Chương 1: Gặp nhau

Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

"Tạ Sầm, chúng ta chia tay đi."

"Ý cậu là gì? Vừa chuyển trường lại còn chia tay với tớ? Cậu thích người khác?"

Cánh tay bỗng nhiên đau nhói, kéo Khương Hành đang suy nghĩ lung tung trở lại. Nghe rõ những lời này, Khương Hành không đáp mà cúi đầu, dùng thái độ trầm mặc để bày tỏ.

Tạ Sầm thấy thế, sắc mặt liền thay đổi. Cậu ta nghĩ tới cái gì, cắn răng hỏi: "Cậu thật sự đã thích người khác rồi? Là ai?"

Câu hỏi cuối cùng như rít qua kẽ răng, mang theo vài phần tàn nhẫn.

Khương Hành bị cậu ta chất vấn mạnh bạo, cả người đều bị xóc nảy. Tóc đuôi ngựa quất lên mặt khiến làn da thiếu nữ mềm mại hơi đau rát.

Cũng bởi vì động tác thô lỗ này khiến Khương Hành ngẩng đầu đối mặt với người đối diện.

Nam sinh cao to, ngũ quan không phải dạng đẹp trai nhưng không thể bỏ qua được. Toàn thân lộ ra khí thế kiệt ngạo khó thuần. Tóc ngắn màu đỏ, tai trái xỏ một hàng khuyên, quần áo toàn là hoa văn đầu lâu xương chéo cùng quần jeans bó sát màu đen. Đuôi lông mày còn xăm một con số.

Nhìn thế nào cũng không ra được một học sinh tốt.

Bàn tay to đang kéo cánh tay Khương Hành đột nhiên siết chặt. Ngũ quan nam sinh vốn hơi hung dữ, lại thêm lúc này vì nổi giận mà trở nên vặn vẹo, càng có vẻ hung thần ác sát, hai mắt âm u nhìn chằm chằm, làm người ta không rét mà run.

Khương Hành vốn muốn dao sắc chặt đay rối* theo bản năng nuốt nước miếng. Lại nhớ đến hành động của người này, da đầu liền tê dại.

*dao sắc chặt đay rối: xử lí nhanh gọn, dứt khoát.

Không dám kí©h thí©ɧ cậu ta nữa, cô vội hé miệng giải thích: "Tạ...... Tạ Sầm, cậu bình tĩnh, tớ...... Cảm thấy hiện tại không thích hợp để yêu đương. Cậu cũng không biết lớp chúng ta cần phải nỗ lực bao nhiêu đâu, tớ muốn thi đại học."

Như sợ cậu ta đổ trách nhiệm lên đầu mình, cô còn nhỏ giọng bổ sung một câu: "Hơn nữa tớ nghe nói cậu cùng hoa khôi rất tốt, tớ...... Tớ nghĩ không nên ngáng đường các cậu, bọn họ đều nói các cậu thật xứng đôi, tớ nguyện chúc phúc cho cả hai."

Tới đây, trong giọng nói của cô còn có một chút tủi thân.

Tủi thân nhưng thật ra lại không tủi thân tí nào, nói nghẹn uất thì đúng hơn. Khương Hành cũng không biết mình gặp phải cái vận gì, thế mà cùng lúc xuyên vào hai cuốn sách.

Không sai, là hai cuốn sách!

Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng mình chỉ xuyên vào một cuốn. Cuốn này cô đã đọc một năm trước, nội dung cụ thể cô không nhớ rõ, chỉ biết lúc ấy đọc để gϊếŧ thời gian, nào ngờ cuối cùng ngược lên ngược xuống khiến tim gan tì phổi thận đều đau ngất. Cho nên sau này ngẫu nhiên nhớ lại đều nhịn không được mà bực bội.

Nội dung cũng không phức tạp. Là câu chuyện tình yêu của học bá tiểu bạch hoa cùng lão đại ác bá vườn trường.

Hai người cậu hiểu lầm tôi tôi hiểu lầm cậu, tra tấn nhau. Cuối cùng nam chính không tốt nghiệp cao trung, trở về kế thừa gia sản, nữ chính thi đại học không được, bỏ đến một thành phố nhỏ xa xôi.

Quyển sách này dùng thủ pháp vừa kể vừa ghi, mở đầu là cảnh tượng gặp lại nhau vài năm sau.

Nam chính làm người thừa kế của gia tộc, hô mưa gọi gió. Hắn nghĩ năm đó nữ chính phụ hắn, liền làm khó nữ chính đủ đường, bắt nạt cô đến thảm thương. Sau này mới biết chuyện năm đó là do nữ phụ thích hắn âm thầm phá rối khiến cho hai người hiểu lầm nhau, lại bắt đầu cầu xin nữ chính tha thứ......

Từ đầu đến cuối hơn nửa đều là ngược nữ chính, ngược nam chính chỉ có bảy tám chương. Đọc xong tức hộc máu. Hiện tại Khương Hành xuyên qua là lúc hai người đang học cao trung. Khương Hành tất nhiên không muốn cùng người này có bất kỳ quan hệ gì.

Khương Hành xuyên đến vào một tháng trước.

Thừa dịp nghỉ hè, Tạ Sầm về nhà, cho nên cô mới có cơ hội năn nỉ cha mẹ nguyên thân cho chuyển trường.

"Khương Hành" thành tích rất tốt, bởi vì công việc của cha mới có thể đi theo và chuyển trường vào thành phố này. Đến Tam Trung có giáo viên là bạn học của mẹ, bỏ được mấy thủ tục phiền toái.

Nhưng Khương Hành nóng lòng muốn thoát khỏi Tạ Sầm, xuyên đến đây rồi đủ các loại lăn lộn, cuối cùng dùng tuyệt thực buộc cha mẹ phải đổi trường học, lúc này mới được như ý nguyện.

Hiện tại tới Nhất Trung, cô nào biết lại phát hiện một chuyện càng đáng sợ hơn. Hình như cô lại ở trong một quyển sách khác.

Cùng một tác giả, chẳng qua hai nhân vật chính của quyển sách này đều là nam.

Đây là tác phẩm mấy năm trước của tác giả. Nghe nói lúc đó rất hot nhưng Khương Hành không hứng thú gì cho cam. Mà khi nhìn thấy đại kết cục của "Khương Hành" cùng Tạ Sầm, trong đầu đột nhiên xuất hiện một nhân vật Mục Cảnh Sơ, người đọc phía dưới hình như cũng điên rồi, gào thét kêu không ngừng, đều nói nhớ Mục Mục.

Lúc ấy Khương Hành nhịn không được, tò mò tìm kiếm Mục Mục là ai. Nhìn thấy tag đam mỹ thì có chút do dự. Trước kia cô không thích lắm thể loại này nên chỉ xem qua loa một lần.

Mở đầu đổi thang mà không đổi thuốc, Mục đại thiếu gia vì lí do nào đó mà bị ném tới thành phố nhỏ này để tránh né nổi bật. Hắn thành tích ưu việt, mặt ngoài ôn tồn lễ độ, rất nhanh liền trở thành nhân vật phong vân trong trường học. Ở đây quen biết một thiếu niên trầm mặc ít lời.

Thân phận thiếu niên mẫn cảm, không có bạn bè, lúc nào cũng độc lai độc vãng. Lúc đầu Mục Cảnh Sơ chú ý tới người này vì thành tích, sau đó dần dần bị người này hấp dẫn rồi từng bước áp sát tiếp cận. Tuy rằng đến cuối câu chuyện hai người không xác định quan hệ, nhưng người đọc đều biết Mục Cảnh Sơ cùng thiếu niên trầm mặc kia là một đôi.

Thậm chí rất nhiều người đọc suy đoán, nếu người kia không chết, hai người hẳn sẽ ở bên nhau.

Đúng vậy, quyển sách này là BE, một nam chính đã chết, nam chính còn lại hắc hóa, quả thực khiến người ta hít thở không thông.

Càng đáng sợ hơn là sau khi cô chuyển vào Nhất Trung lại phát hiện trong đầu đột nhiên có một nhiệm vụ. Nhiệm vụ chính là ngăn cản nam chính số một Mục Cảnh Sơ hắc hóa báo thù, phòng ngừa thế giới tan vỡ. Nếu nhiệm vụ thất bại, cô cũng sẽ biến mất theo thế giới.

Khương Hành một bụng khổ.

Muốn cô ngăn cản như nào cơ? Trừ phi ngay từ đầu Mục Cảnh Sơ không yêu người kia, như vậy sẽ không có thị phi sau này.

Tuy rằng chỉ là nghĩ thoáng qua, nhưng đột nhiên cô cảm thấy cũng không tồi. Cho nên hiện tại Khương Hành muốn chạy thoát khỏi phiền toái Tạ Sầm thật nhanh rồi đi tiếp cận Mục Cảnh Sơ, ngăn cản hắn thích người kia.

6 giờ, trời mới sáng, nắng sớm he hé, cửa sau Nhất Trung có một cái ngõ nhỏ, lúc này yên tĩnh vô cùng.

Khương Hành nói xong liền cúi đầu. Cô mặc đồng phục caro đỏ đen của Nhất Trung. Đồng phục phổ thông không làm giảm bớt sự xinh đẹp, ngược lại cả người cô lại càng thêm tươi sáng thoát tục.

Tay có chút bất an khẽ vò góc áo, khuôn mặt trắng nõn lộ thấp thỏm.

Tạ Sầm nghe xong lời này, lại nhìn phản ứng của cô, biểu cảm trở nên hoà hoãn hơn. Cậu ta tưởng rằng Khương Hành ghen tị, giọng nói ôn hoà bất đắc dĩ: "Nghe ai nói bậy thế, chỉ là uống say nhận sai người mà thôi. Ai bảo cậu đột nhiên chuyển trường. Tớ không muốn cậu không thi đại học. Học tập tốt vào, không quấy rầy cậu."

Buông cánh tay Khương Hành, tiến lên một bước nắm lấy hai tay cô: "Sau này đừng nói chia tay nữa, tớ không thích."

Ngữ khí tuy rằng ôn hòa, nhưng thái độ lại vô cùng bá đạo.

Khương Hành rút mãi không ra, gương mặt cứng đờ cười cười, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Việc học ở Nhất Trung căng thẳng hơn, giáo viên nghiêm khắc, tớ chỉ sợ chúng ta không có thời gian gặp mặt."

"Không sao, tớ sẽ không để giáo viên cậu phát hiện."

"......"

Được rồi, cô không còn lời nào để nói, xem ra chỉ có thể trông đợi vào tương lai còn dài.

Khương Hành không nghi ngờ yêu thích của Tạ Sầm với "Khương Hành". Chỉ là loại thích này quá phiền toái, Khương Hành cảm thấy trái tim nhỏ bé của cô chịu không nổi. Đặc biệt Tạ Sầm cùng vài nữ phụ trong sách còn mờ ám không rõ. Trước khi quen nhau, Tạ Sầm cũng đã từng có mấy cô bạn gái. Mỗi lần cãi nhau, Tạ Sầm liền cùng cô gái khác tiếp xúc thân mật, cố ý chọc giận "Khương Hành". Mấy năm kia hai người tách ra, bên người cậu ta cũng không thiếu phụ nữ. Loại đàn ông này cô thật sự nhận không nổi.

Cho nên mặc kệ bây giờ Tạ Sầm dịu dàng triền miên như thế nào, nội tâm cô không hề gợn sóng.

"Tớ phải đến lớp, rảnh thì liên lạc sau."

Khương Hành nhìn hắn một cái rồi cúi đầu, thúc giục: "Cậu đi nhanh đi, giáo viên mà nhìn thấy thì không tốt đâu."

Sợ cậu ta còn muốn dây dưa, nói xong liền xoay người rời đi.

Tạ Sầm nhanh tay nhanh mắt, ỷ vào thân cao tay dài vội giữ chặt Khương Hành, ôm người vào trong ngực. Ôm được một lát liền buông tay, sau đó thả người, đồng thời giơ tay vén tóc mái của Khương Hành, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.

Sau đó rũ mắt nhìn: "Đi đi, có việc gì thì nhớ tìm tớ."

Khương Hành mất tự nhiên đẩy cậu ta ra rồi vội vàng rời đi. Nghe được tiếng cười khẽ từ phía sau cũng không quay đầu lại. Cực kỳ ghét bỏ nâng tay chùi chùi chỗ cậu ta vừa hôn.

Chợt một người đi ra từ sau cây ngô đồng, Khương Hành liền đối mặt với nam sinh cũng đi đến cửa sau của trường học.

Tầm mắt hai người giao nhau, đều hơi sửng sốt.

Khương Hành nhận ra đối phương, là Cố Tu Hạc.

Cố Tu Hạc chính là thiếu niên mà Mục Cảnh Sơ thích.

Ngũ quan thanh tú, thân hình cao gầy, làn da tái nhợt mỏng manh.

Trong lòng bỗng nhiên có chút chột dạ. Lại nói tiếp, hai người hiện tại là bạn cùng lớp, hơn nữa lại có quan hệ bàn trên bàn dưới, cũng không biết lúc nãy cậu ta có thấy cái gì không.

Khương Hành phản ứng nhanh nở một nụ cười. Chỉ là chưa kịp cong môi, đối phương đã giống như không thấy cô, lập tức dời mắt, nhấc chân đi qua cửa sắt trường.

Cắn môi, nụ cười trên mặt không giữ nổi.

Mắt nhìn bóng dáng nam sinh, yên lặng đi theo.

Nhất Trung là trường công. Phòng học là hai dãy nhà hai tầng cũ nát, bên ngoài gạch ngói đỏ, bên trong là vách tường xám trắng cùng mặt đất xi măng gồ ghề lồi lõm. Bàn ghế thuộc kiểu sơn gỗ cũ, cũng không biết đã dùng bao nhiêu năm. Lớp sơn trên bàn bị học sinh ma sát rơi gần hết, chỉ chừa lại vài miếng loang lổ.

Nghe nói trường học muốn xây dựng khu nhà mới sáu tầng. Sau này ba khối cao trung sẽ chuyển đến một dãy.

Nhưng chuyện tốt này không tới phiên họ hưởng.

Khương Hành là học sinh chuyển trường, trong lớp không còn chỗ nào trống. Thành tích của cô tốt, năm trước vào cuối kỳ cô còn ở trong top năm. Giáo viên rất thích cô, để cô ngồi ở bên cạnh bục giảng.

Bàn sau của cô là Cố Tu Hạc.

Hai người trước sau ngồi cùng nhau hơn một tuần, khi nói chuyện không vượt quá hai câu. Mỗi lần còn là Khương Hành chủ động, một lần mượn thước, một lần mượn băng dán, hai lần đáp lại đều là "Ừ".

Ngắn gọn, có lệ.

Như vậy, cô liền tắt ngấm tâm tư khác.

Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, Khương Hành liền lúng túng.

Trong lớp chỉ có hai bọn họ. Sau khi yên vị, nội tâm Khương Hành giãy giụa, suy nghĩ một lúc lâu. Cuối cùng vẫn do dự xoay người xuống, muốn nói gì đó.

Nào biết cô mới vừa xoay đầu, người ngồi ở phía sau đột nhiên lấy sách đang mở trên bàn dựng thẳng lên.

Sách Tiếng Anh vừa to vừa cao, che lại toàn bộ tầm mắt Khương Hành.

"......"

Không bao lâu thì các bạn học tới.

Khương Hành buồn ngủ. Dậy sớm đối với cô vẫn có chút khó khăn. Một lúc sau liền nhoài lên bàn ngủ, khi cô mở mắt ra lần nữa, lớp học đều tới đủ rồi.

Tiếng nói chuyện, tiếng giở sách, còn có giọng giải đề của cậu bạn bàn dưới. Giọng nói vừa trong vừa lạnh làm đầu óc cô cũng tỉnh táo một chút.

"......"

Khương Hành không thể tưởng tượng được mà xoay đầu nhìn.

Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, nửa bên má còn bị áp một vết đỏ.

Nam sinh phía sau dường như nhận ra được ánh mắt của cô, giọng nói ngừng lại, tay nắm bút thật chặt. Sau đó cứ như cái gì cũng không biết, tiếp tục cúi đầu giải đề.

Thanh âm không gợn sóng.

Khương Hành buồn bực quay người đi, không muốn nói chuyện.

Cẩn thận ngẫm lại, cô đột nhiên phát hiện tính tình người này tuy rằng an tĩnh, nhưng giống như trừ cô, cậu ta vẫn cùng người khác nói chuyện.

Đây là có ý gì?

......

Tiết cuối cùng của buổi sáng là toán. Bạn cùng bàn của Cố Tu Hạc tên Trần Tuyết. Sau tiết ba đã vỗ vai Khương Hành: "Giữa trưa có ra ngoài ăn không?"

Đồ ăn ở nhà ăn Nhất Trung đều giống nhau. Rất nhiều học sinh thích ăn ở bên ngoài, nhưng tiền tiêu vặt của học sinh đều không nhiều cho lắm, chỉ thỉnh thoảng mới đi ăn vài lần.

Khương Hành do dự, không biết được hôm nay Tạ Sầm có tới hay không.

Trần Tuyết biết tình trạng của cô, khuôn mặt biểu cảm đồng tình: "Cậu đừng sợ, bây giờ cậu là học sinh Nhất Trung, nếu có người dám tới bắt nạt liền đi mách giáo viên."

Nhưng Trần Tuyết biết không nhiều lắm, Khương Hành thì ba phải cái nào cũng được, nên cô nhóc cho rằng cô ở Tam Trung bị người bắt nạt mới chuyển trường.

Tam Trung là trường tư, có tiền là có thể vào. Bên trong là một đám lưu manh cùng phú nhị đại, bị bắt nạt cũng không có gì kỳ quái.

Mấy hôm trước Khương Hành nghe được lời này còn có thể mặt không đổi sắc, lúc này lại theo bản năng nhìn sang bên cạnh Trần Tuyết.

Vừa lúc đối phương cũng nhìn lại đây, ánh mắt hai người giao nhau, Khương Hành chột dạ rời mắt.

Ngượng ngùng lại sợ Trần Tuyết nói thêm cái gì, vội vàng gật đầu: "Được, giữa trưa chúng ta ra ngoài ăn."

Trong lòng cảm thấy giữa trưa nay Tạ Sầm chắc hẳn là không tới đâu.

Nhưng cô đã đánh giá sai độ lì lợm la liếʍ của Tạ Sầm rồi. Giữa trưa, sau khi tan học lại thấy bóng dáng của Tạ Sầm ngoài cổng trường.

Khương Hành không thể không quay lại căn tin, Trần Tuyết thì ra ngoài cùng người khác.

Đồ ăn của căn tin giống nhau, Khương Hành không ăn được mấy liền trở về phòng học.

Phòng học giữa trưa không có ai. Hiện tại là trung tuần tháng chín, thời tiết còn rất nóng, trong phòng chỉ có hai cái quạt trần, gió cái được cái không.

Gần như học sinh Nhất Trung đều ở trường, cơm nước xong xuôi liền về phòng ngủ nghỉ ngơi. Còn có một nhóm học sinh về phòng trọ hoặc về nhà.

Nhà Khương Hành gần, nhưng cô về nhà thì không ăn được. Cha Khương là cảnh sát, mẹ Khương là bác sĩ, hai người lúc nào cũng vội, cô chỉ có thể ở trường học.

Trong phòng học trừ cô còn có Cố Tu Hạc.

Khả năng vì nhiệm vụ mà tình tiết nguyên tác dần dần rõ ràng hơn trong đầu Khương Hành.

Cô nhớ rõ, lúc này Cố Tu Hạc thuê nhà ở bên ngoài. Nhưng không phải phòng ở tốt đẹp gì, đường cũng xa.

Cố Tu Hạc ngồi tại chỗ vừa ăn mì ăn liền vừa làm bài, phát ra âm thanh sột soạt.

Khương Hành nghe lại có chút thèm. Ngây ngẩn một lúc, không nói chuyện, dứt khoát nằm sấp xuống ngủ.

Cố Tu Hạc phía sau nhìn cô một cái, dừng một chút, sau đó hạ thấp giọng.