Chương 57: Ai nói nữ không bằng nam

Ngày hôm sau chính là thứ bảy, cũng là ngày mở màn của những trận đấu Quidditch mừa giải mới.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, trận đấu đầu tiên chính là Slytherin đấu với Gryffindor, trận đấu của hai nhà không phải là trận đấu đặc sắc nhất, nhưng nhất định là trận đấu có mùi thuốc súng nặng nhất.

Abigail mặc bộ đồng phục của đội được may mới hoàn toàn, màu xanh và bạc, bên dưới là quần bò màu trắng như tuyết và đôi giày cao cổ màu đen tuyền. Cùng ngồi ăn với những thành viên trong đội. Vừa ăn vừa nghe hai vị đội trưởng phát biểu. Không khí bữa ăn căng thẳng đến dọa người, tất cả mọi người đều không nói lời nào, yên lặng ăn sáng. Cá biệt có mấy đội viên thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, rất giôống như trong mấy bộ phim kinh dị, Abigail cảm thấy có chút không thể tiêu hóa được.

Tuy mọi người có chút căng thẳng nhưng vẫn duy trì phong cách của học viện. Abigail thấy Orlando phía đối diện ăn một mạch ba quả trứng rán và bốn miếng thịt nướng, liền bị anh họ hắn đập cho một cú trời giáng.

Từ sau khi Abigail gia nhập đội bóng, Snape cũng gần như trở thành người chế thuốc chuyên dụng cho cả đội. Lần này Snape rất có nghĩa khí cung cấp mấy lọ thuốc cao cấp hoàn mỹ dùng để nâng cao tinh thần.

Sau khi nhận được tin tức, huynh trưởng Malfoy đặc biệt vì hắn (Snape) mà sáng tác một bài thơ vô cùng cảm động, sau khi Snape nghe xong, mặt mày xanh mét cả nửa ngày không hết.

Đối diện là bàn ăn của đội bóng Gryffindor cũng không khá hơn chút nào. Mỗi người đều nghiến răng nghiến lợi mà nhai, giống như bữa sáng có thù gϊếŧ cha với bọn hắn vậy. Vừa ăn vừa nhìn chằm chằm bàn ăn của nhà Slytherin. Dường như làm như vậy sẽ nâng cao được sức chiến đấu của bọn hắn.

Bữa sáng thống khổ cuối cùng cũng ăn xong, mọi người cũng không lập tức rời đi, Abigail loáng thoáng nghe thấy đội trưởng bên kia gân cổ kêu to:

"Ta OO ngươi cái XX, các ngươi lần này muốn chiến thắng, chỉ với bộ dáng OOXX như vậy thì đứng có nằm mơ, ít nhiều cũng phải thể hiện cho ta XX, nếu không, ta đem các ngươi ném đến OOXX..."

Giọng nói hùng hổ, giận dữ, lại có phần giống phong cách hiện đại. Abigail dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, lại thấy đội phó Parkinson cười lạnh vài tiếng, ngoan ngoãn ngồi thẳng lại. Sao cô lại có hứng thú với mấy lời nói vớ vẩn đó chứ?

Lúc này, đội trưởng Malfoy nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bắt đầu lời phát biểu nhà Slytherin:

"Những người bạn của ta... Lúc này thời khác lịch sử đã đến..."

Tất cả đội viên đều lập tức đứng lên, dùng sức nắm lấy cán chổi, phát ra tiếng đồng thanh chỉnh tề, giống như những kỵ binh cổ đại chuẩn bị xuất chiến. Abigail cũng đành phải làm theo, cùng đứng lên hô lớn: "Đúng vậy, đội trưởng!!!"

Ngồi ở bên cạnh đội trưởng là vị hôn thê của hắn - tiểu thư Narcissa, cô ta chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt chăm chú lắng nghe. Abigail âm thầm tán thưởng, đây mới là bộ dáng của một vị hôn thê nên có.

Mái tóc bạch kim lóe sáng, ánh mắt cũng phát ra tia sáng cuồng nhiệt, Malfoy nói đầy thâm ý:

"Sau tám năm, ta sẽ tốt nghiệp, khi đó, có lẽ ta sẽ suốt ngày vùi đầu vào trong trách nhiệm của gia tộc, mà các ngươi, sẽ có một vị đội trưởng mới. Nhưng mà ta lúc này tinh thần vẫn phấn chấn như cũ"

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người đội trưởng, mắt của tiểu thư Narcissa cũng ầng ậc nước, rất giống vị hôn phu của cô sẽ phải hy sinh vì tổ quốc.😂😂

"Khi ở trận đấu, nếu ngươi phát hiện bản thân bay giữa không trung, thân thể bay bổng, cái chổi không biết ở chỗ nào. Như vậy cũng không cần kinh hoảng, cũng không phải lo lắng, bởi vì điều đó nói lên rằng trận đấu của ngươi đã kết thúc. Ngươi đã bị hạ gục"

Ánh mắt của những đội viên đều cháy bỏng.

"Nhưng mà, việc này cũng không vấn đề gì. Chỉ cần ngươi cũng có thể đồng thể hạ gục một tên ngu ngốc nhà Gryffindor, như vậy, bất luận ngươi ở đâu, cũng đều là thành viên của đội Slytherin, cùng nhau tồn tại"

Các đội viên vô cùng kích động, dùng sức lấy cán chổi đập vào cạnh bàn và mặt đất, hô to: "Cùng tồn tại! cùng tồn tại! cùng tồn tại!".

Malfoy bộ dáng u buồn, vuốt mái tóc dài, ngâm thơ:

"Những người đồng đội của ta, What we do to day echoes eternity !" (Heo: ta cho rằng những lời này dù phiên dịch ra cũng khó biểu đạt hết ý nghĩa lên trực tiếp viết tiếng anh.)

Mọi người đều đỏ mắt, vô cùng cảm động, hét lên liên tục? Những điều này là không có khả năng, bọn họ là nhà Slytherin, không phải lũ ngu ngốc Gryffindor, ngoại trừ việc dùng sức đập bàn đạp đất thì cũng không làm những hành động dư thừa nào khác.

Nhưng thật ra tiểu thư Narcissa thì cảm động đến mức sắp ngất đi rồi, phát ra tiếng thở dài và rêи ɾỉ ầm ĩ, giống như vị hôn phu của cô đã trở thành một tấm bia liệt sĩ rồi vậy, lại còn phát ra lời nói đầy thâm tình: "Ôi, Lucius, lòng ta rất đau đớn, ngươi nhất định phải cẩn thận, nếu không ta, ta, ta... ta không muốn sống nữa!"

Lời vừa nói ra, tất cả thành viên suýt nữa thì nôn mửa tập thể, chỉ có đội phó vẫn trấn định như thường, đứng vững không ngã. Abigail rất muốn biết đối mặt với lời thoại đậm chất Juliet như vậy của vị hôn thê, phản ứng của đội trưởng sẽ như thế nào!

Không ngờ lại nghe thấy hắn nói với người yêu cũng là những lời đầy thâm tình: "Ôi, Narcissa thân ái của ta! Không cần lo lắng cho ta, dù chuyện gì xảy ra, thì tấm lòng cao quý này sẽ mãi cùng tồn tại với Slytherin!"

Oa oa!!!! Ngay cả sức để gào thét Abigail cũng không có. Trời đất, đây chỉ là một trận đấu với Gryffindor thôi mà, có cần phải dùng bộ dáng anh dũng hy sinh đó không? Thật sự là trời sinh một đôi, thật ngưỡng mộ cặp đôi này.

Lúc này, Abigail sờ sờ chiếc áo che ngực mặc bên trong bộ áo đồng phục, tốt xấu gì trong lòng cũng có một chút an ủi, bất luận có chuyện gì đi nữa, Abigail cũng thật lòng cảm ơn Voldemort. Dù sao đại BOSS xã hội đen vẫn có suy nghĩ thực tế hơn rất nhiều so với mấy lão già đầu óc lẩm cẩm kia.

Trước khi bắt đầu thi đấu, Snape kéo tay Abigail, dặn dò: "An toàn thứ nhất, thành tích thứ hai, không cần thể hiện, không cần làm loạn. Nếu không bạn sẽ chết đó!".

Abigail rất cảm động nói: "Sev, cậu yên tâm, mình là một người vô cùng yêu quý tính mạng của bản thân! Mình sẽ mang theo tình yêu này mà chiến đấu...."

*** **** **** ***

Sau khi bà Hooch thổi một tiếng còi, thành viên hai đội cùng hét lên một tiếng, hướng trái bóng màu đỏ Quaffle đánh tới. Bốn phía vang lên tiếng gào thét chói tai của học sinh bốn nhà. Trong lúc nhất thời, những lá cờ màu đỏ - vàng và xanh - bạc bay đầy trời.

Abigail lần đầu tiên bay lượn dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy, trong tiếng hò hét đinh tai nhức óc cô bay vụt lên không trung.

Lập tức, Abigail xoay tròn bốn phía bay lên, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, hô hấp cũng nhanh hơn, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hai tay như cái kìm tóm chặt lấy cán chổi, không động đậy chút nào.

Abigail bị cảm giác này làm cho hoảng sợ, lập tức thầm mắng bản thân vô dụng, cũng không phải lần đầu tiên biết bay, phải bình tĩnh, bình tĩnh, điều chỉnh hô hấp, thả lỏng cơ thể. Cô cảm giác bản thân dần thích ứng với hoàn cảnh hiện tại.

Thời tiết giữa tháng 11 có chút lạnh, ở giữa không trung còn rét lạnh hơn, Abigail co rúm lại một chút, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh. Cô thấy Snape ngồi ở khán đài nhà Slytherin, không còn bộ dáng u ám ngày xưa, hắn đang liều mạng vẫy vẫy lá cờ trong tay, không biết đang hò hét những gì.

Đứng trên không trung không giống như trên mặt đất, ở trên này giống như nhìn thấy một không gian ba chiều, ở trên cái chổi, người sử dụng có thể tùy ý hoạt động. Nhìn xuống bốn phía đều là người người la ó hò hét giống như bệnh nhân tâm thần. Abigail cảm thấy bản thân cũng trở nên kích động.

Cô nhìn thấy đội phó Parkinson đang gắt gao canh giữ trước cầu môn, vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh như thường ngày, vẻ mặt không chút hào hứng nào. Hắn dùng sức đá bay một trái Quaffle bay đến về phía Orlando, Orlando bay thật nhanh về hướng cầu môn nhà Gryffindor.

Ai ngờ một cầu thủ Gryffindor đánh ngay tới một trái bóng Bludges về phía Orlando, Orlando thông minh vội nén trái Quaffle cho đội trưởng Malfoy, bản thân đón lấy một kích đau đớn.

Chỉ thấy Lucy lắc mình một cái, liều mạng chen vào, đánh một đòn mạnh mẽ hất tung trái Bludges ra, bay về phía Gryffindor. Đội Gryffindor liền né tránh, cả nhóm Gryffindor đang tụ tập liền tản ra.

Abigail phấn khởi, hô to một tiếng: "Lucy! làm tốt lắm!"

Đội trưởng Malfoy mang theo trái bóng Quaffle bay một đường thẳng tắp, đột nhiên đội trưởng Gryffindor xuất hiện trước mặt hắn. Malfoy liền lộn nhào cái chổi một cái, vòng qua đối thủ, mạnh mẽ đem trái banh ném đi - Trúng!!!!!

Toàn trường vang lên một tiếng thét chói tai, học viện Slytherin giống như nổ mạnh một tiếng, tiếng hoan hô dậy đất. Abigail tâm trạng phấn chấn, cô có chút hiểu được vì sao những trò thể thao vận động này lại cuốn hút người đến thế.

Thi đấu thể thao ở La Mã cổ đại, đại hội thể dục thể thao ở Hy Lạp cổ đại, hội đua thuyền rồng ở Trung Quốc cổ đại. Những tiếng trống mang theo tình cảm mãnh liệt, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, máu tươi, vinh quang... Một lần lại một lần, một trận lại một trận, cổ vũ tinh thần biết bao thế hệ, kích động và lấy lòng được biết bao người.

Thể dục thể thao đúng là có chỗ mê người.

Abigail không ý thức được nhiệm vụ của bản thân, cũng vung tay, cùng la hét với mọi người, giống như người điên. Cô cảm thấy chính bản thân cũng phải cố lên, vì thế lẳng lặng bay quanh sân bóng, cố gắng tìm được trái banh vàng Snitch.

Đột nhiên, trước mắt Abigail sáng ngời, cô nhìn thấy một vật màu vàng lấp lánh. Abigail nháy mắt gia tăng tốc độ, bay vụt tới phía trái bóng kia.

Abigail chưa từng nghĩ tới cô có thể bay nhanh đến vậy, cô cảm thấy từng tế bào trên cơ thể cũng hưng phấn, kêu gào bay tới. Cô cúi thân người sát gần với cán chổi, gần như nằm rạp song song với cán chổi. Hai bên tai cô tiếng gió kêu "vù vù", thành viên hai đội bay tới bay lui bên cạnh. Có nhiều lần trái Bluges bay vụt qua bên người Abigail, Abigail đều nhanh nhẹn tránh qua. Đều thoát được trong gang tấc.

Ở giữa trời nhiệt độ rất lạnh, Abigail lại chảy rất nhiều mồ hôi, áo sơ mi đều dán chặt vào lưng, thật sự là rất lạnh.

Nhưng Abigail lại cảm thấy máu trong người như bị thiêu đốt, một suy nghĩ điên cuồng kêu gào trong đầu: bắt lấy nó, mình cũng không phải ngồi không, đừng xem thường ta!!!

Lúc này, có một người cũng bay nhanh bên cạnh Abigail, cô liếc mắt nhanh một cái - là Potter.

Hay người không nói tiếng nào, đều liều mạng mà bay tới, thề nhất định phải bắt cho được trái banh.

Trái Snitch dường như biết đằng sau có người đuổi bắt. Càng bay càng lắt léo, luôn chui vào những chỗ cầu môn xuyên qua các trụ, Abigail và Potter cũng chỉ có thể bay theo. Lúc thì bay cao, lúc lại luồn xuống thấp. Đây chính là lúc kiểm tra khả năng bay lượn cá nhân của mỗi người. Trong lúc bay nhanh như điện, còn phải tránh các chướng ngại vật và trái Bluges thường xuyên xuất hiện.

Mỗi lần Abigail mạo hiểm tránh được một cây cột trụ hay cái gì khác, bốn phía khán giả đều kêu to một trận. Snape nhìn thấy cũng phải đứng cả dậy.

Lúc này, Abigail dường như nghe thấy có người nói bên cạnh: "Abbey, đá hắn!", hình như là đội trưởng.

Hắn dường như muốn bay đến trợ giúp nhưng bị đội trưởng Gryffindor chặn lại. Malfoy lo lắng hướng Abigail kêu to: "Cẩn thận Potter!", "đừng để bị rơi xuống", hoàn toàn không còn bộ dạng khuôn sáo thường ngày.

Lucy muốn dùng gậy muốn đập tên Potter kia giúp Abigail, nhưng lại nhìn thấy mấy truy thủ của đối phương vây quanh đội phó Parkinson, cô chỉ có thể oán giận mà đánh mạnh trái Bluges qua bên đó.

Vị đàn anh lúc trước trêu chọc Abigail cũng có chút trình độ, hắn bắt lấy Quaffle đồng thời cản hộ Abigail trái Bluges đang bay về phía cô.

Orlando lúc này đã không còn dáng vẻ mê gái thường ngày, lại bày ra dáng vẻ bình tĩnh không ngờ tới, vừa hô to: "Đám ngốc Gryffindor, nhìn ông nội ngươi này!", vừa đá một trái Quaffle về phía cầu môn Gryffindor - Lại trúng!!!!

Toàn trường lại vang lên một trận hoan hô và quát tháo

Abigail trong lòng cảm động, cô biết mọi người đang quan tâm cô, là lo lắng lần đầu tiên cô thi đấu không có kinh nghiệm, không đánh lại tên Potter già đời kia.

Trên thực tế, Abigail nhìn thấy Potter đỏ mắt, liên tiếp bay vọt về phía trước, giống như con hổ điên. Cô có chút sợ hãi, muốn lùi bước.

Lúc này, bên tai Abigail vang lên tiếng của bình luận viên - Gryffindor vào, được 10 điểm.

Abigail càng căng thẳng, trong lòng hiện lên dáng vẻ tự hào của ông nội khi biết cô bị tuyển vào đội bóng. Cả nhà Beckmann vui vẻ cỡ nào, vội vội vàng vàng gửi đến một cái chổi mới tinh. Còn bộ dáng hào hứng lau chổi của bà nội và Bonnie.

Trong lòng cô quyết tâm một cái. Đúng vậy, không cần phải sợ hãi cái gì! Liều mạng thôi!

Abigail không tránh không nhường, không lùi bước, gắt gao bám theo bên người Potter. Giờ khắc này cô không ngại chính bản thân mình sẽ bị thương. Gió lạnh bay qua mặt sắc bén cắt qua da. Abigail cắn chặt môi, dần cảm thấy mùi máu tươi, xem ra là đã cắn rách môi rồi!

Cả sân bóng Quiddtch đều vang lên tiếng kêu gào vang dội, nhất là nhà Slytherin và Gryffindor, giống như lũ điên thi nhau hét chói tai. Mà những âm thanh này hơn phân nửa đều là vì Abigail.

Tất cả mọi người đều không nghĩ đến, một cô bé xinh đẹp giống như búp bê lại liều mạng như vậy, phấn đấu quên mình bay về phía trái Snitch.

Bất luận có phải bay về phía chỗ nguy hiểm nào thì cô cũng đều gắt gao bay theo Potter - người nổi danh đứa con của sân bóng. Loại liều mạng vì thắng lợi này lại có chút giống phong cách Gryffindor.

Cho nên ngay cả những khán giả Gryffindor cũng không nhịn được vì cô mà hoan hô.

Mái tóc Abigail vốn được cuốn lên đã sớm tuột xuống, mái tóc bạc quăn dài giống như có sinh mệnh ánh lên màu lung linh, bay trong gió giống như một bức tranh tuyệt đẹp. Lúc này, khuôn mặt của Abigail trắng như tuyết , ánh mắt xanh phát ra ánh sáng như ngọc, giống như nữ thần ánh trăng dũng mãnh thiện chiến. Là một vẻ đẹp kinh tâm động phách.😆😆

Đám nam sinh bên dưới đã sơm hò hét tưng bừng. Snape khinh bỉ loại người không có lập trường này!!! @@

Abigail cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, trong mắt chỉ có trái banh nhỏ màu vàng kia. Nó đã bay về phía bên dưới sân bóng, đó là nơi khán đài được lập lên bởi những cây xà gỗ. Trái tim Abigail chết lặng không còn chút cảm giác nào, hàm răng cắn chặt phát đau, gần đến rồi... gần đến rồi... Abigail vươn tay trái đi bắt. Một tiếng "Ba" vang lên, tay trái Abigail bị một cây gỗ đánh phải.

Khán giả hô một tiếng thất thanh.

Cũng may cô rút tay về nhanh, nhưng vẫn cảm thấy đau, mu bàn tay nóng lên giống như bị ớt xát vào. Abigail cắn răng chịu đựng đau đớn, lập tức đổi tay, tốc độ không giảm bớt chút nào. Abigail thay đổi tay bắt lấy, nhưng cuối cùng cũng vẫn thiếu một chút nữa.

Abigail bất chấp tất cả, bay vụt lên, lộn nhào một cái, cảm thấy trong lòng bàn tay nắm được một viên tròn tròn nào đó. Trời ạ!!! Cô bắt được rồi!!!!! trong lòng Abigail mừng như điên. Ai nha, cô đã ra tay thì người khác không còn cơ hội thể hiện nữa đâu.

Đang định nhẹ nhàng đáp xuống, lại phát hiện Potter giống như vừa sợ vừa vội bay về phía này, kết quả không chú ý tới một chiếc xà ngang phía trước, mắt thấy hắn sẽ bị đυ.ng phải xà mà đi đời nhà ma.

Trong phút chốc, Abigail không kịp suy nghĩ, dùng chân đạp chổi một cái, bay qua, bàn tay trái bị thương vươn tới, vừa vặn tóm được áo choàng của Potter, sau đó sống chết tóm lấy lôi lại.

Tiếp theo Abigail và Potter theo đà bay lao nhanh tới trước, lưng đập mạnh vào cột, sau đó bắn ra, nặng nè rơi xuống đất.

Cả Abigail và Potter đều bay với tốc độ rất cao, nhất thời đều bị hoa mắt váng đầu. Abigail cảm thấy tay trái và lưng vô cùng đau đớn, đau đớn lan tràn, cả ngực cũng buồn bực khó chịu.

Bà Hooch chạy nhanh tới, Abigail nằm trên bãi cỏ, giống như búp bê xinh đẹp không động đậy, cô đem hết sức lực cuối cùng mở tay ra, bàn tay nhỏ nhắn đầy mồ hôi, một trái bóng nhỏ màu vàng ngoan ngoãn vẫy cánh, nhẹ nhàng bay lên.

"Abigail Green bắt được trái Snitch, Slytherin được 150 điểm, Slytherin chiến thắng, trận đấu chấm dứt!!!", bà Hoock tuyên bố, nhất thời toàn trường kêu to hoan hô, tiếng gào như chấn động cả mặt đất.

Ở trong tiếng hô đinh tai nhức óc, Abigail dường như nghe thấy Potter nằm bên cạnh trên bãi cỏ hỏi một câu: "Vì sao?"

Cô đã muốn tắt thở, hơi thở mong manh cuối cùng đáp một câu: "Vì con của ngươi.....!!!!" (cảm động quá hu hu =))))))

Sau đó Abigail hôn mê bất tỉnh, cũng không biết cuối cùng Potter có nghe thấy hay không.