Chương 56: Quà tặng của Voldemort

Dumbledore đương nhiên là không phải bị đánh, mà là bị ngộ thương khi khuyên can ông bạn già xúc động của hắn.

Abigail liền tiến lên triển khai chủ nghĩa nhân đạo: an ủi. Vội vàng đem chuyện gặp Voldemort ở Hogsmeade kể lại một lượt, sau đó lớn tiếng kêu:

"Đây không phải là cơ hội rất tốt hay sao?"

Dumbledore vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện của Abigail, không hiểu hỏi: "Cơ hội tốt gì cơ?"

Abigail vội nói, vô cùng kích động:

"Cơ hội bắt giữ Voldemort! Ngài xem, đợi lần sau Voldemort đến Hogwarts, chúng ta liền kêu gọi mọi người, cả đội của ngài nữa (hội phượng hoàng) sau đó cùng nhau tấn công, sử dụng chiến thuật "xa luân chiến" (đánh hội đồng, lần lượt từng người đánh một để tiêu hao sinh lực địch) đem cái người không để ngài vào mắt kia bắt lại, sau đó, vừa đấm vừa xoa bắt hắn nói ra chỗ cất dấu mấy Horcrux còn lại. Sau đó mang người đi hủy mấy cái Horcrux đó, và thế giới hòa bình trở lại!!".

Abigail vô cùng phấn khởi, cảm thấy bản thân giống như Khổng Minh tái thế (gia cát lượng) vậy!

Cái kế hoạch này không những làm cho Dumbledore trợn mắt há mồm mà ngay cả mấy vị cố hiệu trưởng được l*иg trong khung ảnh cũng rung rung chòm râu. Trong đó có một vị hiệu trưởng Phineas Nigellus Black không nhịn được xen mồm vào:

"Ta nói này, không thể tin được, đây là kế hoạch thiên tài nhất mà ta đã từng nghe thấy. Không hổ là học sinh của ta"

Dumbledore tức giận trả lời: "Cảm ơn đã khen, tuy rằng đứa trẻ này là người nhà Slytherin"

Tiếp theo, Dumbledore xoay đầu lại nói với Abigail: "Thứ nhất, trò có biết lần sau hắn xuất hiện ở đâu không? Thứ hai, trò có thể đảm bảo lúc chúng ta xuất hiện thì tất cả đã chuẩn bị tốt rồi? Thứ ba, một khi không thành công, vậy trò phải làm sao bây giờ? Nếu hắn báo thù học sinh Hogwarts thì sao?"

Abigail bị Dumbledore hỏi mấy câu liên tiếp mà choáng váng, cứng cả họng.

Dumbledore tiếp tục: "Cho nên, nếu không thể dùng cách nào khác thì chỉ có thể giả bộ như không biết về chuyện hắn xây dựng tầng ba ở quán Đầu Heo, chuyện này trò cũng hiểu mà..."

Abigail bị giội một gáo nước lạnh, vẻ mặt ảm đạm. Thật ra thì cô cũng vì quá nóng lòng mới nghĩ ra cách như vậy.

Dumbledore nhìn thấy bộ dáng uể oải của Abigail, liền an ủi: "Nghĩ thoáng một chút đi, ít nhất hiện tại trò cũng không cần phải làm Tử Thần Thực Tử, cũng tạm thời chưa gặp phải nguy hiểm gì. So với những người khác thì vẫn tương đối an toàn."

Sau vài lần như vậy, Abigail cuối cùng cũng phát hiện ra, thật ra Dumbledore cũng không có cách nào hữu hiệu để đối phó với Voldemort, phần lớn đều là dưới tình huống bị động mới đi đối phó với Voldemort. Giống như "mất bò mới lo làm chuồng". Nhưng cũng không thể trách ông ấy được, vì ông cũng không biết được tiếp theo Voldemort sẽ làm gì.

Những suy nghĩ của người bình thường thì có thể dễ dàng lý giải, nhưng những suy nghĩ của người thần kinh thì ai có thể đoán trước được? Bác sĩ nào có thể đoán trước được kẻ điên kia có thể nổi điên lúc nào, hành vi ra sao?

Theo lý thuyết mà nói, nếu có người muốn làm "minh chủ võ lâm" thì bình thường có hai con đường có thể đi:

Một là tự lực cánh sinh. Tự mình xây dựng sự nghiệp, từ một căn nhà nhỏ làm nên, sau đó từ từ đánh từ Nga Mi, đến Võ Đang, Thiếu Lâm Tự. Nếu như có thể chiến thắng tất cả, chắc chắn năm sau có thể xưng bá giang hồ. Đương nhiên là cũng có thể trực tiếp thách đấu người mang danh đệ nhất thiên hạ lúc đó, không những tiết kiệm thời gian, thành công trong lúc tuổi còn sung mãn, mà còn có thể một trận thành danh. Nhưng chỗ hại là có thể biến thành kẻ hy sinh bất cứ lúc nào, hoặc chết hoặc bị thương.

Thứ hai chính là con đường thành danh của Tĩnh ca ca (Quách Tĩnh) tuy rằng hắn đệ nhất, không , là thiên tài đứng thứ hai, lại không có dã tâm, nhưng hắn có một người vợ nổi danh khiến người ta ghen tỵ, có một người cha vợ là Thái Sơn bắc đẩu, lại có một vị sư phụ nổi danh giang hồ. Tục ngữ nói đó là "đi lên từ quan hệ"!!

Dumbledore chính là tổng hợp của hai con đường đó. Ông ấy cùng lúc vừa luyện tập không ngừng, ngày càng tiến bộ. Mặt khác ông ấy còn đi kết giao bạn bè khắp bốn phương. Giảng dạy nhiều năm như vậy, lại đi khắp nơi trên thế giới, toàn bộ giới phù thủy nước Anh đều không ai không biết đến ông. Không có gia đình nào không có quan hệ với ông ấy, hơn nửa chỗ pháp sư có quyền lực trong tay đều có qua lại với ông.

Nhìn từ góc độ này thì Dumbledore chính là người được cả giới phù thủy thừa nhận. Vì vậy ông ấy mới có thể thuận lợi chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi mà ngồi được lên chiếc ghế hiệu trưởng Hogwarts.

Đáng tiếc, đạo cao một thước, ma cao một trượng. Cái tên Voldemort kia lại đi đường tắt, con đường số ba.

Hắn không chịu sự quản thúc của những quy tắc, cũng không hùa theo những ý kiến của những người đi trước, mà là oanh oanh liệt liệt tiến hành cải cách. Tự lập một môn phái khác. Hơn nữa, Voldemort lại có bệnh hay ẩn núp, cho nên làm việc cũng liều lĩnh, làm một lần là thành. (ý nói Voldemort không lộ diện công khai mà trong chỗ tối làm việc nên hắn làm việc rất ác liệt, không kiêng dè ai hay điều gì)

Cứ như vậy, sẽ rất khó đoán hắn muốn làm gì, những bước tiếp theo của hắn như thế nào.

Sau khi Abigail suy nghĩ cẩn thận, liền phát hiện tác dụng của Dumbledore đúng là rất hạn chế. Vừa không đủ để cho cô tin tưởng dùng làm chỗ dựa tinh thần, vừa không thể đảm bảo an toàn tính mạng của cô khi Voldemort tìm đến cửa. Mà điểm chết người chính là, lão thường hay để lộ ý định muốn Abigail đi là "gián điệp" cho lão.

Abigail hiện tại cảm thấy bản thân đúng là đang "hai mặt thụ địch", tuy vậy, sau vài lần trải qua một loạt khảo nghiệm "băng sơn núi lửa" lại liên tiếp trải qua những chuyện "kinh tâm động phách" nên hiện tại Abigail đã luyện được thần kinh vô cùng cứng rắn.

Hiện tại cô có thể không chút biến sắc nào mà nhận lấy bưu phẩm Voldemort gửi tới, kẻ đưa tới chính là cái tên ngụy trang thành Elizabeth, mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói dối :

"Chắc là nhà của mình đưa tới một ít đồ của con gái. Mình phải trở về nhìn xem một chút"

Snape bên cạnh thấy kỳ lạ liền hỏi :

"Sao mình cảm thấy Elizabeth này hình như không giống lắm. Nhìn màu lông này, hình dạng này. Sau lại có chút..."

Abigail phản ứng nhanh chóng, ánh mắt lóe sáng, thản nhiên nói :

" Đúng là không giống trước. Từ sau lần đưa tin cho cậu. Sev, cậu xác định là thuốc bổ cậu đưa cho nó không có vấn đề? Đã cho động vật khác uống thử chưa ? "

Snape chột dạ quay đầu đi. Thuốc kia đúng là cho người uống, hắn cũng chưa thí nghiệm qua trên động vật.

Thư của Voldemort rất đơn giản, bên trên chỉ viết một só chữ đầy kiêu ngạo, ương nghạnh :

"Ngày mai mà làm cho ta mất mặt, ta đánh gãy chân ngươi"

Kí tên vẫn là .M.G, nét chữ đầy mạnh mẽ, sắc bén. Abigail nhìn thấy mà phát run. Đại ca, đến bao giờ ngài mới không dọa người nữa? Ngày mai ta vốn muốn trốn trận mà!

Trong cái bọc còn có một cái che ngực mà đen kỳ lạ. Mỏng như lụa, bên trên còn gắn một tờ giấy, viết: Trận đấu ngày mai mặc vào.

Mẹ của ta ơi!!!! Đồ vật của Voldemort Abigail nào dám tự tiện nhận? Ginny kia chỉ là cầm nhầm một cuốn nhật ký, liền viết chữ bằng máu, lại mở ra "Căn phòng bí mật" (phòng chứa bí mật) làm náo loạn Hogwarts cả một năm trời. Cái áo này...

Abigail sống trong thời đại đồ giả tràn lan khắp nơi nên cô có tính cảnh giác rất cao, chưa bao giờ sử dụng đồ vật không rõ nguồn gốc. Vì vậy cô nhanh chóng tìm Dumbledore để nhìn xem có vấn đề gì hay không. Có bị hạ độc hay ếm lời nguyền ác độc gì đó hay không. Hay có chút gì kỳ lạ không!

Dumbledore bị cô bé này túm lấy chòm râu mà xem xét nửa ngày, cuối cùng kết luận chiếc áo này không có vấn đề gì. Chỉ là bị ếm một loại "Shield Charm"(bùa khiên) rất mạnh.

"Bùa "Shield Charm" là cái gì?", Abigail khó hiểu.

"Chính là một loại giáp chắn có tính chất thay đổi hướng lực tác động", Dumbledore rất thích cách nói chuyện của Abigail, "Như vậy nếu trò bị đánh trúng cũng không bị thương quá nặng!".

Abigail bừng tỉnh, lại hết sức cảm động nói: "Xem ra gia nhập Tử Thần Thực Tử cũng không có xấu nha. Thì ra còn có người bảo đảm an toàn cho bọn họ"

Tiếp theo lại nói: "Con nói này hiệu trưởng, ngài cũng nên cấp cho mấy người của Hội Phượng Hoàng vài món đồ như vậy đi. Người ta bán mạng cho ngài, thập tử nhất sinh, cũng không dễ dàng chút nào. Tốt xấu gì cũng phải cung cấp cho họ một món đồ bảo hiểm chứ!"

Dumbledore vừa vuốt râu vừa chậm rì rì nói: "Abigail! Trò không hiểu. Những thứ này mang vào chỉ nhằm ngăn cản tác động vật lý, đối với những sự tác động của pháp thuật thì không có tác dụng gì cả"

Abigail hiểu được, những thành viên của Hội Phượng Hoàng cũng không phải võ sĩ quyền anh.

"Hơn nữa, cái áo che ngực này cũng không phải dễ làm như vậy. Cái này cần nguyên liệu quý hiếm và kỹ thuật chế tác rất phức tạp. Cần rất nhiều thời gian, công sức..." Dumbledore nhìn Abigail đầy thâm ý, còn cố ý lộ ra vẻ bí hiểm.

Abigail cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ. Voldemort ... đang lo lắng cho cô sao?

"Nhưng mà, trò thực sự tính mặc cái này đến sân bóng sao?", Dumbledore thực thông minh, chuyển nhanh đề tài, "chuyện này hình như có chút.. phạm quy"

Abigail không chút đạo đức nào, quay lại nhìn Dumbledore đầy xem thường, nói nhanh:

"Hiện tại: bên ngoài trường có một đại ác ma thường xuyên xuất hiện, trong trường học còn có thể tùy thời mà xuất hiện một hai tên Tử Thần Thực Tử, trong nhà con còn có mấy người thân cần bảo vệ. Nơi này chỉ có một vị hiệu trưởng để nương tựa thì không có chút đảm bảo nào. Ở trong tình cảnh sinh tồn như vậy, ác liệt như vậy, bi tráng như vậy, con dùng một chút đồ bảo vệ thì có vấn đề gì sao?"

Đối mặt với một người đầy khí thế như vậy, Dumbledore cũng chỉ có thể nuốt nước miếng, ngậm miệng.