Chương 54: Hạnh phúc của Severus Snape

"Thế nào?", Snape hai tay khoanh trước ngực, nhìn nữ sinh cùng nghe lén với hắn, nhàn nhạt hỏi.

Lucy cúi đầu không nói, cô nhìn thấy Abigail túm Orlando, liền chạy theo đến đây, không nghĩ tới lại nghe thấy đoạn hội thoại này.

"Abigail, cô ấy tuy rằng ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng luôn biết, cô ấy thưởng thức bạn đã lâu, nhưng xấu hổ không nói ra mà thôi", Snape từ từ nói, lúc hắn thấy Lucy lén lút liền đi theo đến.

Lucy cúi đầu lẩm bẩm: "Mình, mình cũng không ghét cô ấy, mình cũng biết... Cô ấy, cô ấy rất tốt..."

Snape nghe thấy những lời này, nhăn mũi cười to, sau đó xoay người bước đi.

Hắn rất thích cách làm việc của Abigail, giải quyết sạch sẽ, dứt khoát, không lòng vòng quanh co, so với những nữ sinh luôn giả vờ yêu đuối thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Hắn nhớ đến một lần kia nghe được một cuộc nói chuyện, hình như là học kỳ hai năm thứ ba.

Đó là thứ bảy, Snape muốn bắt Abigail đến luyện tập pháp thuật, không tìm thấy người đâu, khi đi qua một góc hành lang liền nghe thấy giọng nói của cô và Lily, hình như các cô vừa đi từ toilet ra.

"Chúng ta cùng nhau đi đi, mình muốn đem vở trả lại cho Severus", Lily quơ quơ quyển vở trên tay, "Trước kia mình đều cùng cậu ấy học chung, chưa từng phải mượn vở!"

Từ lúc Abigail nhập học, đãi ngộ của Snape với Lily hiền nhiên là giảm đi rất nhiều.

"Cùng nhau học? A, đúng rồi, các cậu đều cùng nhau đến trường, hình như còn quen nhau trước những người khác đúng không?", Abigail cầm túi sách, cười nói.

"Đúng vậy! Chúng mình quen nhau từ trước!", trong giọng nói của Lily có chút đắc ý, "Trước kia, chúng mình đều cùng nhau đến thư viện. Severus biết rất nhiều thứ! Lúc ấy mình mới vào Hogwarts, may mắn có cậu ấy giúp đỡ, mới không luống cuống!".

"Vậy, sau đó vì sao không cùng nhau học nữa?", giọng nói của Abigail vang lên.

Lily giống như thở dài nói: "Nếu luôn đi chơi với người nhà Slytherin thì sẽ bị những người của học viện ghét. Hơn nữa mình cũng trở thành bạn tốt của nhóm người Mary"

"Mình có thể hiểu được! Đó là vì lập trường và tình cảnh của bạn. Ngay cả Sirius Black là một người có xuất thân thuần khiết cũng không tìm gặp em trai hắn, người nhà Slytherin - Regulus. Mà bạn lại...", giọng nói của Abigail rất nhỏ, Snape nghe thấy không giống như lúc nói chuyện với hắn.

Nhưng Lily không nghe ra được sự khác thường trong giọng nói của Abigail, nói tiếp: "Nhưng mà mình cũng thường đi tìm Snape. Hắn hình như không có bạn bè, luôn bị người khác bắt nạt"

"Bắt nạt? Bạn nói chính là đám ngươi Potter?", giọng nói của Abigail lớn hơn một chút.

"Bạn cũng biết?", Lily ngạc nhiên nói.

Abigail trào phúng nở một nụ cười, nói: "Slytherin cũng có không ít mật thám, hơn nữa... Từ sau khi mình vào Hogwarts cũng thấy không ít chuyện như vậy. Nhưng mà vì sao lại như vậy? Bọn họ giống như kẻ địch vậy?"

Lily nặng nề thở dài một hơi nói: "Cái tên chết tiệt Potter, còn có tên bạn thân của hắn, suốt ngày gặp mặt là đối phó với Severus, cả ngày đều nhìn không vừa mắt nhau... Potter, người này trước nay đều như vậy, luôn dương dương tự đắc, hắn đắc ý vì hắn chơi Quiddtch rất giỏi, mà pháp thuật còn cao hơn người khác, cho nên luôn đi tìm người khác gây chuyện"

"Chỉ vì như vậy?", giọng nói của Abigail có chút kỳ lạ, giống như đối với cách nói nhẹ nhàng không quan tâm của Lily có chút bất mãn.

"Nếu không thì có thể vì cái gì?"

Abigail im lặng một lát rồi nói: "Lily, bạn có biết Potter thích bạn không?"

Lily hình như không nghĩ tới vấn đề này, nên không trả lời ngay, qua một lúc mới nói: "Có biết ... một chút"

"Vậy bạn có thích Potter không?"

"Đương nhiên không thích, cái tên tự cao tự đại kia, mình rất ghét hắn!", phản ứng của Lily rất quyết liệt.

"Mà bạn lại thường xuyên đi tìm Sev đúng không?"

"Đúng vậy! Có gì không đúng?", Lily khó hiểu.

Abigail liếc mắt xem thường, cũng không biết cái người này ngốc thật hay đang giả ngốc, vì vậy nói thẳng: "Evans à, đây chính là lý do Potter hay bắt nạt Sev!!"

Abigail lại im lặng một hồi, sau đó nói: "Lily, không biết lúc trước cậu có biết hay không, trước kia hoàn cảnh của Sev rất khó khăn. Hắn bị bọn Potter đánh rất thảm, còn kinh khủng hơn tưởng tượng của bạn.

Đúng vậy, Potter rất thích dùng pháp thuật trêu đùa người khác, giống như lời bạn nói, đó là tìm niềm vui cho bản thân. Vì thế hắn có thể sẽ dùng đũa phép mà làm gì đó với một người không quen biết đi ngang qua. Nhưng mà, đây chỉ là tìm chút thú vui nho nhỏ, không nhắm riêng vào bất cứ kẻ nào. Nhưng mà hắn lại luôn châm chích, gây khó dễ cho Sev"

Abigail hít sâu một hơi, nói tiêp:

"Mấy người Potter, nhất là hắn (Potter) và Black, luôn cười nhạo, chế giễu Sev, cười nhạo bề ngoài của hắn (Snape) luôn chặn đường gây khó dễ cho hắn, lấy người nhà của hắn ra chế giễu, còn lấy đũa phép ra tấn công. Ngẫu nhiên còn phun ra mấy con sên lên người Sev xem như khinh thường, mấy cái đồ vật linh tinh như vậy luôn dùng để chế giễu hắn.

Nếu giáo sư không phát hiện ra, điều này cũng không ngạc nhiên. Giáo sư thường sẽ không phát hiện ra bọn họ thậm chí đánh và nhục nhã hắn, làm trò trước mặt rất nhiều người. Bạn không cần ngạc nhiên như vậy. Đây là sự thật, rất nhiều bạn bè cũng có nói tới, mình thậm chí còn tận mắt nhìn thấy. Những điều này, tất cả đều bình thường?"

Lily lớn tiếng hét lên: "Mấy người Potter thật khốn khϊếp!"

Giọng nói Abigail rất tức giận: "Vừa rồi bạn nói, Potter và Sev vừa thấy mặt nhau sẽ gây chuyện, nhưng mà theo mình được biết, Potter và đám bạn của hắn luôn ngạo mạn như vậy, bọn họ xem không vừa mắt rất nhiều người, nhưng vì sao luôn chỉ gây sự với Sev?

Mình quen biết Sev cũng gần một năm rồi, mình biết, ngoại trừ học tập pháp thuật, cũng không có cái gì khác làm hắn hứng thú, người này mỗi lần đi trả sách, ngay cả đường tắt cũng không biết, mỗi lần đều lôi kéo mình đi từng bậc từng bậc cầu thang lên lầu. Ngay cả Quiddthch hắn cũng chưa từng đi xem, sao lại có thể chọc vào mấy người Potter?"

Lily nghe ra chút đầu mối, mở to hai mắt nhìn, ngượng ngùng nói: "Ý của bạn là, việc này... đều bởi vì mình?"

Abigail thở dài, tiếp tục nói: "Chị hai, cuối cùng bạn cũng hiểu được! Thật ra thì mọi chuyện rất đơn giản, Potter đang ghen tị, hắn ghen tị bạn luôn đi tìm Sev chơi, không để ý đến hắn. Lily đừng lắc đầu, bạn là một người ngay thẳng, giả bộ không giống đâu"

Lily ngây người hồi lâu, lắp bắp nói: "Abigail, bạn, bạn, bạn giận mình sao?"

Abigail trả lời rõ ràng: "Có một chút! Sev bị bắt nạt như vậy, bạn không biết là vì sao, như vậy mà gọi là bạn thân? Biết hắn bị bắt nạt khổ sở mà bạn không nghĩ ra biện pháp gì cả. Ngay cả khi những việc đó là vì bạn mà ra!"

"Việc đó, việc đó, mình nên làm gì bây giờ?", Lily toát mồ hôi hỏi.

"Rất đơn giản, bạn chấp nhận tình yêu của Potter không phải là xong sao?", Abigail lạnh nhạt nói.

"A??? Sao có thể được?", Lily khẩn trương

"Vậy, nếu không thì làm chút thuốc cho vào đồ ăn của hắn. Thành tích độc dược của bạn tốt như vậy, làm cho người khác khổ sở một chút cũng không quá khó khăn đi?", Abigail tiếp tục bày kế.

"Bạn nói bậy bạ gì đó?", Lily trợn mắt nói

"Nếu là bạn, chẳng lẽ bạn sẽ làm như vậy?", Lily nóng nảy, thăm dò.

"Mình cũng không biết nha, có lẽ đến thời điểm kia, mình sẽ tự nghĩ ra biện pháp", Abigail rất tự nhiên nói: "Tóm lại, nếu bởi vì mình mà bạn bè gặp rắc rối, mình cũng không thể yên lòng được, dùng biện pháp gì cũng phải giúp đỡ hết mình".

Lúc nghe thấy cuộc nói chuyện ấy, Snape cảm thấy một trận ấm ức. Thì ra cô vẫn nhớ trong lòng chuyện của hắn.

Abigail chưa từng nhắc tới việc này ở trước mặt hắn, cũng chưa từng vì hắn mà ra tay. Nhưng mà khi hắn bị bọn Potter bắt nạt, cô luôn tự nhiên đứng cạnh hắn, cùng nhau chửi, cùng nhau đánh, cùng nhau bị phạt, cùng nhau bị trừ điểm. Cùng hắn chia sẻ những phiền toái gặp phải.

Trên thực tế, từ năm ba đến bây giờ, hắn cũng chưa từng bị bắt nạt nữa. Mỗi lần đều là bọn Potter lãnh đủ. Có Abigail ở bên cạnh trợ giúp, bốn tên kia cũng không rảnh tay đối phó hắn. Chỉ cần không phải một đánh bốn, thì cũng không thể chiếm được chút tiện nghi nào của hắn.

Giống như Abigail nói, là một bọn đang trong quá trình trưởng thảnh, hormone quá nhiều, làm chuyện ngu ngốc mà không biết. Có cái gì phải nể tình?

Hắn cũng không phải cố ý bất hòa với Lily, hắn vẫn rất thích Lily, hắn vẫn nhớ rõ Lily chính là người bạn thân đầu tiên của hắn, nhưng mà con người cũng giống động vật vậy, sẽ tự giác hướng về phía mình thích.

Hắn cảm thấy ở bên cạnh Abigail rất vui vẻ, càng ngày càng hợp tính, bất luận làm việc gì cũng rất vui. Bọn họ càng đầu võ mồm, càng gây nhau nhiều thì tình cảm lại càng tốt.

Có những chuyện không thể nói cho người khác biết, ngay cả Lily, nhưng hắn lại tự nhiên nói ra được với Abigail. Gia đình bất hạnh của hắn, tuổi thơ hèn mọn, những chủ ý đen tối, cũng có thể thoải mái cho Abigail biết.

Abigail có nói một câu: Nếu không có những chuyện thất bại thì làm gì có động lực phấn đâu?

Snape cũng cảm thấy những lời này rất có đạo lý, tuổi thơ của hắn dĩ nhiên là không tốt, còn có thể xấu đến mức nào nữa? Nếu không giải quyết được thì bố mẹ hắn có thể ly hôn, điều này hắn muốn mà không được!

Nếu cuộc sống đã như thế, thì hắn càng phải cố gắng, tranh thủ vì tương lai của chính mình.

*** *** *** ***

Trong khoảng thời gian này, Snape hận không thể biến bản thân thành hai người.

Gần đây, giáo sư Horace không biết xảy ra chuyện gì, giống như đặc biệt bận rộn, không phải ở văn phòng thì chính là ở phòng thí nghiệm không biết làm gì. Phần lớn công việc phối chế thuốc đều giao hết cho Snape, biến hắn thành người lao động vị thành niên. Hiện tại công việc của Snape cũng tương đương với người chế thuốc của bệnh viện thánh Mungo vậy.

Không đúng, hắn còn bận hơn, bởi những người chế thuốc của bệnh viện cũng không cần phải đi học.

Snape có lý tưởng cao cả, hắn tuyên bố sẽ dùng số tiền kiếm được mua một căn nhà sau khi tốt nghiệp, còn muốn có một hoa viên thật đẹp.

Abigail nhìn cạnh cái cây nhỏ bên hồ, liên tục vỗ tay nói: "Tốt lắm, tốt lắm, nhưng mà, cái nhà mà cậu nói không phải là nhà cỏ đi?"

Thật không nghĩ tới, ở thế giới phù thủy cũng gặp phải vấn đề nhà cửa.

Snape quay lại lườm cô một cái, không chút khiêm tốn nào trả lời: "Nếu là nhà cỏ thì mình sẽ kiếm thật nhiều tiền. Đến lúc đó đưa cho cậu một tá"

Mấy lá cây trên đầu cũng phối hợp rơi xuống mấy cái, giống như bị gió thổi đến.

Abigail cũng cảm thấy hắn càng ngày càng trở nên - hài hước. Lại tiếp tục khuyên hắn:

"Nhưng mà, Sev, cậu cũng không cần liều mạng như vậy. Giáo sư Horace cũng đã nói cậu chính là học sinh ông ấy thích nhất trong mười năm gần đây. Tiền đồ của cậu căn bản là đã được xác định rồi!".

Không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, nhưng Abigail cảm thấy lần này Snape có chút làm quá sức, giống như xảy ra chuyện gì đó.

Snape nhẹ nhàng xoa thảm cỏ trên mặt đất, nhỏ giọng chậm rãi nói: "Không đủ..."

Abigail nghe không hiểu: "Không đủ cái gì?", tiền không đủ? Không thể nào, chẳng lẽ nhà của hắn gặp khó khăn?

Snape nhìn chằm chằm mặt cỏ, cũng không ngẩng đầu lên, đột nhiên nói vòng vo: "Mình nhìn thấy ảnh chụp của Green gia, nhà bạn rất đẹp, vườn hoa, cổng, cầu thang và cách tổ chức tiệc trên bãi cỏ..."

Abigail có chút ngượng ngùng: "ha ha, đó đều là công lao của Bonnie!".

Snape tiếp tục nói: "Có một lần, huynh trưởng Malfoy muốn mình đi giúp hắn làm việc, mình có đi, biệt thự nhà Malfoy rất đẹp! Cánh cổng sắt khắc hoa văn cao lớn, trong khu vườn nuôi rất nhiều động vật quý hiếm, bên trong những gian phòng hoa lệ đều có rất nhiều gia tinh bận rộn làm việc..."

Abigail không hiểu cái gì cả: "Cậu đang nói gì vậy? Sao đột nhiên lại nói đến biệt thự nhà Malfoy?"

Snape không để ý đến cô, tiếp tục: "Tuy rằng mình chưa từng đến Black gia, nhưng mình có nghe nói đó cũng là một khu nhà vô cùng cao quý, hoa lệ, những trang sức bên trong cũng vô cùng quý giá, tinh xảo... Còn có người hầu và gia tinh..."

Abigail cảm giác có điều gì đó không đúng, vội vàng túm lấy tay áo của Snape: "Cậu cuối cùng thì muốn nói gì? Hâm mộ những căn nhà rộng lớn? vì vậy mà càng cố gắng đi làm việc?"

Snape cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Abigail, lẳng lặng nói: "Vì vậy, cố gắng bình thường là không đủ, mình muốn cố gắng gấp nhiều lần như vậy. Tương lai, mình cũng muốn giống như bọn họ!!!"

Abigail hút một ngụm khí lạnh, ngây người, tiếp theo cười hai tiếng, an ủi chàng trai này: "Sev, ở trong căn nhà lớn không có gì hay ho đâu, mỗi lần quét tước đều không hết, một căn nhà nhỏ cũng tốt lắm, có cảm giác rất ấm áp!"

Nói nhiệt tình như vậy, cô cũng cảm thấy một căn nhà nhỏ nhắn ấm cúng đúng là rất hợp với hắn.

Snape nhìn ánh mắt sáng ngời của Abigail, nụ cười mang theo chút chua xót: "Nếu như là cậu, thì hẳn là có một gia tinh đến hầu hạ mới đúng, sao lại phiền não về việc quét tước nhà cửa?".

Abigail hoàn toàn ngây dại, cô đã bỏ qua một việc. Ở trong cảm nhận của cô, Snape là một người tài giỏi, tương lai hắn sẽ trở thành bậc thầy độc dược, còn có thể sống sót qua các trận chiến của hai phe thế lực, khổ công đi làm nội gián, bị người khác hiểu nhầm, oán hận, thậm chí bị tấn công, nhưng chưa từng có người nào đáng để hắn tin tưởng.

Cho nên, Abigail chưa bao giờ nghĩ đến một vấn đề, thì ra cũng có lúc Snape sẽ tự ti.

Không nói đến những người huyết thống thuần khiết nhà Slytherin, thậm chí người cùng hắn đối nghịch là Potter và Sirius cũng đều có xuất thân từ gia tộc lớn. Mà hắn thì sao? Mẹ hắn đau khổ, buồn thương, cha hắn là một con ma men vô liêm sỉ.

Lần trước hắn biết cả nhà Black đến gặp mặt Green gia, hắn liền nhận thức được một vấn đề quan trọng: hắn phải làm một người xứng đôi với Abigail. Như vậy, hắn nên bắt đầu lo lắng từ bây giờ.

Abigail nhìn Snape vì trưởng thành sớm mà mẫn cảm hơn người, liền đau lòng, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói:

"Sev, cậu phải biết rằng, biệt thự nhà Black không phải một thế hệ là có thể xây lên. cả khu nhà đó cũng không phải thuộc về Sirius Black. Cậu tương lai sẽ trở nên xuất sắc... So với những người khác còn xuất sắc hơn nhiều. Vì vậy cậu nhất định phải có lòng tin vào bản thân!".

Snape đứng dậy, ngẩng đầu cười nói: "Mình đương nhiên là có lòng tin! Mình so với mấy tên Potter ngu ngốc kia xuất sắc hơn nhiều, mình sẽ làm được những điều tài giỏi. Đến lúc đó, mình sẽ mua một căn nhà xinh đẹp, trên cửa sẽ khắc một chữ S thật lớn, đến lúc đó, đến lúc đó..."

Snape nói đến đây liền đỏ mặt, ngập ngừng mãi mới nói được nửa câu: "Đến lúc đó, mình, mình, mình sẽ mời bạn đến trang trí cho căn nhà, có được không?"

Nói xong liền cúi đầu, giống như một đứa trẻ đang làm sai, còn quay đầu nhìn trộm Abigail.

Abigail trong lòng vui vẻ vô cùng, túm lấy tay áo của Snape đứng lên, bày ra vẻ mặt hung dữ:

"Cậu dám không mời mình, mình đốt nhà cậu!".

Trong gió đêm, chàng trai trẻ trên mặt tràn đầy tin tưởng vào tương lai. Hắn giống như nhìn thấy một căn nhà tràn ngập hoa tươi và căn phòng trên lầu ba xinh đẹp tràn ngập tiếng cười. Những người ở bên bên trong đều là những người hạnh phúc nhất trên đời.

Giờ phút này, tuổi trẻ và cuộc sống đều tốt đẹp như vậy.

Severus nhẹ nhàng nói trong lòng: "Cảm ơn bạn, Abigail, mình hiện giờ rất hạnh phúc!!!".