Chương 71: Bệnh xá cũng có mùa xuân?

Toàn bộ phòng học đều quay đầu lại nhìn bọn họ, thấy Sirius nửa người đều bị thương, không khỏi đều ngây người. A, xem ra Slytherin rốt cục cũng không nhịn được mà ra tay với Gryffindor!

Giáo sư Horace cấp tốc hét lên: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ta đến đây!!!"

Giáo sư mập mạp chạy nhanh tới, vẫy vẫy đũa phép, đem tất cả thuốc còn vương vãi khắp nơi thu dọn, sau lại còn đọc mấy lời chú ngữ làm giảm đau giúp cho Sirius.

Sirius cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn, nhưng đầu vẫn tỉnh táo, thuận thế liền ngã nhào về phía bên cô gái bên cạnh, bộ dáng mềm oặt, nửa sống nửa chết.

Abigail sợ ngây người, cũng không nghĩ được gì, vừa run run vừa đỡ cái người đang bị bỏng nặng kia. Vừa tới gần mới phát hiện vóc dáng của Sirius quả thực còn cao hơn cô nửa cái đầu, cơ thể cũng rất rắn chắc, chỉ đành tận lực né tránh chỗ bỏng trên tay Sirius, cẩn thận đỡ lấy hắn.

Sirius vừa chạm đến người cô gái kia, xương cốt lập tức mềm một nửa, không cảm thấy đau đớn nữa, trong lòng như hoa nở, lại giở vờ kêu lên vài tiếng.

Hắn đột nhiên phát hiện bản thân rất có thiên phú đóng kịch.

"Green, trò mau đưa hắn đi bệnh xá...Yên tâm, chỉ là bỏng bên ngoài, không phải quá nghiêm trọng, bà Pomfey sẽ xử lý được!!!", giáo sư Horace an ủi.

Snape bên cạnh nhìn thấy, nóng nảy, đôi mắt đỏ bừng gắt gao nhìn cái tên Sirius đang giả bộ kia, hét lớn: "Giáo sư, để con dìu hắn! Green là một cô gái sao có thể dìu hắn được!!"

Giáo sư béo lập tức chần chờ.

Potter cũng có chút lo lắng, ngập ngừng vài lần, lại nhịn xuống không mở miệng.

Nhưng Lupin và Peter lại cuống quýt quay đầu, muốn lại đây hỗ trợ.

Sirius làm sao lại để cho người khác đễn hỗ trợ. Nếu thế không phải hắn bị thương là uổng phí hay sao?

Vì thế lập tức đứt quãng nói: "....Không cần, dù sao cũng không phải rất xa. Vẫn nên không cần làm ảnh hưởng đến những người khác chế thuốc thì hơn! Ta..ta...ta...ta còn có chút sức..."

Nói xong còn rêи ɾỉ vài tiếng, tên ngốc Potter bên cạnh lập tức giống như nhận được tín hiệu, chân thành lớn tiếng kêu lên: "Đúng vậy!... Snive...(Snivellus)...không, là bạn Snape, thuốc của chúng ta vẫn còn phải đun thêm một chút nữa ! Cậu không được đi! Black....hắn, hắn cũng không nặng lắm!!!"

Giáo sư Horace nhìn những học sinh ham học này thì hết sức vui mừng, cao hứng nói: "Được rồi, được rồi, hai trò tiếp tục đi làm tiếp đi. Hai trò thì nhanh đi bệnh xá đi! Cẩn thận một chút!!!"

Abigail ngây ngốc, lại không nghĩ được nên nói cái gì, liền gật gật đầu. Sirius cực kỳ không biết xấu hổ đem hơn nửa trọng lượng cơ thể đè lên người cô. Abigail phải sử dụng sức lực từ lúc còn trong bụng mẹ, nắm lấy cánh tay của Sirius đang đặt trên vai mình, khó khăn đỡ hắn rời đi.

...

Loại sự cố về nồi quặng này cũng đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần ở phòng học, mọi người cũng không giật mình nhiều, lại bắt đầu nhanh chóng vùi đầu vào xử lý nồi quặng của mình.

Chỉ có Potter và Snape lúc này vẫn chưa hoàn hồn. Hai chàng trai đờ đẫn liếc nhìn nhau một cái.

Một lát sau, Snape phục hồi tinh thần lại trước, lấy lại bình tĩnh, cắn răng âm trầm nói: ".....Các ngươi lên kế hoạch bao lâu rồi? Đừng nói mấy lời ghê tởm kia với ta!!"

Potter nuốt nước miếng, nhỏ giọng thẳng thắn nói: "...sau khi nghỉ lễ Giáng Sinh xong, hắn đến nhà của ta, sau đó thương lượng đến mấy hôm trước mới xong. ...Nhưng mà, chuyện vừa rồi,...Ách...ta nói chuyện bị thương, không nằm trong kế hoạch của chúng ta"

Thuốc trong nồi quặng quay cuồng nổi bọt khí, bọt khí xinh đẹp càng ngày nổi lên càng cao, Snape ác ý hy vọng có thể đem một ít bọt khí này hắt lên mặt của Potter, hoặc là, hắn cũng đem nổi quặng hất đổ lên người Potter, như vậy hắn cũng có thể "đưa" người bạn cùng bàn này đi bệnh xá.

Nhưng mà, với trình độ của hắn, giáo sư Horace chắc chắn là không thể tin rằng hắn sẽ phạm loại sai lầm cấp thấp này.

Snape âm trầm cười: "Các ngươi phối hợp rất tốt, chắc là luyện tập lâu rồi?"

"....Luyện tập khoảng ba ngày", Potter cũn thực ủy khuất, vì nghĩa khí huynh đệ, hắn ngay cả thời gian luyện tập Quidditch cũng bỏ, bị đội trưởng giáo huấn một chút.

Snape nhếch miệng châm chọc: "Các ngươi lần này lại dám dùng hết cả vốn liếng!!!... hay cho một đám ngốc nhà Gryffindor!!!"

Potter cảm thấy có chút chột dạ, dùng tâm tư đi tính kế người khác không phải là phong cách của Gryffindor, nhưng nghĩ đến bộ dáng Sirius ngồi xổm cả ngày trước mặt hắn, bi thảm ủ rũ, hắn lại lo lắng.

Potter ương nghạnh, đường hoàng nói: "Đây đều là vì tình bạn và tình yêu!!!"

****

Ở trong bệnh xá, bà Pomfrey băng bó thật kỹ cho Sirius, sau đó cầm một mâm đầy bông gạc dính máu cháy đen đi ra ngoài.

Abigail đứng ngơ ngác bên giường Sirius, nhìn hắn rêи ɾỉ, qua gần năm phút đồng hồ mới chậm rãi tỉnh táo lại, hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Không có biện pháp, ai nói cô thông minh như vậy!

Tiểu tử nhà ngươi muốn tán gái, lại dám dùng chiêu này với ta???

Abigail nheo mắt lại, cô có thể không nháo lên được với Voldermort, nhưng mà tiểu tử nhà người...hắc hắc!!!!

"Cậu... có phải muốn theo đuổi tôi hay không?" Abigail không có ý tốt lại gần người đang giả đau đớn kia, nhỏ giọng hỏi hắn. Trong lòng nảy lên vài chủ ý hay ho, muốn làm cho hắn xấu hổ chui luôn vào gầm giường.

"Đúng vậy, tôi muốn theo đuổi cô!!!" Sirius ương nghạnh, sự tình đến mức này rồi cũng không cần giả bộ làm gì, cái gì cũng nói ra. Potter đã dạy hắn: "liệt nữ sợ triền lang"

Abigail cứng lại, mọi việc diễn ra cũng không giống như dự đoán của cô, nhưng cô phải ứng cũng nhanh, lập tức ác ý nói: "Nhưng mà tôi không thích cậu! Cậu chết tâm đi! Đừng tự chuốc lấy khổ!!!" , xem có thể tức chết hắn không.

"Tôi biết cô không thích tôi, nhưng tôi sẽ không chết tâm!!", khả năng đề kháng của Sirius cũng được nâng cao không ít, không sợ hãi nói: "....Đón nhận hay không là việc của cô, nhưng, theo đuổi hay không là việc của tôi!!!"

Đây là lời thoại cẩu huyết điển hình nhất, hiển nhiên là đã luyện tập không ít lần.

Abigail nhìn ánh mắt sáng quắc của Sirius, thấy hắn không có ý định làm loạn lên, giống như nói là làm, cô sợ nhất là tên này đùa thành thật.

Vì vậy ngượng ngùng nói: "....ha ha, chuyện kia,... cậu, cậu, hay là thôi đi! Làm bạn học là được rồi, cần gì chứ? Tôi thực sự là không thích cậu! Thật sự!!! Cậu đừng lãng phí thời gian.... Trong trường cũng có rất nhiều bạn nữ thích cậu mà!!!"

Abigail liều mạng khuyên hắn quay đầu là bờ.

Nhưng mà, Sirius lại quyết tâm đến cùng, bày ra vẻ chân thành nói: "Nhưng mà, ai tôi cũng không thích, chỉ thích cô!!!" @@

Abigail ngất! cô chỉ cảm thấy đầu đau cực kỳ, không được, phải dùng đao sắc chặt đay rối (giải quyết nhanh chóng, gọn gàng) đem mọi việc bóp chết từ trong trứng!

Cô nhớ lần trước đã dạy dỗ Orlando tốt lắm, hiện tại không phải một chút sự cố cũng không có hay sao? Hay là...cũng cho tên đầu chó ngu ngốc này một chút bạo lực nhỉ?

Cũng không được, người này là một tên nóng nảy, không có hiền lành giống Orlando, nháo lên sẽ xảy ra chuyện, rõ ràng nên xử lý lạnh lùng thì hơn!

Abigail cẩn thận suy nghĩ, vì thế cứng rắn khởi động tâm tư, mỉm cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: " Được, được, được lắm, cậu thích thì cứ thích đi! Nhưng mà tôi sẽ không phản ứng lại đâu, đến lúc đó đừng trách tôi đã không nhắc nhở cậu!!"

Nói xong liền quay đầu muốn đi.

Sirius nóng nảy, khó khăn lắm kế điệu hổ ly sơn mới thành công, mới có thể ở cùng cô một chỗ nói chuyện vài câu, sao lại có thể để cho cô rời đi như vậy?

Nhưng mà, hắn cũng thật là hồ đồ, trong bệnh xá lúc này không chỉ có hai người bọn họ, tuy rằng cách nhau một tấm rèm che, nhưng giường bên cạnh vẫn có người nằm, một đám vẫn ra sức nghe lén. Cuộc sống làm bệnh nhân nhàm chán như vậy, đột nhiên có tiết mục, sao người ta không hưng phấn?

Màn trình diễn cẩu huyết nhất "nam theo đuổi nữ", mà nam nữ diễn viên lại đến từ hai nhà trước nay luôn thù hằn nhau Gryffindor và Slytherin, sao máu bát quái trong người bọn họ không sôi trào cho được?

Sirius thấy Abigail muốn đi, lớn tiếng hét lên: "Đứng lại, đứng lại! Cô, cô nếu dám đi.... Tôi, tôi sẽ chết cho cô xem!!!", nói xong lập tức lăn từ trên giường "rầm" một tiếng ngã xuống đất.

Một tiếng hét này chấn động Abigail, làm tai cô hơi đau, còn làm cho mấy tên đang nghe trộm ở mấy giường bên cạnh thò đầu ra, ai có thể đi đều chạy gần lại, ai không thể nhúc nhích thì cũng vén màn lên nhìn.

Tên ngạo mạn số một của Gryffindor lại còn dám đi tìm cái chết!!!! cha mẹ ơi, lúc này nằm bệnh đúng là vô cùng đáng giá.

Sirius lửa giận công tâm, cũng không quan tâm xem có người nhìn thấy hay không, nằm trên mặt đất ăn vạ, hét lớn: "Nếu cô bước thêm bước nữa, tôi nhất định chết cho cô xem!!!"

Abigail là loại điển hình chuyên bắt nạt kẻ yếu, (lại không thể làm gì kẻ mạnh) nếu không cũng không thể lễ độ ở bên cạnh Voldermort lâu như vậy, thấy bệnh nhân bốn phía đều lộ diện, vẻ mặt hưng phấn, rất giống như bệnh đã khỏi hết. Cô cảm thấy mọi chuyện hình như không ổn.

Cô chạy lại, đem Sirius đang nằm trên mặt đất nâng lên, giúp hắn lên giường, lại chú ý ánh nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng có điên khùng nữa, để cho người khác chế giễu, cậu không biết xấu hổ sao?"

Nghe những lời này Sirius đột nhiên cảm thấy bi thương.

Ngẫm lại hắn là một đại thiếu gia của một danh gia vọng tộc, lại là người kế thừa của Black gia, sao lại nháo đến mức này.

Nhìn vẻ kích động của cô gái xinh đẹp trước mặt, hình như cô rất sự sự việc bị làm lớn lên, nhưng lại không quan tâm đến vẻ mặt của hắn, hắn càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng không thấy chút cảm xúc nào, càng nghĩ càng cảm thấy mình đáng thương và uất ức đến cực điểm.

Tâm trạng bỗng thay đỏi, cuối cùng, Black đại thiếu gia cảm thấy hốc mắt nóng lên, nước mắt liền chảy thẳng ra từ khóe mắt.

Sirius Black không phải là một người dễ khóc, từ nhỏ hắn đã được nghiêm khắc dạy dỗ theo phong cách quý tộc, mà điều đầu tiên được dạy chính là không thể bộc lộ quá nhiều cảm xúc làm ảnh hưởng đến thân phận của mình, chính là không được khóc.

Bởi vậy, từ sau khi hắn rời xa tã lót và núʍ ѵú liền rất ít khi khóc.

Tuy vậy, dù là một người nhà họ Black thì hắn cũng vẫn là một con người có đầy đủ cảm xúc, khi tức giận hoặc xúc động hắn không thể khóc để giải tỏa tâm trạng, bình thường hắn sẽ tìm một người nào đó đánh nhau để giải quyết vấn đề.

Nhưng mà....sao hắn có thể đánh Abigail được?

Sirius đưa tay sờ sờ, đυ.ng vào giọt nước trên mặt mình, lập tức lấy tay lau đi, nhưng trong lòng lại biến động, sao cô lại có thể như thế chứ?

Hắn chỉ muốn nói chuyện tử tế với cô, cô liền châm chọc hắn. Hắn đi tìm cô, cô liền cười nhạo hắn, hắn...hắn...dù làm cái gì cũng không có cách nào làm cho cô ở một chỗ với hắn mà không xảy ra chuyện. Cô đúng là một người không tim không phổi mà!!!

Sao cô lại có thể như vậy được? cũng quá là khi dễ người ta đi. (khụ khụ đáng yêu quá, đáng yêu chết mất mọi người nhỉ)

Thấy người xưa nay luôn vênh váo tự nhiên lại khóc, Abigail cũng luống cuống tay chân: "Này, này, cậu làm sao vậy?...cậu...có phải vết thương lại đau không?"

Chắc là không phải đâu, vừa rồi bà Pomfrey cũng nói là không có gì nghiêm trọng mà. Vậy sao lại như này?

Sirius vừa thẹn vừa giận, chui vào trong chăn, trên mặt đầy nước mắt nước mũi, lấy liền lấy ga trải giường liều mạng lau đi, chỉ cảm thấy chính là người đáng thương nhất trên thế giới này.

Abigail thấy hắn khóc thì trong lòng hốt hoảng, liều mạng khuyên: "Này, cậu sao vậy? đừng khóc nữa được không?"

Mọi người đứng bên đang hóng hớt, đột nhiên ánh mắt tỏa sáng, đều châu đầu khe khẽ nói nhỏ.

Abigail đầu óc choáng váng, mọi việc hôm nay đúng là không được tốt rồi.

Sirius lại vùi mặt vào gối, có chút thở gấp, buồn bực trong ngực rất lớn, thân người cao lớn nằm trong chăn khẽ giãy dụa.

"Cậu có khỏe không? Cố gắng hít thở đi, buồn làm gì? Cậu...cậu...đừng đùa nữa!!!", Abigail lại cẩn thận khuyên.

Hắn đùa giỡn? hắn là thật lòng, ngay cả nước mắt cũng đã chảy, cô lại còn nói hắn đùa giỡn? TMD, đúng là người không tim không phổi, ta cùng cô liều mạng!!!

Sirius nhất đầu khỏi gối, quỳ dậy trên giường, nắm lấy bả vai của Abigail, trợn trừng mắt, giận dữ hét lên:

"Ai đùa giỡn? cô mới đùa giỡn! cả nhà cô mới đùa giỡn!!!"

Abigail bị hắn hét lên, tai lại một lần nữa ong ong, hồi lâu vẫn không thể tỉnh táo lại.

Đúng lúc đó, cánh cửa bệnh xá "phanh" một tiếng bị đẩy ra, một đám người rầm rập xông vào, có Lupin, Peter, Lily, Mary tàn nhang, Sylvia, Melisa, Lucy và Orlando.

Xông vào đầu tiên chính là Snape và Potter.

A, đã tan học rồi.

Abigail ngơ ngác đứng đó.

Snape thấy hai người đang đứng đó ánh mắt liền đỏ lên, răng nghiến lại vang lên tiếng kẽo kẹt, hét lên một tiếng:

"Cái tên Black chết tiệt kia, bỏ tay của ngươi ra!!! Nếu không ta liền phế đi đôi tay chó của ngươi!!!"