Chương 60: Tháp thiên văn (tiếp theo)

Abigail không dám cùng Voldermort thảo luận xem giữa hắn và cái chổi thì ai đáng tin hơn. Nhưng cô lén cho rằng cái chổi vẫn chắc chắn hơn một chút. @@

"Ngươi biết không?", Voldermort không biết suy nghĩ của Abigail, hắn nhìn đến khu rừng cấm tối đen, âm u nơi xa, có chút xuất thần: "Nơi này... chính là nơi ta thích đến nhất, trên đỉnh tháp này, ngươi có thể nhìn thấy toàn bộ Hogwarts"

Đôi mắt như bảo thạch của Voldermort lóe lên tia sáng đặc biệt, như là lưu luyến, như là nhớ lại, trên mặt xuất hiện biểu cảm hiếm thấy, chậm rãi nói:

"Nhìn thấy cái kia không? Đó là nhà kính, ta từng đi trộm thảo dược của giáo sư, suýt nữa bị phát hiện. Nơi đó là rùng cấm, mỗi lần đến ta đều phát hiện ở đó một thứ gì đó mới mẻ... Hogwarts của ta..."

Abigail lẳng lặng nghe hắn nói, nhìn theo hướng hắn chỉ, vừa nghe vừa hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn, lúc này hắn không giống mọi khi.

Hắn bình thường nói chuyện sẽ mang theo cảm xúc lạnh lùng, dù là hung ác hay dịu dàng, đều có chút cảm giác lạnh lẽo và cô độc. Nhưng mà hiện tại, giọng nói của hắn có một loại cảm xúc nóng bỏng khó giấu.

Abigail tin rằng, hắn đối với Hogwarts là thực sự yêu thích, dù sao đây cũng chính là nơi đầu tiên mà hắn có thể gọi là nhà, hắn đã trải qua một đoạn thời gian khó quên nhất tại đây.

"Ngài... muốn ở lại Hogwarts sao?", những lời này cô luôn muốn hỏi, nếu không thì rất kì lạ.

"Đúng vậy", Voldermort xoay đầu lại, gió thổi làm cho tóc của hắn rối lên, che lại nửa khuôn mặt bị phá hủy của hắn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt đẹp đẽ, "Ta từng là học sinh ở đây... Thật lâu trước kia.... Khi đó, ta tên là Tom Riddle.... Abigail, sao lại ngẩn người?"

Abigail lẳng lặng nhìn Voldermort, nhẹ nhàng nói: "Tôi đang nghĩ đến lúc ngài mặc quần áo học sinh..."

Voldermort mỉm cười giống như một thiếu niên, cao giọng nói: "Khi nhập học, quần áo của ta là quần áo cũ. Ta là một cô nhi, không đủ tiền mua áo choàng mới. Nhưng mà.... Thế thì sao? Ta mới không cần, ta sẽ nắm quyền, ta sẽ làm cho tất cả mọi người phục ta, sợ ta"

"Tôi tin rằng, ngài nhất định là được!!!", lời này không phải nịnh nọt, Abigail thật sự phục hắn.

"Đúng vậy", Voldermort hài lòng nhìn Abigail, lại quay đầu nhìn bên ngoài, xuất thần nói: "Ta biết ta không giống bọn họ, ta không giống người thường... Từ năm nhất, ta liền đứng ở chỗ này nhìn xa xa. Lúc ấy ta thường nghĩ, một ngày nào đó, tất cả những gì ở trong tầm mắt của ta, ta đều muốn nắm trong tay, ta sẽ trở thành chủ nhân của tất cả..."

Giọng nói của hắn rất kiên định lại cuồng nhiệt, mang theo sự tự tin và kiêu ngạo vô cùng. Gió thổi làm cho áo choàng của hắn bay lên, rất có phong thái "bễ nghễ thiên hạ" (nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt)

Abigail ngẩn người nhìn, sau đó rất không tình nguyện thừa nhận, Voldermort rất có hình tượng

"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?", Voldermort nhìn vẻ mặt suy tư của Abigail.

"Tôi đang nghĩ đến quyền thừa kế tài sản của Hogwarts", Abigail nghiêm túc trả lời.

Cho dù Voldermort là người không gì không biết cũng có chút kinh ngạc, ý bảo Abigail nói tiếp:

"Tôi có đọc qua "Hogwarts, lịch sử phát triển", có nói đến, ngôi trường này và khu vực đất đai xung quanh, ban đầu đều là tài sản của Salazar Slytherin. Tuy rằng ông ấy đã lấy ra xây trường học nhưng nếu như không có giấy tờ chuyển nhượng thì vẫn có thể kiện ra tòa được!!!", Abigail rung đùi đắc ý

"Cho nên?", Voldermort vẻ mặt hứng thú.

"Là một hậu duệ trực hệ của Slytherin, ngài có thể đệ đơn đòi quyền lợi tài sản!!!", Abigail lộ ra vẻ mặt của luật sư, "chân chó" chính là luyện như vậy mà thành.

Voldermort cất giọng cười to, tiếng cười mang theo vui vẻ. Hắn biết là Abigail đang lấy lòng hắn, nhưng mà nhìn vẻ mặt lấy lòng ngu ngốc của cô , hắn lại thích.

Hắn xoay người một cái, lập tức bế cô gái nhỏ này lên, không chờ Abigail thét chói tai, liền nâng cô lên để cho cô ngồi lên lan can ban công.

Abigail sợ tới mức hồn vía lên mây, lại một lần nữa ôm chặt lấy cổ của Voldermort, ngón tay tóm lấy áo hắn, đánh chết cũng không dám buông, mắt cũng không dám nhìn xuống dưới. Mẹ ơi, đây chính là tầng lâu cao vạn trượng nha.... Người này đúng là có tật xấu, hắn thích những thứ này!

Đang muốn cầu xin tha thứ, không ngờ Voldermort lại mở miệng trước, giọng nói cưng chiều: "Cô bé đáng thương... Yên tâm, dù ta có ngã xuống dưới cũng không để ngươi ngã xuống đâu. Sao? Không tin?"

Câu cuối giọng hơi cao lên, tỏ vẻ bất mãn.

Abigail thở hổn hển một hơi, không phải sợ, vội vàng lắc đầu, lại gật đầu, tỏ vẻ cực kỳ tin tưởng Voldermort.

Voldermort thấy Abigail ra sức lung lay cái đầu, cảm thấy đáng yêu vô cùng, liền dùng tay vòng qua lưng ôm cô, làm cho cô không sợ nữa, sau đó nói: "Nếu nói như vậy, Hogwarts cũng có phần của ngươi mà!!"

Lời này nói ra, Abigail nào dám nói gì, lập tức tỏ vẻ khiêm tốn, nói: "Tôi chỉ là trùng hợp thôi. Green gia nhiều thế hệ cũng chưa từng có người nói Xà ngữ, tôi chỉ là trùng hợp."

Voldermort cười lớn, ngực rung rung, cánh tay của hắn khoan thai ôm Abigail vào ngực như búp bê. Cách một lớp quần áo Abigail cũng có thể cảm nhận đường cong khỏe khoắn của hắn. (@@ nghĩ đi đâu đấy?)

Lại nghe thấy Voldermort cười nói: "Không phải là trùng hợp.... đây là sắp xếp của Merlin" (của ai cơ? Cho nói lại đấy )

Abigail vẻ mặt ngây ngô cười, liên tục đáp lời, trong lòng lại thầm mắng:

Gặp mặt hắn, vài lần sợ hãi, bị bắt vài lần, uống một lần thuốc "đa dịch", còn bị xuyên không, đi hết cả khu phố cũng bị bắt lại, tiếp theo nửa đêm lại bị hắn bắt lấy, đặt lên chỗ tháp cao vạn trượng... Cái loại sắp xếp này, nếu đúng là sự an bài của Merlin thì cô nhất định phải đào mộ của hắn. Nếu như còn tìm thấy được mộ hắn.

Voldermort ôm thân mình mềm mại của Abigail, ngửi thấy hương thơm sạch sẽ, tinh khiết của thiếu nữ. Thật sự rất thoải mái, không có chút hương vị son phấn, mà là mùi hương của sữa và điểm tâm, thơm ngào ngạt, rất muốn cắn một miếng.

Tâm trạng của Voldermort rất tốt, vì thế liền chỉ vào đỉnh tháp cao cao và mấy vùng đất xung quanh, kể cho Abigail nghe rất nhiều truyện khi hắn còn ở trường:

Hắn từng trộm lặn xuống hồ nước đen, nhìn thấy rất nhiều sinh vật kỳ lạ, còn suýt nữa bị mấy con cá lớn dưới đáy hồ cuốn đi mất. Trốn tránh đến mức toàn thân đều bị thương. Hắn là cái người có thù tất báo, vì vậy hắn lấy một lọ thuốc của các thầy đổ xuống sông. Kết quả rất nhiều cá trong hồ đều chết phơi bụng, nổi lềnh bềnh trên mặt hồ. Các giáo sư phải mất một năm trời mới phục hồi được hồ nước trở lại như cũ.

Khi mới vào trường, có mấy người học sinh lớn hơn, thấy hắn là cô nhi mà muốn bắt nạt hắn, nhưng hắn đâu phải người dễ chọc như vậy. Dưới cơn nóng giận lúc ấy, hắn liền thả mười mấy con bằng mã hung dữ ra vây đánh bọn người kia. Bị mấy con chim đó đánh, bọn họ kêu cha gọi mẹ, bị đánh rất thê thảm. Nhưng Voldermort lúc đó đang tuổi thiếu niên nóng tính, còn chưa hết giận, buổi tối lại dùng mấy trăm con "ma xó" thả vào phòng bọn họ cho chúng cắn xé... Về sau không ai còn dám sỉ nhục hắn nữa. Abigail than thầm: nếu Snape cũng có thể làm như vậy thì tốt rồi.

Năm hắn lên năm thứ bảy, từng vô số lần lẻn vào rừng cấm, càng nguy hiểm hắn càng hứng thú. Lần đầu bị "nhân mã" đá, về sau đám nhân mã đó vừa nhìn thấy hắn liền chạy trốn mất dạng. Ngay cả mấy con thú sừng có độc cũng bị hắn bắt được mấy con. Rừng cấm tuy rằng nguy hiểm, nhưng ở đó hắn đã học được cách sinh tồn khi một mình ở nơi hoang dã. @@ ngài xác định bản thân là người nhà Slytherin chứ không phải người có tính mạo hiểm nhà Gryffindor? Abigail buồn bực, ngay cả bìa rừng cấm cô cũng chưa từng tới.

Nơi hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là tòa lâu đài Hogwart, không ít lần, đêm khuya hắn vụиɠ ŧяộʍ đi khắp nơi xem xét. Tìm được đường đi trong các tầng hầm, những đường hầm đi đến làng Hogsmeade, hắn dùng những thứ này mà làm được rất nhiều chuyện xấu ở trong trường. Đương nhiên còn có rất nhiều đường hầm bí mật... Hogwarts chính là một nơi làm cho người ta say mê.

Abigail nghe được mà tức hộc máu, ngươi nha, cứ như vậy mà làm loạn. Vi phạm nội quy không biết bao nhiêu lần, mà trong bảy năm trời chưa từng bị bắt lần nào, còn lọt vào top ba học sinh vĩ đại nhất từng tốt nghiệp Hogwarts. Những vị giáo sư kia lúc đó đang làm cái gì vậy?

Bọn họ đều là tìm những người dễ bắt nạt mà phạt hay sao? Giống như cô luôn ngoan ngoãn mà bị phạt nhiều lần.

Đây là chuyện gì nha? Thật sự là tức chết người mà.

"Oa, từ nhỏ ngài đã có thể khống chế động vật sao? Ngay cả thần chú cũng không cần dùng?", vẻ mặt Abigail sùng bái, lại oán thầm trong lòng, cô phải tiếp tục "vuốt mông ngựa" cho đến bao giờ?

"Khi ta còn chưa biết đến pháp thuật cũng đã bắt đầu làm được rất nhiều chuyện, khống chế động vật chính là một trong số đó.", vẻ mặt tái nhợt của Voldermort ánh lên vệt ửng đỏ cuồng nhiệt, "Cho nên, ta vẫn luôn biết rằng, bản thân ta luôn khác biệt so với người thường. Ta biết nhất định là có nguyên nhân gì đó... Thì ra, ta là một phù thủy!!!"

Riddle khi còn nhỏ đã có được pháp lực rất lớn, đồng thời lại có tính giác ngộ rất cao, hắn luôn luôn có thể "vô sự tự thông" (không cần dạy cũng biết) một số pháp thuật. Đây là trường hợp hiếm gặp trong thế giới phù thủy.

"cho nên, ngài biết rất nhiều đường hầm trong Hogwarts? Là do những động vật kia nói cho ngài biết?", Abigail hỏi tiếp, cô và Green Hat quen biết lâu như vậy mà cũng chưa hỏi thăm được cái gì.

"có một chút", Voldermort thích nghe nhất chính là âm thanh giòn tan của Abigail khi cô nói Xà ngữ, "nhưng những động vật này cũng không phải quá thông mình. Chỉ nghe chúng nó thôi thì không đủ. Rất nhiều thứ là ta tra ra được từ trong sách. Sau đó đến tối lại đi tìm hiểu..."

Nhất định là khu vực cấm! (những thứ Voldermort tìm được) Abigail nghĩ thầm, mắt hơi có chút đỏ (vì ghen tị): "Nhưng mà, ngài tìm khắp nơi như vậy mà chưa từng bị phát hiện? ngài thật lợi hại!!!"

Voldermort giống như là đọc được suy nghĩ của Abigail, chậm rãi nói: "Một lần cũng chưa bị bắt. Abigail, ngươi thì sao?"

Abigail oán giận, giọng buồn buồn: "Tôi...tôi bị bắt rất nhiều lần!!!"

Abigail rất bi kịch, chẳng những bị bắt nhiều lần, hơn nữa nhiều lần Snape chạy thoát cô cũng vẫn bị bắt. Đây là số mệnh thế nào? Quá bi kịch rồi!!!

Vì vậy, Abigail nhận rõ được số mệnh, đành phải thành thật một chút, là một học sinh tuân thủ kỷ luật của nhà trường.

"Nhiều lần? bị mắng không?", giọng nói của Voldermort mang theo ý cười.

"Đúng vậy. Nhưng chỉ bị cấm túc bốn lần, phạt lau phòng huy chương hai lần, phạt mấy chục điểm mà thôi..." Abigail ủ rũ nói, cũng may cô vì học viện mà kiếm được rất nhiều điểm, nếu không thì những bạn học trong nhà đã ghét cô lắm rồi.

"Cái cô bé ngốc này, ngươi nhập học mới có một năm? Vậy mà bị bắt nhiều như vậy? ha ha ..."

Voldermort cười lớn, lắc lắc cái đầu, còn buông bàn tay đang giữ trên lưng Abigail ra. Xoa xoa gò má mềm mại của cô, nhìn cô bé ngốc nghếch trong ngực vẻ măt nhăn nhó, vui vẻ, lại nhéo, lại nhéo mấy cái.

Abigail rất muốn thẹn thùng quay đi, nhưng mà trên lưng không còn chỗ tựa, chỉ sợ làm loạn một chút sẽ bị ngã xuống, chỉ đành phải tóm chặt lấy áo của Voldermort. Ôi mẹ ơi, sao không đổi chỗ khác mà nói chuyện?

"Ngươi cho rằng vì sao mỗi lần ngươi làm gì cũng bị bắt?"

"Bởi vì tôi đen đủi!!!", Abigail nhăn mặt.

"Không phải, bởi vì ngươi ngốc!!!", Voldermort cười vô cùng vui vẻ.

Abigail vừa lo lắng sẽ bị ngã xuống dưới, vừa bị người ta trêu đùa, lại không dám cãi lại, tâm trạng đang rất buồn bực, oán giận quay đầu đi không để ý đến hắn. Chẳng qua là vẫn không có dũng khí buông áo người ta ra.

Ánh trăng sáng bao phủ cả tòa lâu đài Hogwarts, tỏa ra ánh sáng thật ấm áp. Voldermort ôm lấy cô bé trong lòng, nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, dùng tay ôm lấy thắt lưng của cô.

Khi mặt của Voldermort lại gần trước mặt Abigail, Abigail ngoài ý muốn lại phát hiện ra Voldermort có một đôi lông mi rất dài, đen nhánh. Con ngươi còn có chút sắc vàng chớt động, sắc mặt tái nhợt lại lộ ra một cảm giác cô đơn mà cao quý.

Khuôn mặt kỳ lạ như vậy, vừa đẹp vừa xấu cùng hiện diện, lúc đầu Abigail cũng không thể thích ứng được, nhưng lâu rồi nhìn lại thấy quen mắt. Không biết hắn đã thu hồi được mấy cái Horcux.

Abigail vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng xoa vạt áo của Voldermort, ngốc nghếch vuốt thẳng những nết nhăn trên áo hắn. Giống như hành động của một đứa trẻ đối với người lớn, mang theo một chút dịu dàng khó nói lên lời.

Voldermort lẳng lặng nhìn Abigail, ánh mắt hắn sâu thẳm như bóng đêm, lại giống như nổi lên chút sóng gió, dần dần trở nên bình lặng như mặt hồ.

Hắn cúi đầu nói: "Cô bé ngốc, khép chặt cổ áo ta làm gì?"

"Bên ngoài rất lanh, cẩn thận bị cảm... Xin lỗi, ta sẽ buông ra.."

Voldermort rất muốn nói rằng hắn sẽ không bị cảm lạnh, nhưng lại không nói lên lời, chỉ cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc kỳ lạ quét qua, giống như niềm vui khi lần đầu tiên được đến Hogwarts, lại có chút giống như khi hắn biết bản thân là hậu duệ của Slytherin, mà cũng không giống...

Có chua xót, có ngọt ngào, có ướŧ áŧ... Thì ra cảm giác có người quan tâm chính là như vậy.

Cùng Abigail cằn nhằn nói Xà ngữ, hắn rất thích, ai cũng không nghe hiểu được, ai cũng không nói được ngôn ngữ này. Ở trên đỉnh tháp cao cao, thế giới này chỉ có hai người bọn họ.

Voldermort im lặng trong chốc lát, từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ, nhét vào tay Abigail: "Cái này cho ngươi, là quà tặng, chúc mừng ngươi đã chiến thắng trận đấu".

Abigail ngơ ngác nhìn Voldermort, lắp bắp nói: "Tôi...tôi... chỉ mới thắng một trận, chưa phải thắng hết đâu..."

"Chờ chiến thắng sau cùng của ngươi, ta sẽ cho ngươi nữa!!!", Voldermort vuốt mái tóc mềm mại của Abigail, dịu dàng nói:

"Vậy... nếu tôi thua thì sao? Tôi không làm ngài vui thì sao?", Abigail cầm lấy cái hộp mà bất an.

"Thua thì thua, không quan trọng!!", Voldermort cưng chiều nói.

Nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: "Trận đấu lần sau dọa người ít một chút!!"

Giọng nói của Voldermort có chút khẩn trương, Abigail giống như hòa thượng ngốc sờ sờ đầu nghĩ, mặt trời mọc đằng tây sao? Không đúng, lúc này chỉ có mặt trăng!!

Voldermort nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Abigail, cũng không biết phải mở quà ra, chỉ biết ngơ ngác đứng đó, không biết làm sao. Trong lòng lại nổi lên một cảm giác mềm mại.

Một lát sau, Voldermort thấp giọng nói: "Ta phải đi..."

Sau đó, hắn vung đũa phép trong tay, đầu đũa phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ. Tiếp theo một cơn gió nổi lên, Abigail chỉ cảm thấy xung quanh bốn phía đều có gió gào thét, đang muốn hỏi lại đột nhiên nhìn thấy Voldermort thả người nhảy xuống.

Abigail sợ hãi kêu lên, hắn... hắn... hắn... nhảy lầu? Đây chính là một phương pháp tự sát điển hình!!!

Còn chưa kịp hoàn hồn thì cô liền nhìn thấy một con vật màu đen to lớn bay lên, đứng trước mặt cô.

Abigail nhất thời ngây ngốc, tập trung nhìn lại: trời ạ, thì ra là một con ngựa đêm rất lớn.

Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng nhìn thấy qua một con ngựa đêm nào lớn như vậy, sừng nhọn, thân ngựa, cánh dơi, hai cánh xòe ra phải dài hơn mười thước, da có màu đen giống như cánh của ác ma, to lớn như cây đao bao phủ , làm cho người ta sợ hãi.

Voldermort cưỡi trên lưng con ngựa đêm này, áo choàng sau lưng hắn tung bay như thiên nga đón gió. Đem bóng đêm chiếu rọi, hắn giống như chúa tể bóng đêm đạp trăng mà tới, cao quý, thần bí, tao nhã.

Một trận gió nữa nổi lên, Voldermort bay đi mất.

Trước khi rời đi, Voldermort quay đầu lại, dường như hắn nhìn thấy cái thân hình nhỏ bé kia đang cố giơ tay ra vẫy chào hắn. Hắn rất muốn nói: mau quay về đi, nêu không sẽ bị cảm lạnh. Nếu không... nếu không ta liền đánh gãy chân ngươi..

Thôi quên đi, cái cô bé ngốc nghếch này rất nhát gan, không nên dọa cô thì hơn!!!.