Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 70: Đóng cửa! thả chó!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau ngày nghỉ nội tâm Abigail vẫn luôn giãy dụa, buồn khổ, vì thế cô muốn tập trung để học tập, muốn bận rộn một chút, đáng tiếc...hoàn toàn không được.

Abigail vẫn cho rằng kiếp trước của mình mỗi ngày cười nói vui vẻ, vô tư lự như vậy là do cô luôn có một mình, lại không phải lo lắng gánh nặng học tập mỗi ngày.

Nếu như cô cũng giống như Abigail (thật ) mỗi ngày đều phải cầm túi sách leo cầu thang, vòng vèo đi khắp nơi để đến lớp học, lại giữ vững thần sắc đối với những lời gầm gừ của giáo viên, sau đó lại đi thư viện tra tài liệu viết những bài báo cáo vô nghĩa.

Nếu thật như vậy thì Abigail (cô của kiếp trước) chắc chắn không thể sống nổi, thậm chí không thể sống qua vài năm.

(đoạn này nói về sự so sánh cuộc sống kiếp trước và kiếp này của Abigail, do đó kiếp này mình sẽ để nguyên là Abigail, còn kiếp trước thì mình sẽ dùng chữ in nghiêng để viết, các bạn chú ý nhé)

Abigail mặc dù có rất nhiều bí mật, nhưng ngoại trừ Dumberdore thì cô không thể nói với ai khác. Mà lão già kia chỉ biết bưng một giỏ kẹo hình thù kỳ dị mời cô ăn, nửa ngày cũng chỉ nói mấy câu vô nghĩa, làm cho cô như lọt vào sương mù.

Abigail vốn tưởng bản thân sẽ chết vì bực bội, nhưng đã hơn mười ngày trôi qua mà cô vẫn cứ khỏe mạnh như thường, không có chút vấn đề gì.

Giáo sư McGonnagall thì mỗi lần lên lớp lại càng ngày càng nghiêm khắc, mỗi lần cô không hoàn thành nhiệm vụ đều phải làm một đống bài tập bổ sung, Abigail và Snape là hai đối tượng được chú ý hàng đầu của giáo sư McGonnagall, bà ấy cho rằng hai người không cố gắng học môn biến hình, phần lớn thời gian đều thích nhắm vào hai người, cho nên bọn họ phải tốn rất nhiều thời gian luyện tập cho môn học này.

Một lần trong giờ học, Snape khổ sở biến một con cóc trở thành một con chuột, kết quả Abigail vung đũa phép một cái biến con cóc của cô thành một con mèo to, "ngao ô" một tiếng ăn luôn con chuột của Snape, làm cho hắn bị giáo sư McGonnagall phạt trừ rất nhiều điểm, lại bắt làm thêm một đống bài tập.

Snape bực mình, gõ đầu Abigail hai phát.

Abigail khóc không ra nước mắt: nếu là Abigail của kiếp trước bị đánh thì đã bật lại rồi!

Giáo sư Flitwick thật ra là một người rất dễ nói chuyện, bắt đầu từ việc tạo thành thức ăn từ những đồ vật. Hai người bọn họ liền làm được luôn mấy thứ rượu, nước trái cây linh tinh gì đó. Dù sao thì môn bùa chú cũng là môn mà Abigail am hiểu nhất.

Có một lần cô lại thần kỳ đem nước lã biến thành nước tương. Tuy rằng hương vị nhạt đi rất nhiều, nhưng dù sao cũng chính là nước tương. Mà ở nơi này lại không ai dùng được loại nước thuần Trung như vậy.

Ngày đó, Abigail vui vẻ đem bát nước tương kia lên bàn ăn, dùng nó để chấm cá....ăn ở trong miệng, vui ở trong lòng, lại cho rằng hôm đó giáo sư Flitwich bắt biến ra dấm chua thì tốt rồi.

Kết quả thì bởi vì hôm đó do ăn nhiều quá mà bị đau dạ dày đưa vào bệnh xá, Snape lo lắng đi hỏi bà Pomfrey: "....Có phải là cô ấy bị chịu kí©h thí©ɧ nên trở nên ngu ngốc không? Hôm nay cô ấy không hoàn thành nhiệm vụ trên lớp!"

Nếu thực là Abigail thì chắc chắn sẽ không bao giờ vào bệnh xá chỉ vì ăn uống quá độ!!!!

Giáo sư Galatea Merrythought vẫn giống như cũ, vô lực tuyên bố: "...Các trò tự ôn tập đi! Nên dạy cái gì thì ta đều đã dạy hết rồi, các trò nếu muốn nâng cao trình độ phòng ngự thì mời kỳ sau tiếp tục học môn của ta...Nếu điểm của các trò đủ!!!"

Mọi người cười ngất... nếu là Abigail thì có cần lo lắng việc thiếu điểm không?

Lần Giáng Sinh này lại lạnh hơn mọi năm, kết quả là làm cho mấy bồn hoa hồng Amazon mà giáo sư Sprout yêu thích nhất bị đông chết, bà ấy thương tâm muốn chết.

Kết quả là, khi khai giảng, bà ấy biến đau thương thành tra tấn, cho những học sinh học môn thảo dược của bà ấy đi xử lý những loài thực vật có tính công kích cao.

Trong khoảng thời gian ngắn, bệnh xá tiếng than dậy đất. Abigail sẽ phải đối mặt với những loại cây ăn thịt, lại phải đổi bồn đất cho chúng sao?

A, đương nhiên là còn có Quidditch.

Sau khi khai giảng vài ngày, Abigail đã bị đội trưởng Malfoy tróc nã bắt luyện tập, vì chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp: Đấu với nhà Hufflepuff.

Mà lão đại hiển nhiên đã tính toán việc sẽ chấm dứt cuộc sống tốt đẹp của mấy thành viên đội bóng. Cho nên trong hai ngày chủ nhật liên tiếp, đều lôi những đội viên của mình từ trong ổ chăn ra ngoài luyện tập lúc sáng sớm.

Tất cả mọi người đều loạn thành một đoàn, sống dở chết dở, đội trưởng lại đầy phấn khích giảng giải chiến thuật với mọi người mà lại không có ai ủng hộ. Hắn thẹn quá hóa giận, lạnh lùng uy hϊếp mọi người, bắt phải đọc thơ, mọi người vội vội vàng vàng đứng nghiêm chỉnh.

Abigail sẽ phải tham gia cái hoạt động đầy kí©h thí©ɧ như thế này sao?

Cuối cùng kết luận lại là: Không phải ai cũng có thể trở thành một tiểu thư nhà giàu phú quý, bởi vì cô có rất nhiều chuyện đáng buồn @@

(ai đọc đoạn này không hiểu thì cũng không sao cả. Chính ta cũng chả hiểu)

****

Buổi sáng hôm nay lại học môn độc dược, Snape đến phòng học trước, tháng một hàng năm tầng hầm vẫn rất lạnh, làm cho rất nhiều người khó khăn trong việc thực hiện thao tác điều chế, bởi vì tay của ai cũng bị đông cứng, mất đi sự linh hoạt. Do đó chuyện không may xảy ra trong môn độc dược lại ngày càng tăng cao.

Hắn đương nhiên không phạm phải loại sai lầm này, bình thường trước khi hắn làm việc đều sẽ khởi động tay hắn trước. Nửa giờ sau tất cả các học sinh mới lục tục đến.

Severus vừa lẳng lặng nhìn quyển sách đang mở trên bàn, vừa khởi động tay mình ở dưới gầm bàn, lại thường xuyên liếc mắt ra cửa...

Vào mùa đông, tầng hầm chính là khổ hình với mỗi học sinh, bọn họ đều cố gắng lắm mới lết thân đến được, nhất là những tên lười biếng, sợ lạnh, lại thích ngủ. Đặc biệt không dễ gì rời giường vào lúc sáng sớm, không đến giây phút cuối cùng thì cô ấy sẽ không xuất hiện tại phòng học.

Nghĩ đến vẻ mặt mơ hồ của cô khi vọt vào phòng học, Snape không khỏi nở một nụ cười nhạt, nhẹ nhàng lau dọn chỗ ngồi bên cạnh, chờ chú heo lười kia rời giường.

Đang nghĩ ngợi đột nhiên nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Snape cười thầm trong lòng, lại ngẩng đầu khỏi mặt bàn nói:

"Hôm nay sao lại đến sớm vậy? Đến sớm hơn mọi hôm tận "hai phút".... A? Potter? Sao lại là ngươi? Ngươi ngồi ở đây làm gì?"

Giọng nói của Snape đột nhiên chuyển đổi, từ nhẹ nhàng sang hét toáng lên.

James Potter bày ra vẻ mặt nhận mệnh, chậm chạp đem túi sách để lên chỗ ngồi bên cạnh Snape, nghe thấy tiếng hét của Snape, cũng không sốt ruột, run rẩy cười trừ vài cái, bình tĩnh nói:

"...Đương nhiên là học môn độc dược, bạn Snape"

Mặt Snape tái một nửa, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, máu dồn lên não, lớn tiếng chửi bậy: "...Cái tên ngu ngốc này, ta hỏi ngươi vì sao lại ngồi ở bên cạnh ta, ngươi không phải đang ngồi cạnh cái tên bạn ngu ngốc của ngươi hay sao?"

- lại còn bạn Snape? Sao lại không gọi là "Snivellus"? (đây là tên gọi ác ý của mấy người Potter hay gọi Snape, ý là "nước mũi tinh" mình đã từng chú thích ở những chương đầu)

Đối với thái độ của Snape như vậy Potter không chút ngạc nhiên, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là khóe miệng hắn bày ra nụ cười khổ sở vặn vẹo lại bán đứng tâm tình của hắn, hắn cố gắng làm cho giọng nói của mình thân mật nhất có thể :

"Bạn Snape, cậu không đúng rồi, tuy rằng chúng ta không cùng một nhà, nhưng dù sao chúng ta cũng là bạn học chung một trường, không phải sao ? Bạn học ngồi chung một chỗ với nhau thì có gì là sai ?"

Snape trừng mắt nhìn, đại não nhanh chóng vận động, thật sự là không biết hắn bị làm sao.

Hắn tức muốn chết, gắt gao mím chặt môi lại, run run sờ đũa phép của mình trên quyển sách, nghĩ xem có nên thừa dịp còn chưa vào học cho hắn ăn một câu thần chú "Slug-vomiting charm" (bùa nôn sên)hay không ?

Không đúng, người này nhất định là có vấn đề, hắn không thể vô duyên vô cớ mà muốn bị mắng. Snape trong lòng nghi ngờ, đột nhiên, hắn lớn tiếng chất vấn :

" Cái tên Black đầu chó kia đâu ? Không phải lần nào hai người các ngươi cũng đều ngồi chung một chỗ hay sao ? "

Nghe câu này, trong lòng Potter liên tục thở dài, dùng sức cố gắng kinh người, bảo trì da mặt, gắng diễn nốt, tranh thủ thêm chút thời gian, hắn ra vẻ tự nhiên nói :

" ...Ai nói mỗi lần ta đều ngồi cùng hắn.... Thật ra ta vẫn muốn ngồi cùng bàn với ngươi !!! "

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Potter cũng bị ghê tởm không nhẹ, run rẩy một trận, răng cũng cắn chặt, sợ sẽ nôn ra ngay lập tức.

Người anh em, ta là vì hạnh phúc cả đời của ngươi mà mặt mũi cũng không cần.

Snape nghe Potter nói xong, cũng bị sợ không nhẹ, có chút lảo đảo, lười hỏi lại hắn, vội vàng tìm kiếm Sirius khắp nơi. Đảo mắt vài vòng lại phát hiện Sirius đang trấn định tự nhiên ngồi đúng chỗ của hắn. Snape càng nghi ngờ, hai tên này rốt cuộc thì muốn làm cái gì ?

Lúc này gs Horace chậm rãi đi đến, đồng thời tiếng chuông cũng vang lên, một cô bé mái tóc màu bạch kim vội vàng đẩy cửa đi vào.

Giáo sư Horace đứng ở trên bục giảng, thấy Abigail đang thở hổn hển, cười nói : " Green, trò đến thật đúng giờ, được rồi, mau ngồi xuống đi !! "

Abigail cố gắng nuốt nốt miếng bánh mì làm bằng mỡ bò xuống dạ dày, sau đó bình phục lại hô hấp, lễ phép chào một cái, vuốt lại mái tóc quăn, cười nhẹ tiến về phía chỗ ngồi quen thuộc của mình. Đi được nửa đường mới phát hiện có điều không thích hợp !!!

Chỗ ngồi bên cạnh Snape đã có người ngồi, tập trung nhìn, nhất thời bị dọa không nhỏ.

Sao lại là Potter ?

A A A A ????!!!!!@@@@ !!!**&^%&$..... hai người bọn họ sao lại ngồi chung với nhau.

Abigail suýt chút nữa thì sặc nước miếng của chính mình, giống như cô đang nhìn thấy Voldemort và Dumbledore đang cùng nhau ăn kẹo, thật kinh khủng...Véo mặt mình một cái, đau quá, không phải mơ.

...

Lúc này, phòng học cũng bắt đầu yên tĩnh, hiển nhiên là mọi người cũng đã phát hiện chuyện dị thường đang phát sinh.

Các học sinh khe khẽ nói nhỏ : Gryffindor đều nghị luận xem có phải Potter lại chuẩn bị biến Sirius thành cái gì đó không. Slytherine lại đang nghi hoặc xem có phải Snape đang tính độc chết Potter hay không...@@

Lily cũng quay đầu lại, liên tục nhìn xung quanh, cũng cảm thấy kỳ lạ. Duy chỉ có Peter là bình thản không quay đầu lại, Lupin thì lại thở dài thật sâu.

Abigail ngây ngốc đứng giữa đường, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Ví trí vốn dĩ của cô bị người khác chiếm mất, cô ngồi chỗ nào bây giờ ?

Giáo sư Horace cũng phát hiện ra, có chút phật lòng, ôm cái bụng phệ ngạc nhiên hỏi : "...A ? Severus, sao trò lại ngồi cùng Potter ? "

Snape tức sùi bọt mép, nắm tay lại, trong lòng thầm giận : Không phải ta muốn ngồi cùng hắn, mà là cái tên đáng chết này không biết xấu hổ cố chấp ngồi ở đây !!!!

"Thưa thầy, vẫn nên bảo Potter quay trở lại chỗ ngồi của hắn thì hơn !!!", Snape quyết định sau khi tan học mới thu thập cái tên Potter ngu ngốc này, dùng giọng nói vang dội kêu lên.

Abigail mừng rỡ. Sev, nói hay lắm !

Lúc này, nhân vật chân chính sau màn đột nhiên lên tiếng.

Ngồi ở một bên, Sirius trấn tĩnh tự nhiên đứng lên, nho nhã giơ tay lên xin ý kiến giáo sư Horace.

Giáo sư Horacs gật đầu đồng ý.

"Thưa thầy, con cho rằng không cần phải đổi. Thành tích học môn độc dược của bạn Snape hết sức xuất sắc, Potter luôn khâm phục trong lòng, vẫn luôn muốn học hỏi Snape, hơn nữa... Chúng con cũng sắp phải tham gia kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng rồi,... đúng không Potter?".

Sirius mặt mỉm cười, thần sặc tự nhiên, lời nói cẩn thận, câu nói sau cùng còn tăng thêm cao độ ý muốn hỏi Potter.

Bên kia, Potter trắng trợn liếc Sirius một cái, sau đó dùng vẻ mặt bị tráng dị thường gật đầu, ra sức nở nụ cười thân thiện, cắn răng nói: "Đúng vậy, thưa thầy, con...con vẫn luôn muốn học tập ở bạn Snape đây!!!" @@

Nói xong tất cả ồ lên, toàn bộ phòng học giống như một đám quạ bị dọa, học sinh hai nhà im phăng phắc. Potter và Snape bắt đầu từ năm nhất sẽ không ngồi cùng nhau, lại đánh nhau không biết bao nhiêu lần.

Mỗi lần gặp mặt không dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn nhau thì chính là trực tiếp mắng chửi, dùng bùa chú đánh nhau.

Bây giờ, Potter lại....lại còn nói....Nói gì? Hắn muốn học tập Snape?????...@@

Merlin, ngài còn khỏe không???

Ngươi nói gì vậy? Snape hò hét trong lòng, hắn có thể nghe thấy tiếng cắn răng thật chặt khi Potter nói mấy lời kia.

Abigail há to miệng không biết nói gì.

Lý do đường hoàng như vậy, hai tên này hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. Snape và Abigail hai mặt nhìn nhau, không có lời nào để nói.

Bọn họ không có lời nào để nói nhưng giáo sư Horace lại có:

"...Thì ra là như vậy, ha ha. Đúng vậy, bạn học, bạn học vốn là nên bảo ban nhau học tập ! Vậy được rồi, Green, trò cứ ngồi ở...Ách, đến ngồi bên cạnh trò Black đi !!! "

Đang ! Đang ! Đang ! Đang ! Snape lúc này mới tỉnh ngộ. Hắn hiểu rồi, thì ra là bọn họ "dụng tâm hiểm ác" !!!

Nhất thời nín một hơi trong cổ hóng, giống như muốn nghẹn chết chính mình. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái xinh đẹp cùng bàn ủ rũ chạy lại phía Sirius.

Trong cơn tức giận, hắn mạnh mẹ quay đầu, gầm lên với Potter : "Ngươi cái người đê tiện, vô sỉ, giảo hoạt, tiểu nhân !!! Ngươi...ngươi.... ", khó thở công tâm, lại không tìm được lời nào hay ho để mắng tiếp.

Potter lại thở dài một hơi, lần đầu tiên hắn đồng ý với lời mắng của "Snivellus", nhưng mà, vì nghĩa khí, hắn chỉ có thể gian nan duy trì khuôn mặt tươi cười, tiếp tục giả bộ không biết gì hết :

" Bạn Snape, cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi thực sự muốn học tập bạn !!! "

Nói ra lời này hắn cũng suýt bị nội thương. Ghê tởm !!! Merlin, ngài nói xem ta sống dễ dàng sao ?

Nói xong Potter vẫn duy trì gương mặt cười còn khó coi hơn cả khóc, Snape nhất thời chán nản, mặt đen hơn phân nửa !!!

...

Đầu bên kia, Abigail ngồi xuống, thấy Melisa và Sylvia hai người quay lại nháy mắt với cô, cô lại quay lại cho hai người ánh mắt xem thường.

Mưu kế của Sirius được thực hiện, nét mặt tỏa sáng, liền hớn hở vui mừng quay sang ân cần hỏi han :

"Đã ăn sáng chưa ? " - vô nghĩa, bọn họ không phải cùng ăn một nhà ăn sao ?

" ...Đã ăn gì vậy ? " - Ngươi nha, không phải đồ ăn của bọn họ đều giống nhau hay sao ?

"Có mang theo sách vở không ? Không mang cũng không sao, chúng ta có thể dùng chung một quyển!!!"

...

Abigail nhìn cái người xưa nay vốn kiêu ngạo, lỗ mũi hướng lên trời, giống như đột nhiên bị động kinh, ngơ ngác không nói lên lời, nhất thời phản ứng không kịp.

Qua hồi lâu, cô mới hồi phục tinh thần, lập tức kêu lên: "Ngươi phát bệnh thần kinh gì? Potter nghĩ muốn học hỏi Snape? Các ngươi lừa ai?..... Ngươi sao không nói luôn là Potter yêu Snape đi?"

Sirius tinh thần phấn chấn, nghĩ muốn thể hiện một chút trước mặt người đẹp, khuôn mặt anh tuấn cười như một đóa hoa loa kèn: "Bạn không tin cũng không sao, nhưng mà...chúng ta có thể ngồi chung một chỗ, bạn có biết đây là duyên phận gì không?"

Duyên cái đầu mẹ ngươi!!!! Ngươi cùng Azkaban mới có duyên!!!

Abigail trong lòng chửi bậy, nghiêng đầu đi không để ý đến hắn. Cô với hắn xung đột cũng không phải một hai ngày, không có chuyện gì mà xum xoe, "phi gian tức đạo" (không phải kẻ gian cũng là đạo tặc)! không nên bị lừa.

Từ đó về sau, bất luận Sirius có nói cái gì, Abigail cũng giả bộ như không nghe thấy. Đến khi bắt đầu luyện chế thuốc, Abigail cũng chỉ "động thủ không động khẩu".

Cắt, đảo bột, bật lửa, kê nồi, phối dược liệu, Abigail nên làm gì thì làm, chỉ không phản ứng với Sirius. Không phải chỉ là hai tiết học hai sao? Bà cô ta nhẫn, chẳng lẽ còn không qua được?

Vừa phối chế vừa quay sang nhìn Snape bên kia.

Snape hiển nhiên là đang "khẩu chiến" cùng Potter, ngươi tới ta đi, dù vậy vẫn biết là đang trong giờ học, không hể "động thủ". Hắn cũng thỉnh thoảng nhìn qua Abigail bên này.

Khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, Abigail liền mỉm cười trấn an, làm cho hắn yên tâm. Cái tên chó săn kia không làm gì được cô!

Nhìn Abigail không bạo lực, chỉ vận động, Sirius bốc lên ngọn lửa tức giận, hắn thật vất vả mới vứt bỏ tôn nghiêm, ăn nói khép nép, thế mà con bé chết tiệt này lại không nhận lấy, không lĩnh ngộ thì thôi, lại còn thường xuyên "mắt qua mày lại" với tên "Snivellus" bên kia.

TMD... làm ông đây tức chết đi được!!! Sirius cảm giác như bị người ta cho đội nón xanh (há há, hắn mơ tưởng quá nặng rồi. Cơ mà kịch hay còn ở phía sau)

Hắn hạ giọng, hung hăng nói: "Cô đừng quá phận, dù sao thì hai nhà chúng ta cũng có qua lại!!"

Abigail quay lại, cho hắn ánh mắt xem thường, nói: "Thật ngại quá, nhà của ta có qua lại với hầu hết các nhà trên lục địa Á Âu này, nghe nói ở Châu Phi cũng có thân thích, sao ta nhớ hết được!"

Vừa nói lại liếc nhìn Snape một cái, lại cười cười, hy vọng bọn họ (Snape và Potter) không cần đánh nhau trong lớp.( Yên tâm bọn họ không đánh nhau đâu)

Sirius nhất thời cảm thấy tức ngực, giống như bị hỏa thiêu, đốt đến mức hai mắt hắn bừng bừng, đỉnh đầu cũng bốc khói. Nhìn Abigail vẻ mặt như hoa tươi cười nhìn bên kia, lại lạnh mặt với mình, còn ăn nói lạnh nhạt, cục tức trong ngực đột nhiên bộc phát.

TNN, ta đây bất chấp bất cứ giá nào, nếu không thì không còn là ta nữa.

Sirius bi phẫn hét lớn: "Ta và ngươi liều mạng!!!" đồng thời vung tay lên, ném cái bàn đi.

Liều mạng? sao lại như thế?

Abigail mới vừa quay đầu liền thấy cái bàn của bọn họ phát ra âm thanh thật lớn, nặng nề quăng về phía sau, cô quá sợ hãi, dùng hai tay che lại miệng cản trở âm thanh sợ hãi. Má ơi, trên bàn là nồi nước nóng bỏng!!!

Chỉ nghe "loảng xoảng, rầm", vang lên một tiếng thật lớn. Cái bàn và nồi quặng đều bị đổ.

Trong thời gian ngắn, nước thuốc cuồn cuộn chảy ra xung quanh, lan tràn trên mặt đất. Những bạn học bên cạnh đều bị dọa chạy mất, Abigail cũng theo phản xạ có điều kiện tránh đi.

Sirius chính là muốn hiệu quả này, hắn vươn tay, thuận thế nghiêng cái nồi quặng, chỉ thấy nước thuốc nóng bỏng lập tức bắn lên người hắn, hai cánh tay, bờ vai và cả một chút ở hai má.

Nước nóng lập tức làm cho Sirius bị một vết thương nóng bỏng đỏ ửng thật lớn, lại có chút cháy đen. Khi nước bắn lên tay hắn, Abigail dường như ngửi thấy một mùi da thịt cháy khét.

Sirius vốn anh tuấn ngời ngời lập tức biến thành dữ tợn khủng bố.

Abigail trong lòng hốt hoảng, đây là làm sao? Hắn vì sao lại làm vậy?

Phản ứng đầu tiên của cô là: Hắn làm thế để vu oan cho cô!!! @@

Nhưng mà, hình như không giống!!

Chỉ thấy chàng trai kia ôm cánh tay bị thương, quật cường cắn môi, vừa ủy khuất vừa phẫn nộ hung hăng nhìn chằm chằm cô.

Abigail, một năm này thật tốt lành!!!???@@
« Chương TrướcChương Tiếp »