Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 66: Thế này có tính là cứu thế không???

« Chương TrướcChương Tiếp »
Abigail do dự không biết nói gì cho phải.

"Thế giới này đã hỏng mất rồi, không phải sao?", Voldermort ngồi trên ghế nặng nề thở ra một hơi, nhìn cái cửa sổ duy nhất trong phòng, từ nơi này nhìn ra, bầu trời cũng chỉ nhỏ như một ô vuông.

Voldermort duỗi thẳng đôi chân thon dài bày ra vẻ chán ghét.

Abigail có thể cảm giác được từ người hắn truyền ra một hơi thở chết chóc và hủy diệt. Đây là khuynh hướng tâm lý vô cùng đáng sợ, bởi vì oán hận, chán ghét mà muốn phá hủy hết thảy mọi thứ.

"Ngươi muốn nói cái gì?", Voldermort quan sát sắc mặt rất tốt, thấy Abigail lúc thì sờ đầu, lúc lại vê góc áo, vẻ mặt muốn nói lại thôi, không biết cô muốn nói điều gì, chỉ biết nhất định cô có điều muốn nói.

Abigail vỗ vỗ hai má đã đông cứng, trong lòng do dự có nên nói lên ý mình hay không. Có nên tiến hành vận động hành lang với cái khuynh hướng hủy diệt thế giới này của vị chúa tể kia hay không? Sau khi suy nghĩ vài giây, cô thở dài, đặt hai bàn tay lên trên đầu gối, nhẹ giọng nói:

"Ách... việc kia, có lẽ ngài cũng biết, những năm 1929 kinh tế của nước Mĩ suy yếu, là tư bản... Ách, đó là giai đoạn cả xã hội đều loạn, kể cả nước Anh hay các nước Châu Âu cũng đều bị lan đến. Rất nhiều nhà xưởng đóng cửa, công ty phá sản, mọi người chỉ có thể đi lĩnh lương thực cứu tế. Cũng không lâu sau thì xảy ra chiến tranh thế giới lần hai, này... Ách... Tóm lại là người lớn chết, trẻ con ly tán, thế giới đúng là hỏng hết"

Abigail cố gắng nhớ lại nội dung đoạn lịch sử này trong sách giáo khoa trước đây cô được học.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?", Voldermort nổi lên ý cười.

Abigail thay đổi giọng nói, xiết chặt nắm tay, được ròi, cũng không phải là xuống địa ngục, chẳng qua chỉ là nói chuyện thôi mà. Tiếp theo lại cẩn thận nói:

"Tôi muốn nói là....Ngài, đúng là không được tốt, phải trải qua cuộc sống ở cô nhi viện, trước thì bị thời kỳ khủng hoảng lan đến, sau đó lại bị thế chiến thứ hai liên lụy. Cuộc sống ở nơi này, tôi có thể tưởng tượng cuộc sống ở cô nhi viện là như thế nào. Khi đó cuộc sống của ngài... Ách, chỉ sợ là rất gian nan"

Voldermort nghiêng nghiêng cái cổ duyên dáng, mắt hơi nheo lại, im lặng đặt câu hỏi: "Còn gì nữa không?"

Abigail gật đầu, thầm nghĩ ngươi thật thông minh, điều này mà ngươi cũng nghĩ ra (ý nói Voldermort biết những lời vừa rồi của Abigail chỉ là mở đầu, phần chính còn ở phía sau) Tiếp theo lại nói:

"Còn. Chính là, trong đoạn thời gian kia ngay cả những người Muggle sinh sống cũng không dễ dàng gì. Có rất nhiều Muggle chết trận, chết đói, rất nhiều trẻ em Muggle cũng bị biến thành cô nhi, không có nhà để về. ...Tôi nghĩ đúng là ngài sống không được tốt, nhưng cũng không phải chỉ có mình ngài phải sống như vậy. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng trong cô nhi viện cũng không có mấy người có thể bắt nạt ngài được. Ngài không đi bắt nạt bọn hắn đã tốt lắm rồi. ... Trên thực tế, tôi cảm thấy khi ngài bắt nạt bọn họ, bọn họ còn đáng thương hơn nhiều"

Khuyên giải cũng không thể quên "vuốt mông ngựa"(nịnh hót)

Voldermort quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng: "Sự đồng tình nhàm chán!!!"

Abigail nuốt nước miếng, nhìn Voldermort lạnh mặt lại nghiêng mặt đi, âm thanh run rẩy tiếp tục khuyên bảo.

"....Khi còn ở nhà ngoại tôi ở bên Đức, tôi đã từng làm một thống kê, trong thời gian kia, có rất nhiều phù thủy trở thành cô nhi, bởi vì phù thủy hắc ám Grindelwald, lại cũng bởi vì thế chiến thứ hai của thế giới Muggle. Trong số bọn họ có rất nhiều người cũng bị thất lạc vào thế giới Muggle. Căn bản là không rõ tung tích, thậm chí là không có cơ hội lớn lên. Bởi vì hoàn cảnh chiến tranh ở Đức rất là khắc nghiệt"

Hy vọng Voldermort đừng luôn cho rằng hắn là người thê thảm nhất.

Voldermort cau mày nói: "cho nên ta cho rằng phù thủy rất dễ dàng tha thứ cho Muggle, dù mắt thấy thế giới của mình suýt nữa thì bị Muggle hủy đi"

Abigail gật gật đầu, thầm nghĩ, cuối cùng cũng có thể tiến vào vấn đề chính: "Đúng vậy.... Nhưng mà, Merlin lại để cho ngài sống sót, không phải sao?"

Voldermort ngạo mạn nhướng lông mày, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi muốn nói là do ta mạng lớn?"

Abigail lấy tay ôm mặt, hơi ngẩng đầu nhìn Voldermort, trên khuôn mặt mang vẻ đáng yêu của một đứa trẻ:

"Không chỉ là mạng lớn! Merlin chẳng những cho ngài còn sống, không cho ngài chết đói, chết vì chiến tranh, mà lại ban cho ngài thiên phú không ai sánh bằng"

Lời này tuyệt đối là lời từ đáy lòng cô, cho nên nói ra rất thuận miệng.

"Ban ơn? Làm cho ta vừa sinh ra đã không cha, không mẹ, không nơi nương tựa, sống ở cái nơi không thể chịu được này, lại phải lấy thân phận cô nhi đến học tại Hogwarts?", Voldermort cắn răng, giận dữ đến mức bật cười.

"Đúng vậy!"Abigail kiên định gật đầu.

"Ngài ngẫm lại mà xem - Merlin cho ngài pháp lực cao cường, làm cho ngài không phải kẻ tầm thường vô vị.

Cho ngài trí tuệ phi phàm, làm cho ngài khi kết giao với người khác luôn chiếm lợi thế.

Cho ngài tính kiên nhẫn vô cùng, kiên định như bàn thạch, dù gặp khó khăn, đau khổ như thế nào cũng chưa từng nổi giận hay nhát gan. Những thứ này chẳng lẽ không thể so sánh với dòng dõi cao quý hay sao? Hiện tại trên đời làm gì có người nào có xuất thân từ gia tộc thuần huyết lại xuất sắc hơn ngài?"

Hắn còn chưa từng bị giáo sư mắng bao giờ, Abigail ghen tị muốn chết.

Voldermort có chút dao động, trong mắt bắt đầu xuất hiện ánh sáng kiêu ngạo, nhưng vẫn oán hận nói: "Những thứ này đều là những thiên phú vốn có từ khi ta sinh ra.... Nhưng mà, chẳng lẽ vì vậy mà ta nên gặp những cực khổ đó?"

Abigail lắc đầu nói: "Không phải, đối với những người vô năng mà nói, đây là cực khổ. Nhưng đối với ngài mà nói, tôi lại cho rằng đây là tôi luyện"

"Tôi luyện?.... Cách nói này rất dễ nghe", Voldermort bật cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc quăn của Abigail.

Abigail nghiêng đầu, nhớ lại, nói:

"Tôi từng đọc qua một quyển sách, bên trong nói về những yêu tinh tu luyện kim loại thời viễn cổ. Nó nói như này

Những vũ khí chân chính nổi danh khắp nơi chính là phải trải qua trăm nghìn tôi luyện, dùng búa đập, luyện (nung trong lò), cho vào nước lạnh, lại dùng búa đập, lại luyện... Cứ thế lặp lại nhiều lần, mài dũa nhiều lần, liền từ một khối kim loại nguyên bản loại hết tạp chất. Nếu như kim loại kia thấp kém, như vậy nhất định sẽ bị loại bỏ. Nhưng nếu kim loại kia là một khối kim loại hiếm có, trải qua nhiều lần tôi luyện như vậy, cuối cùng sẽ cho ra pháp bảo chân chính, loại pháp bảo không gì sánh bằng"

Voldermort kiên nhẫn lắng nghe Abigail nói hết, trong mắt là lửa nóng sáng rọi, ngày càng mãnh liệt, hắn thấp giọng nói: "Như vậy, ta chính là thứ vũ khí trải qua trăm tôi ngàn luyện mà nên sao? Abigail?"

Abigail ngẩng đầu nhìn Voldermort, giống như tín đồ, dùng hết khí lực trên người, giọng nói đột nhiên lên cao, như có sóng ngầm mãnh liệt bên trong, vô cùng chân thành:

"Đúng vậy.... Ngài chính là thanh kiếm danh chấn thiên hạ trải qua trăm tôi ngàn luyện mà thành"

Bởi vì, ngài gặp khổ cực như vậy, tất cả đều trở thành lợi thế của ngài, làm cho ngài thêm kiên cường, thêm đẹp, thêm cao quý, thêm tài giỏi"

Voldermort lẳng lặng ngồi ở đó, nhất thời không nói lên lời.

Cho tới nay, hắn đã nghe qua không biết bao nhiêu lời ca tụng, có thiệt tình khích lệ, có hâm mộ, cũng có hư tình giả ý nịnh hót, giáo sư có, bạn học có, nhóm phù thủy hắc ám có, còn có tử thần thực tử... nhưng mà, chỉ có giờ phút này, những lời khen ngợi kia mới chân chính đi sâu vào trong đầu hắn.

Trước kia, hắn mỗi lần nhớ lại tuổi thơ và thời niên thiếu đau khổ, luôn cảm thấy khúm núm và không cam lòng. Vì sao hắn lại phải gánh vác hậu quả của cái gia tộc ngu xuẩn kia?

Nhưng mà mỗi câu Abigail nói đều là hắn giao động, có lẽ.... có lẽ... những thứ kia đều đáng giá. Những thứ làm cho hắn phẫn hận kia cũng đã đem lại hồi báo cho hắn rồi, không phải sao?

Những đau khổ kia chung quy lại cũng chỉ để tạo nên hắn của bây giờ, không phải sao?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trước mặt tràn đầy chân thành tha thiết nhìn hắn, lòng hắn lại mềm xuống, trong l*иg ngực chậm rãi chảy qua cảm giác ấm áp, tràn đầy vui mừng. Ôm lấy thân người nho nhỏ của Abigail, đặt lên đùi, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dán lên nửa bên mặt bị hủy hoại của mình, giọng nói lại thấp đi vài phần: "Ở trong lòng của ngươi, thật sự cho là như vậy?"

Abigail dựa vào Voldermort, vô cùng gần gũi, lòng bàn tay có thể cảm giác được rõ ràng làn da lạnh lẽo của hắn. Nhất thời có chút hốt hoảng, nhưng cô biết hiện giờ cô không thể dời mắt đi, nếu không chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì vậy lại lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Voldermort.

Giọng nói của cô dịu dàng lại kiên định: "Đúng vậy, tôi cho là như vậy, ngài là pháp sư vĩ đại nhất, đẹp đẽ nhất mà tôi từng gặp. Hơn nữa, tôi hy vọng ngài cũng nên tin tưởng như vậy, ngài cũng không có bất hạnh giống như trong tưởng tượng của ngài, thế giới này nếu không có ngài thì đúng là bỏ đi"

"Cho dù mẹ của ta gục ngã tại cổng của cô nhi viện này? Cho dù bà ấy có nghèo khó, thất vọng sau khi sinh ra ta liền chết?", giọng nói mang chút châm chọc của Voldermort nhẹ nhàng thoát ra.

Abigail ngập ngừng một chút, cười đến bướng bỉnh: "Việc kia... Jesus sinh ra ở chuồng cừu! .... Anh hùng không hỏi xuất thân!"

Voldermort hiển nhiên là không đoán được Abigail sẽ nói như vậy, nhất thời phá lên cười, càng cười càng lớn, sắc mặt tái nhợt cũng nổi lên chút ửng đỏ, đồng thời lại phẫn hận nói:

"Nhưng hắn còn có thể mang theo mẹ của hắn chạy trốn khắp nơi.... Mà mẹ của ta thì sao? Bà ấy là phù thủy, bà ấy có đũa phép, có pháp lực... Nhưng bà ấy cũng không để ý đến đứa con mới sinh của mình, dễ dàng từ bỏ mà chịu chết"

"Người đàn bà ngu xuẩn!!!", Voldermort lạnh lùng phun ra câu kết luận, cánh tay gắt gao đem Abigail ôm vào trong ngực.

Tuy rằng Abigail cảm thấy nói đến người chết là không tốt, nhưng ở phương diện này cô có chút đồng ý, có câu phụ nữ tuy yếu nhưng "vi mẫu tắc cường"(làm người mẹ thì thường kiên cường) từ xưa đến nay có vô số ví dụ, người mẹ luôn vì để cho đứa con của mình sống sót mà điều gì cũng chịu được.

Chính mẹ của Abigail cũng đến thời khắc cuối cùng vẫn ôm chặt con mình trong ngực, so sánh ra thì đúng là mẹ của hắn quá yếu đuối, dù sao bà ấy cũng là một người mẹ mà.

Abigail trong lòng có chút đồng tình, nhưng lại không dám biểu lộ, ngây người hồi lâu, chỉ có thể dùng bàn tay khác của mình kéo lấy bàn tay lạnh như băng của Voldermort lắc lắc, bày ra tính trẻ con: "Những đứa trẻ không có mẹ luôn trưởng thành nhanh hơn....Thế giới này cũng không phải là hỏng hết"

Voldermort cúi cái đầu cao ngạo, nhìn cô bé trong lòng đang lôi kéo bàn tay hắn như trẻ con, căng thẳng trong lòng cũng thoáng mềm xuống, một khắc kia, ánh mắt của hắn dịu dàng như nước.

Hắn biết cô đang đồng tình hắn, nếu đổi lại là người khác dám can đảm đồng tình hắn, hắn đã sớm đưa hắn chầu trời, nhưng mà.... Cô là Abigail...hắn....không chán ghét chút nào, ngược lại có chút vui mừng.

Voldermort đè lại bàn tay Abigail đang dán trên mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt trên mặt, nghiêng đầu, giống như thở dài nói:

"Ta sẽ thử tin tưởng, Abigail. Dù thế nào đi nữa, có lẽ - có lẽ thế giới này có ngươi cũng không phải là đã hỏng hết...."

*****

Ban đêm, hai bóng dáng một lớn một nhỏ từ cổng cô nhi viện chậm rãi đi ra ngoài

"...Sau khi ta được bốn tuổi sẽ không còn hỏi về chuyện người nhà của ta nữa"

"...Năm tôi bốn tuổi, mẹ của tôi gạt tôi rằng tôi được nhặt ở đống rác... Cha mẹ đều thích lừa con mình như vậy"

"...Khi ta sáu tuổi, người trong cô nhi viện bảo ta là ma quỷ, khi đó ta không thể khống chế pháp lực của bản thân"

"...Năm tôi sáu tuổi, nhìn thấy cha mẹ chết trước mặt, nếu lúc ấy tôi có năng lực của ngài thì tốt quá rồi"

"Khi ta mười một tuổi, Dumberdore đến tìm ta, nói cho ta biết ta là phù thủy, sau đó ta vào Hogwarts"

"Khi tôi mười một tuổi, đang ở nhà giả bệnh, hôm nay là phát sốt, ngày mai là ho khan, chết cũng không chịu đi Hogwarts học"

"...Là vì trốn ta?"

"Đúng vậy~~..." cô gái bất lực thở dài.

"Đứa ngốc không có tiền đồ. Gặp chuyện chỉ biết trốn!!Kết quả không phải là vẫn phải gặp? Đây chính là số phận", nam nhân nói rất đắc ý.

"Thôi cho xin, lúc đó là ngài đuổi gϊếŧ tới cửa mà", cô gái buồn bực.

Nam nhân cười lớn, đã nhiều năm rồi hắn không có cười vui vẻ như vậy.

"Đó cũng là do số phận", hắn vẫn kiên trì như cũ.

"Được rồi... số phận thì số phận đi..."

...

"Năm ta mười ba tuổi, trở thành học sinh nổi danh nhất trường. Đồng thời cũng phát hiện bản thân là hậu duệ Slytherin"

"Năm tôi mười ba tuổi, liền phải đầu hàng người nhà, phải vào Hogwarts học... Ách, không phải người nổi tiếng"

"Khi ta mười bốn tuổi, tra ra được một ít manh mối vê gia tộc Gaunt..."

"Năm tôi mười bốn tuổi... Bị ngài...gặp"

"Khi ta mười lăm tuổi, cuối cùng tìn được người cuối cùng của gia tộc Gaunt..."

"Khi tôi mười lăm tuổi, Ách, còn kém mấy tháng, chuyện kế tiếp ngài cũng biết, cũng không cần tôi nói"

Đêm nay ánh trăng đặc biệt đẹp, màu bạc giống như một cái khăn nhẹ nhàng bao phủ lên mặt đất, cái cô nhi viện cũ nát này có vẻ càng lạnh lẽo. Chiếu ra cái bóng thon dài nhợt nhạt của người kia vào tòa nhà hoang vu. Bở vai rộng, thắt lưng thon, chân dài, khuôn mặt tuấn mĩ, thân người đẹp đẽ, bề ngoài như vậy đời sau ít thấy.

"Đúng vậy, ta cũng biết... Hơn nữa, những chuyện sau này của ngươi ta cũng đều sẽ biết..."

Những câu cuối cùng kia hắn nói rất nhỏ, giống như khúc nhạc trong đêm, chậm rãi cất lên.

Từ nay về sau, câu nói này đã định rằng cô gái kia sẽ gắn liền với số mệnh của hắn.... Xâm nhập vào tận xương tủy.
« Chương TrướcChương Tiếp »