mà bật cười.
Khương Hành tốt như vậy, vốn dĩ không nên thuộc về hắn.
Hắn chỉ là một bãi sình lầy xấu xí, dơ bẩn bất kham, thế mà còn dám mơ ước thiên nga trắng không thể dính bẩn.
Hắn...... Cũng đối xử với cô tốt hơn một chút đi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Tu Hạc trở nên lạnh căm.
Hắn sẽ không để bất kỳ nhân tố nguy hiểm gì tồn tại bên cạnh cô.
——
Không quá mấy ngày sau, trên mạng đột nhiên phơi ra tin đồn đại thiếu gia Mục gia của đế đô là đồng tính luyến ái.
Không chỉ có đồng tính luyến ái còn bạo lực đồng học, say rượu lái xe...... Từng chuyện từng chuyện cứ ập tới, cũng không biết cái nào thật cái nào giả. Nhưng Mục gia một năm trước đột nhiên đem đại thiếu gia kia đưa về đế đô, nghe nói hình như là vì tránh họa.
Mục gia ở đế đô coi như hào môn cho nên thực mau liền loan tin đến. Ngay cả địa phương nhỏ như chỗ Khương Hành đây cũng đều nghe nói.
Nguyên nhân đơn giản, Mục gia đại thiếu gia chính là Mục Cảnh Sơ.
Mục Cảnh Sơ ánh mắt lạnh băng nhìn Cố Tu Hạc, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Là mày làm đúng hay không, mày muốn gϊếŧ chết tao hả?"
Việc này với cậu ta không thể gọi là đả kích. Cái ghế người thừa kế Mục gia có rất nhiều người nhìn chằm chằm, đám anh em họ của cậu ta đều ở bên cạnh như hổ rình mồi. Lần trước nếu không phải mẹ nhắc nhở cậu ta thì mọi chuyện sẽ tan tành rồi. Vốn dĩ thi đại học xong cậu ta liền có thể trở về, hiện tại lại không thể không xuất ngoại tị nạn.
Một khi xuất ngoại cũng đồng nghĩa với việc nguy hiểm càng nhiều.
Cố Tu Hạc lạnh nhạt đối mặt với cậu ta: "Có tao ở đây thì ai cũng đừng hòng làm tổn thương cô ấy."
"Hay, hay, hay lắm......" Mục Cảnh Sơ cay nứt mắt.
"Mày đúng là đủ si tình, đầu tiên là chú thím, sau đó là cha đẻ, hiện tại đến lượt tao. Có phải tiếp theo chính là mẹ mày hay không?"
Trong mắt Mục Cảnh Sơ toé lửa: "Mày cho rằng Phó gia dễ đối phó như vậy? Tao nói cho mày biết, mày là con trai mẹ mày, người muốn gϊếŧ mày ở Phó gia là một đám lớn, mày nghĩ giải quyết hết mọi người liền xong rồi? Mày quên mất đàn bà sống hiện thực à, cô ta sẽ yêu mày cả đời sao? Đừng ngây thơ như vậy chứ, chờ sau khi lên đại học quen được nhiều người, gặp được nhiều tiền, cô ta còn sẽ luôn thích mày sao?"
Cố Tu Hạc trầm mặc, đợi đám người đi rồi mới nhếch khoé miệng cười đến chua xót, nhẹ giọng nói: "Cô ấy thích tao là quá đủ rồi."
......
Buổi tối trước khảo sát một ngày, Khương Hành nhận được điện thoại của Cố Tu Hạc. Bởi vì chuyện của cha hắn mà mấy ngày nay hai người cũng chưa thể gặp nhau.
Cô nghe nói cha hắn bây giờ đã trở thành người thực vật, án tử có chút phiền phức.
Khương Hành không đề cập tới những chuyện thương tâm đó mà vui sướиɠ nói lung tung với hắn, ngay sau đó lại oán giận tự mình ở nhà học không tốt: "Cha mẹ tớ phiền quá, còn may ngày mai chúng ta có thể gặp mặt. Ngày mai cậu tới sớm một chút, tớ mang bánh bao cho. Có người bệnh của mẹ làm nhiều bánh bao cho mẹ lắm, ăn siêu ngon nha."
Cố Tu Hạc ở đầu dây bên kia an tĩnh lắng nghe.
Tay vuốt ảnh chụp của cô gái tươi cười rạng rỡ, sau khi cô nói xong, hắn đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Khương Hành, về sau...... Có thể không cần thích người khác hay không? Nếu lỡ thích thật cũng đừng thích nhiều hơn tôi."
Thật ra hắn càng muốn nói có thể chờ hắn thêm một chút không. Nhưng lời nói đến bờ môi đột nhiên lại không nên lời. Bởi vì hắn không thể cho cô hứa hẹn.
Hắn lựa chọn một con đường không thấy tương lai. Nếu may mắn thì sẽ có ngày hắn còn có thể tồn tại mà tới tìm cô. Không tốt mà nói chính là vạn kiếp bất phục.
Hắn không có lý do gì để ích kỷ như vậy.
Khương Hành dở khóc dở cười: "Tớ có thể thích ai hả? Chỉ thích cậu thôi."
Cố Tu Hạc cười, đầu ngón tay lướt qua ảnh chụp dừng lại một chút, sau đó chọc khuôn mặt cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Được, tôi nhớ kỹ."
Khương Hành có chút ngượng ngùng, biệt nữu nói: "Tớ tắt máy đây, nếu không ngày mai dậy không nổi. Mai gặp nha."
Lần này Cố Tu Hạc yên lặng.
Khương Hành không để trong lòng, moah moah một tiếng rồi đóng di động.
Vừa nhìn thời gian đã thấy 12 giờ đêm rồi, mau nhắm mắt đi ngủ nếu không sáng mai sẽ dậy không nổi thật.
Cố Tu Hạc tiếc nuối cầm di động nửa ngày không buông, lầm bầm một câu: "Nói thì phải giữ lời."
Đầu ngón tay cầm trắng bệch, đôi mắt hơi rũ xuống.
Hắn muốn ích kỷ một lần nữa, hắn sẽ không nói chia tay, như vậy hắn vẫn sẽ luôn là bạn trai của cô.
Lừa mình dối người cũng được, lòng tham không đáy cũng thế. Ít nhất ở trong lòng hắn, cô vẫn luôn là của hắn.
Trong căn phòng trống rỗng, một mình hắn ngây người hồi lâu, cuối cùng yên lặng đứng dậy xách cặp đi ra cửa. Trước khi tới cửa, bước chân chợt dừng lại, do dự xoay người đi về bàn sách nhìn phong thư cùng vòng tay tơ hồng an tĩnh nằm trên đó, mím chặt môi. Cuối cùng vươn tay nắm lấy nhét vào trong túi.
Lúc này mới rời khỏi căn nhà thuê mà không quay đầu lại.