Chương 59: Tháp thiên văn

Abigail làm bà mối tuy hiệu suất rất cao, nhưng hiện tại Potter và Lily cũng chưa thể lập tức kết hôn sinh con được. Ít nhất phải chờ chín tháng mang thai mới có thể chào đón nhóc Harry, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng chưa thể kết hơn, tuổi kết hôn ở thế giới phù thủy là 17.

Ta chờ ~~~ ta chờ ~~~ chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, nhưng kết quả, vẫn chưa chờ được vị cứu tinh thì kẻ thù một sống một còn của vị cứu tinh lại xuất hiện.

Đêm khuya, Abigail thừa dịp bạn cùng phòng đều ngủ hết, liền rón ra rón rén lẻn ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng nghỉ công cộng tối tăm, lạnh lẽo của Slytherin. Đêm hôm khuya khoắt tất nhiên là phòng nghỉ không một bóng người. Abigail làm theo chỉ dẫn của Voldermort đi đến bên lò sưởi, đứng trước hòn đá bên cạnh. Trên tờ giấy kia có ghi chỉ dẫn cách dùng

"Trên bức tường phía bên trái của lò sưởi, tính từ mặt đất lên, gõ hòn đá thứ 77, sau đó xoay hòn đá. Phải chú ý, Abigail, nếu như gõ sai hòn đá, không thể vượt qua được văn phòng lão Flich thì hắn nhất định sẽ đón tiếp ngươi mấy cái còng tay hay xiềng chân gì đó..."

Abigail tay run run, bước từng bước lên đếm mấy hòn đá, đếm đến hòn đá thứ 77 liền đánh dấu lại, sau đó lại đếm lại lần nữa. Ước chừng đếm đi đếm lại ba lần, mới dám xác định không nhầm. Giáo viên dạy tiểu học của Abigail mà biết nhất định sẽ khóc thét, môn toán là môn mà cô đắc ý nhất vậy mà bây giờ đến việc đếm số có hai chữ số thôi mà cô cũng không dám xác định.

Đây đều là do những bị kịch của thế giới phù thủy làm hại!!!!!

Hòn đá thứ 77 rất gần trần nhà, Abigail phải sử dụng lời chú "Levitation Charm" (bay lên) để bay lên, sau đó gõ nhiều lần vào hòn đá, lại xoay một cái. Tiếp theo Abigail chỉ nghe thấy hòn đá vang lên tiếng "kẽo kẹt"

Loại âm thanh này nghe như tiếng thở dài trong đêm, vang lên trong tầng hầm đen tối thật sự là rất phù hợp. Abigail dựng cả tóc gáy, cảm thấy như mình đang biến thành nhân vật nữ chính trong bộ phim kinh dị bị người ta treo ngược lên trần nhà.

Lấy hòn đá kia là trung tâm, tiếp theo bốn viên đá bên cạnh đều phát ra tiếng kêu kinh dị, chậm rãi tách ra, một hòn lại một hòn tách ra... chỉ một chốc đã mở ra một đường hầm rộng nửa thước Anh. Abigail thở dài một hơi, giơ đũa phép lên dùng thần chú Lumos ( phát sáng ) chiếu sáng đường đi, sau đó đi vào.

Trong đường hầm tối đen, Abigail cúi thấp người, gian nan đi vào, vừa đi vừa thầm mắng: sao cái đường hầm chết tiệt này không lớn hơn một chút? Chỉ cần cao thêm 20cm nữa thì cô cũng không cần dùng cái tư thế đáng khinh này đi vào, nhìn rất giống một chú heo đang bò.

Cũng may quá trình khổ sở đó không kéo dài bao lâu, đi được năm phút thì Abigail đã nhìn thấy phía trước có ánh sáng phát ra, lại đi thêm một đoạn liền thấy đường đi mở rộng. Abigail liền từ trong đường hầm đi ra ngoài, vách tường và đường hầm liền biến mất không thấy.

Abigail ngạc nhiên khi thấy một chiếc bình hoa lớn bằng hình người dựng trên hành lang, cái bình hoa này trên đường đi học thiên văn năm ngoái cô đã gặp không biết bao nhiêu lần. Cô liền hiểu ra, nơi này đã là tầng tám, chỉ cần đi lên một tầng nữa là có thể đi lên tháp thiên văn hoặc những đỉnh tháp khác.

Phát hiện này làm cho Abigail nghiến răng nghiến lợi không thôi.-- phòng nghỉ Slytherin là tầng hầm dưới mặt đất, nhà ăn của trường ở tầng một, Abigail vì phải lên học thiên văn, bói toán hoặc là tìm con cú mèo gửi thư, còn có tìm lão Dumberdore trao đổi, không biết bao nhiêu lần đi đến nỗi thở hồng hộc, xương sống, thắt lưng đau đến mức nửa sống nửa chết, chân tay bủn rủn giống như trúng gió vậy.

Vậy mà, từ tầng hầm đi đến tầng tám hóa ra lại có đường hầm này! Tình trạng trước kia của cô không phải quá oan uổng đi???? Không phải cô rất ngu ngốc hay sao? Thật sự là đúng theo như câu nói: khổ nhất chính là những người không biết kỹ xảo!!!!

Dù tâm trạng đang rất là kích động, nhưng Abigail cũng không dám chậm trễ chút nào, chạy nhanh về đỉnh tháp phía tây. Vừa đi vừa thầm nghĩ...

Voldemor rốt cuộc là lớn lên như thế nào? ! thành tích học tập vô cùng xuất sắc, lôi kéo lòng người, thành lập tổ chức bí mật, phát triển sản nghiệp, chế tác Horcux, lại khai quật được không biết bao nhiêu đường hầm trong trường-- hắn sao có thể có nhiều thời gian và sức lực như vậy? !

Cô và Snape chỉ riêng việc học tập đã dùng hết sức lực từ khi bú mẹ đến giờ để đối phó, mỗi lần đi thang lầu, khi thang lầu vừa chuyển hướng, Snape lại phải sờ sờ chiếc mũi to của mình lôi kéo Abigail đang thở hổn hển tiếp tục tìm đường. Mấy người Potter thật ra cũng tìm được không ít đường ngầm, nhưng mà đi học cũng không phải dễ dàng như vậy, mỗi lần đi lại trước giờ vào lớp luôn luôn hỗn loạn vô cùng.

-- Lord Voldermort quả nhiên là người không gì là làm không được! !

Lên tới đỉnh tháp thiên văn, có một chỗ rất lớn dùng làm nơi quan sát thiên văn, giáo sư Sinistra mỗi lần lên lớp, sẽ đem học sinh từ trong phòng học đến nơi này để ngắm sao.

Abigail rất thích đài thiên văn này -- cao lớn, lộ thiên hơn phân nửa, thông gió tốt, cả vách tường và trần nhà đều làm bằng thủy tinh có thể quan sát được rất rõ bầu trời bên ngoài, Đông Tây Nam Bắc, bốn hướng đều có một cái bệ dài nhô ra phía ngoài, ở giữa đài thiên văn còn có một cái kính thiên văn rất lớn. Hơn nữa đây chính là nơi cao nhất của Hogwarts.

Đài thiên văn rất là im lặng, Abigail vừa ổn định hô hấp của mình, vừa quan sát xung quanh, Voldermort đâu?

". . . Abigail ,bên này!" Một giọng nói trầm thấp từ ban công bên kia truyền tới.

Abigail vội vàng đi đến hướng giọng nói vang lên, đây là ban công lớn nhất của tháp thiên văn, gió lạnh trên đỉnh tháp tạt vào mặt Abigail. Cô đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy xung quanh sáng lên.

Ánh trăng tối hôm nay giống như một cô gái xinh đẹp, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi lên người vị pháp sư Hắc ám. Áo choàng màu đen chậm rãi bay lên, giống như một bông hoa đẹp đẽ đang nhảy múa, phần tóc mái cong cong phủ lên cái trán cao quý của hắn, trên gương mặt tái nhợt là vẻ kiêu ngạo và tự hào.

Tim Abigail không cẩn thận đập mạnh hai cái, lập tức bị Abigail mạnh mẽ trấn áp. Đó chính là Lord Voldermort, kẻ kinh khủng như vậy mà ngươi (trái tim) cũng dám nhảy loạn, không muốn sống nữa à?

Abigail cúi đầu, khom lưng, chào hỏi: "...Ngài...ngài... ăn khuya chưa?"

Abigail buồn phiền khi phát hiện bản thân rất "chân chó" (xu nịnh), sao lại có thể nói ra lời ân cần như vậy?

Khóe môi duyên dáng của Voldermort nhẹ nhàng nhếch lên một chút, trong mắt cũng mang theo ý cười, hỏi lại: "Chưa ăn... ngươi tính mời ta ăn khuya?"

Điểm này không làm khó được Abigail, cô học được từ Vi hương chủ (vi tiểu bào): muốn nịnh nọt tốt, thì trước tiên phải thể hiện qua hành động. Nếu học tập mà không thực hành thì đúng là đồ ngốc, cô chính là chờ đợi cơ hội như vậy.

Lập tức, từ phía dưới chiếc áo choàng rộng thùng thình, Abigail lấy ra một cái hộp nhỏ, lại dùng đũa phép chỉ vào, phóng to lên, lại vui vẻ đưa đến trước mặt Voldermort, vẻ mặt ngoan ngoãn nói:

"Tôi... hôm nay vừa nhận được tin của ngài liên lập tức đến phòng bếp Hogwarts, nhờ các gia tinh làm mấy loại điểm tâm từ nấm và hạt dẻ, còn có nước hoa quả và sữa hạnh nhân. Vừa rồi tôi có dùng chú ngữ duy trì trạng thái, mùi vị không bị thay dổi, ngài nếm thử một chút đi!!!!"

Voldermort không nhận, như có điều suy nghĩ nhìn Abigail: "Thức ăn này không giống đồ của Hogwarts?"

Abigail cúi thấp đầu, nhỏ giọng, ngượng ngùng nói: "Cái này... là đồ ăn của nhà tôi, nhưng tôi không biết làm, đành phải nhờ gia tinh của Hogwarts làm giúp"

Sau đó vội vàng ngẩng đầu nói thêm: "Nhưng mà, những điều tôi nói đều là sự thật! tôi đã nếm thử, hương vị không tồi!!!"

Voldermort vẫn không nhúc nhích chút nào, giống như bề trên, thản nhiên nói: "Vì sao lại có lòng tốt như vậy?"

Abigail ngẩng đầu nhìn vị pháp sư cao lớn này, chân thành nói: "Ngài đối với tôi rất tốt, nên tôi cũng đối tốt với ngài!!!"

Voldermort nhất thời không nói được gì.

"Nếu ngài không đưa cho tôi cái áo che ngực thì có lẽ tôi vẫn còn nằm trong bệnh xá, còn phải chịu không ít đau khổ ~!!!"

Bởi vì đây là những lời nói thật lòng nên Abigail nói rât chân thành tha thiết!!!

Voldermort nhìn khuôn mặt trắng trẻo, đáng yêu như Thỏ Ngọc của cô, cuối cùng cũng buông bàn tay đang để ở ban công xuống, chậm rãi đi tới, nhận lấy hộp đồ ăn. Nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong là một chút điểm tâm và nước hoa quả trong suốt.

Hắn lẳng lặng nhìn trong chốc lát, sau đó chậm rãi nói: "Thật lâu trước đây, ta thật hy vọng nhận được quà tặng là đồ ăn!!!"

"..Sau này ta cũng nhận được rất nhiều quà tặng quý giá... Nhưng bây giờ nhớ lại, hình như ta chưa bao giờ nhận được đồ ăn..."

Giọng nói xa xăm, nhẹ nhàng, cúi đầu nhìn.

"Ha ha, chắc là do quà tặng bằng đồ ăn không đủ quý giá!!", Abigail ngượng ngùng nói, cô không hiểu ý của Voldermort, nhưng cũng không thể không tiếp lời.

"Không", Voldermort mỉm cười, "Đồ ngươi đưa ta rất thích!!!"

Hắn cảm thấy dù cô bé này có làm gì thì cũng vô tình là cho hắn thích thú, lại cảm thấy rất thân thiết.

"Đúng rồi... cái áo che ngực kia dùng rất tốt sao?", Voldermort nhẹ vung bàn tay, cài hộp kia liền biến mất, cũng không biết bay đi đằng nào.

Abigail vừa tán thưởng, vừa tỏ thái độ: "Dùng tốt, dùng tốt lắm, lúc ấy chỉ bị một chút vết thương nho nhỏ, rất nhanh liền khỏi. Ngài xem, ta không phải đang rất khỏe mạnh hay sao, ngài vất vả rồi!!!"

Nói xong cô còn duỗi tay, duỗi chân, dùng hình tượng minh họa câu nói "khỏe mạnh" của mình.

Voldermort nhìn Abigail, trong mắt hiện lên vẻ cười, lại lập tức lạnh xuống, cố gắng bày ra vẻ đạm mạc: "Đội trưởng của các ngươi cũng không tốt chút nào, cũng không biết bảo vệ thành viên mới của mình".

Abigail lập tức xua tay, phản đối: "Không phải!!! đội trưởng Malfoy cũng rất quan tâm đến tôi. Trong trận đấu cũng muốn giúp tôi một tay. Nhưng bị ngăn cản chặt chẽ , khi tôi nằm trong bệnh xá, hắn và vị hôn thê của mình cũng đến thăm"

Lời này nói không trái lương tâm: Huynh trưởng Malfoy lần này đúng là rất có phong thái của đàn anh, không nói đến trong lúc thi đấu vẫn luôn quan sát cô, mà còn thường xuyên nhắc Abigail dùng chiêu trò với đối thủ. Sau khi cô bị thương, hắn cũng hết sức quan tâm, thường đem điểm tâm và vị hôn thê đến để thăm cô.

Nhìn cách quan tâm như vậy giống như Abigail là người thân của hắn vậy. Kì lạ, đội trưởng Malfoy cũng quan tâm đến những đội viên khác như vậy? (đây là vì người nào đó mới quan tâm đến vậy.)

Voldermort không thể phủ nhận, nhếch lông mày, cũng không bình luận gì thêm, còn vẫy tay với Abigail: "Lại đây!!!"

Abigail lập tức ngoan ngoãn chạy đến, đứng trước mặt hắn. Cô buồn bực, đã hơn nửa năm rồi mà cô vẫn chỉ cao đến ngực người ta. Đồ ăn mọi ngày không biết đi đâu hết.?

"Trong trận đấu liều mạng như vậy làm gì?", Voldermort nắm lấy tay của Abigail, đánh giá: "Thật sự sợ bị đánh gãy chân?" (lá thư trước của Voldermort, mời xem lại chương 57)

Abigail bị hắn nhìn có chút không tự nhiên, nhanh nhẹn rút tay về, muốn chuyển đề tài: "Không phải... tôi... lúc ấy cũng không biết tại sao, chỉ nghĩ không thể để cho cái người nhà Gryffindor kia xem thường... tôi.. tôi liền không suy nghĩ gì mà liều mạng. Không phải sợ ngài đánh gãy chân.... Tôi biết ngài chỉ dọa tôi thôi!!!"

Voldermort nhíu mày, thản nhiên nói: "Nếu ta thực sự đánh gãy chân ngươi thì sao?"

Abigail kinh hãi, thất thanh nói: "Ngài đừng nói đùa!!!!!"

Voldermort trêu đùa nói: "Nhưng ta nghĩ ta muốn làm!!!"

Đang nói, Abigail bất thình lình bị Voldermort bế lên, hai chân rời mặt đất, sợ hãi kêu lên, Abigail nắm chặt lấy áo choàng của hắn, không dám buông tay. Voldermort làm bộ như muốn đem cô gái nhỏ này ném ra khỏi tháp thiên văn.

Nơi này là nơi cao nhất của Hogwarts, phía dưới tối đen như mực, Abigail chỉ nhìn thấy phòng thảo dược, nhà kính và một số bức tượng, tất cả đều nhỏ như một chấm đen, nhất thời hoa mắt chóng mặt, sợ tới mức mặt mày trắng bệch, kêu lớn:

"Hu hu... tôi không dám, không dám nữa... đừng ném tôi đi!!!... hu hu...tôi không dám nữa" (Voldermort đùa hơi quá rồi -_-)

Voldermort cất tiếng cười to, nói: "Không dám làm gì?", cái đứa ngốc này, chẳng lẽ không nhận ra là hắn đang dọa cô sao? (đem ngươi giơ ra ngoài xem có sợ không)

"Tôi không dám... không dám.... Không dám đánh gãy chân ngài... A! không phải, tôi không dám bị đánh gãy chân... cũng không phải... là không dám đánh gãy chân tôi... hu hu .... Đừng ném tôi đi,... tôi thực sự không dám nữa ~~~"

Abigail nói năng lộn xộn, chỉ muốn cầu xinh tha thứ, sắp phát khóc. Lại sợ chết khϊếp, gắt gao ôm chặt lấy cổ Voldermort, vùi đầu ở vai hắn cầu xin, hu hu , ta không muốn chết.

Thấy cô bé trong ngực giống như con thú nhỏ co lại một đống, chỉ biết ở trên vai hắn run rẩy, Voldermort trong lòng cảm thấy rất "mềm mại", vừa thấy đáng thương lại vừa đáng yêu.

Thấy cô sợ tới mức sắp khóc, Voldermort lại có chút đau lòng, chậm rãi buông cô xuống, không nói gì, lấy tay xoa xoa lưng cô, hồi lâu mới thấp giọng nói:

"Sợ độ cao như vậy, nhát gan như vậy, vậy thi đấu như thế nào?"

Abigail vỗ ngực, trấn an hồi lâu, mới phản ứng kịp, nói: "Có, có chổi bay, hiện tại không có nha!!!"

Voldermort nghe vậy, rất buồn bực, dùng ngón tay thon dài dí trán cô một cái, mắng: "Ngốc! chẳng lẽ ta không thể bằng được cái chổi đó?"

Abigail ngốc, lại không dám cãi lại, còn gắt gao túm vạt áo hắn, đáng thương cúi đầu thở, trong lòng thầm nghĩ:

Nếu ngươi mà là cái chổi, ta nhất định sẽ đem ngươi bổ ra, sau đó ném vào trong bếp làm củi.