Chương 53: Dạy dỗ và huấn luyện

Thời tiết tháng chín vẫn còn rất nóng, trời nóng thì con người cũng dễ dàng xúc động, mà đây chính là biểu hiện của những chàng trai đang "phát xuân".

Hôm nay, Abigail đang ngồi bên bàn ăn tập trung tinh thần đọc một quyển sách mới mượn được từ thư viện - quyển "Những pháp sư vĩ đại của thế kỷ hai mươi", cô muốn tìm xem trên đời có người nào có tiếp xúc với Voldemort nữa không.

Gần đây thần kinh Abigail có chút suy nhược, nhìn ai cũng thành người xấu, từ khi cô biết Voldemort lúc nào cũng có thể tìm tới cửa, thì ngay cả làng Hogsmeade cũng không muốn đi. Cũng may có đợt huấn luyện Quiddtth bổ sung vào quãng thời gian rảnh của ngày chủ nhật, nên cô cũng không còn thời gian để suy nghĩ linh tinh.

Lúc này, một con cú mèo Abigail chưa bao giờ gặp bay qua đầu cô, bỏ lại một bức thư, bức thư có màu hồng phấn, bên trên mang một mùi nước hoa nồng đậm, hun làm cho cô choáng váng. Vừa mới mở phong bì, còn chưa kịp đọc đã bị một bàn tay vươn tới đoạt mất.

Abigail ngẩng đầu nhìn thấy Sirius "đầu chó" lập tức cao giọng kêu to:

"Cậu muốn làm gi? Mau trả lại thư cho tôi".

Sirius đắc ý cười, lắc lắc lá thư trong tay, cao giọng nói: "A! Mọi người đến nhìn xem, Green đại tiểu thư nhà Slytherin nhận được thư gì này! Oa, thì ra là một bức thư thông báo! Muốn ta đọc không?".

Hiện tại, xung quanh đã tụ tập đến một đám người, có không ít người ồn ào nói: "Đọc đi, đọc đi"

Abigail nhìn thấy mặt Orlando bắt đầu đỏ lên. Hừ, lại là hắn, đây không phải lần đầu tiên hắn thổ lộ với cô.

Abigail hung hăng nhìn chằm chằm Sirius, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu muốn đọc thì đọc đi! Chỉ sợ cậu không có gan đọc thôi".

Sirius bị kích, lập tức kêu to: "Được, cô đừng hối hận!", lập tức mở thư ra.

Lúc này, mặt Orlando đã đỏ như phát sốt.

Sirius đứng lên đọc lớn: "A, bạn thật là đáng yêu, giống như một thanh kiếm sắc bén, chỉ nháy mắt đã gϊếŧ chết mình.... Mái tóc của bạn so với bạc còn sáng hơn, ánh mắt bạn còn sâu thẳm hơn "hồ nước đen" (hồ nước của Hogwarts), giọng nói của bạn còn rung động hơn cả chuông báo vào học, làm cho mình vừa nghe liền kích động..."

Abigail không thể nhịn được, đây là so sánh kiểu gì vậy? So với học sinh tiểu học còn kinh khủng hơn, còn buồn nôn hơn cả kịch bản phim truyền hình, thật sự là muốn dọa người mà. Abigail bây giờ thật sự muốn biến thành một thanh kiếm thật sắc bén, gϊếŧ chết cái tên Orlando ngu ngốc kia trong nháy mắt thì tốt.

Sirius vẫn còn đọc, giọng nói vui vẻ: "Mình nguyện vì bạn mà sống mà chết. Vì bạn mà khiêu vũ với "người sói", vì bạn mà đến "rừng cấm" để ca hát... chỉ mong bạn có thể hiểu được tấm lòng của mình!"

Abigail thật sự muốn dắt Lupin đến, xem xem bọn hắn có dám khiêu vũ với nhau hay không. Mà lúc này, mặt của Orlando đã chuyển từ đỏ sang tím.

"Cậu đọc xong chưa?", vẻ mặt Abigail bĩnh tĩnh như thường, sau khi trải qua sự rèn luyện với Voldemort, cô không phải chỉ tiến bộ một chút thôi đâu. Một chút đùa giỡn này đối với cô chỉ là muỗi.

"Đọc xong rồi! làm sao?", vẻ mặt Sirius bất cần đời.

"Thực động lòng người!", Abigail nói.

Sirius cười nhạo: "Thư này động lòng người? Ha ha so sánh cô cũng thật chính xác! Ánh mắt như "hắc hồ", tóc như thỏi bạc..."

Abigail mặt không biến sắc, giọng nói chân thành tha thiết: "Không, tôi nói là lúc cậu đọc thư, bộ dạng rất đẹp, rất động lòng người!".

Câu này cũng không phải nói trái lương tâm, Sirius lớn lên đúng là rất đẹp mắt. Abigail quyết định đùa giỡn hắn một phen, cho hắn biết một chút lợi hại.

Sirius lập tức ngây người, miệng há to, mặt cũng có chút đỏ lên. Abigail đồng thời cũng biểu hiện thuần khiết, vô tội nhìn hắn chăm chú. Giống như những nữ sinh khác thầm mếm hắn đã lâu, một dáng vẻ muốn thổ lộ.

Sirius khóe miệng run rẩy, trong lòng hắn rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn tranh nhau gào thét. Có hoài nghi, có mừng như điên, lại có chút không biết làm sao. Trong lúc nhất thời mặt của hắn cũng đỏ lên giống Orlando. Tay cầm thư cũng run rẩy, bức thư chậm rãi rơi xuống đất.

Abigail nhìn Sirius khó xử không biết làm thế nào, thật sự rất buồn cười, cô nhịn.. nhịn.. nhịn.. nhịn... Thật sự không thể nhịn được nữa "xì" một tiếng, ôm bụng cười rộ lên.

Mặt Sirius lập tức huyển từ đỏ sang xanh mét, chỉ tay vào Abigail, tức giận đến mức cả người run rẩy, "Cô! Cô! Cô..."

Abigail nằm lên bàn mà cười lớn, những học sinh đứng bên cũng cười ha ha thành tiếng, có mấy nam sinh còn nói: "Sirius, đừng tự mình đa tình".

Sirius vừa xấu hổ, vừa tức giận, hận không thể bóp chết cô gái này, đứng ở đó tức giận, giống như cây nến trong gió, nhận thấy không thể làm được gì cả, hừ mạnh một tiếng, tức giận quay đầu bước đi. Sau lưng lại truyền đến một trận cười vang.

Hừ, có gan đọc thư tình của ta, mà lại không có gan nghe thử thổ lộ. Xem ngươi lần sau có dám làm bậy nữa hay không.

Đầu năm nay, đội bóng của Slytherin có hai người tốt nghiệp, nhưng đội trưởng Malfoy đã "nhìn xa trông rộng", tìm thấy hai người dự bị thay thế những người ra đi kia, một tầm thủ (tìm trái Snitch)-Abigail và một tấn thủ (người bảo vệ cả đội khỏi 2 quả Bludger) - Lucy Steele

Nữ sinh là tấn thủ là rất hiếm, bởi tính linh hoạt và tốc độ không tốt, phần lớn nữ sinh tham gia đội bóng đều làm tầm thủ hoặc truy thủ (Ném những trái bóng Quaffle vào gôn đối phương sẽ được 10 điểm)nhưng khi Abigail nhìn thấy khí thế "vạn người có một" của Lucy thì cô cảm thấy vị trí này rất thích hợp với cô ấy.

Phó đội trưởng Parkinson còn nói cho Abigail biết, em họ của hắn Orlando chỉ mới có chút dị nghị liền bị Lucy ném cho một quả Bludger làm cho sao bay đầy đầu. Sau đó phải đi bệnh xá nằm mất bốn ngày liền.

Qua sự kiện đẫm máu đó không ai còn nghi ngờ tư cách của Lucy nữa.

Quiddtch bắt đầu thi đấu từ tháng 11, cho nên thường bắt đầu huần luyện từ giữa tháng 9. Bình thường các đội bóng sẽ đến sân bóng tập luyện vào chủ nhật, nhưng có đôi khi những đội bóng vì giữ bí mật chiến thuật mà sẽ lựa chọn huấn luyện vào buổi tối hoặc chọn địa điểm huấn luyện khác.

Trận huấn luyện đầu tiên của Abigail là ở sân học môn bay lượn, cô ếm một lời nguyền "Cushioning Charm" (Đệm ma thuật - Một tấm lót vô hình bên hông của chiếc chổi bay giúp việc bay thuận tiện) lên cái chổi rồi mới bay lên trời. Đội phó Parkinson phị trách huấn luyện hai thành viên mới của đội. Em họ của hắn - Orlando Parkinson đứng một bên làm người hầu- đây là hắn (Orlando) mãnh liệt yêu cầu đến hỗ trợ anh họ của hắn.

Thật ra sau sự kiện thư tình lần trước, Abigail đã đi tìm Orlando bày tỏ bản thân không có chút tình cảm gì với hắn, mời hắn đừng có như vậy nữa. Tuy vậy Orlando hiển nhiên không nghe vào.

Parkinson làm người huấn luyện tốt lắm, hắn yêu cầu hai nữ sinh trước tiên phải thích ứng nhanh với việc bay và trốn tránh trên không. Hắn sẽ ném trái banh đi sau đó Abigail sẽ đuổi theo để bắt lại. Abigail thực bi thảm nghĩ: cảnh tượng này thật giống ném xương cho chó vậy. o_0

Hoặc là trong khi bọn họ đang bay, thương thường bay vượt lên hoặc vụt qua để xem bọn họ bay có ổn định hay không. Abigail càng bi phẫn: thật cảm thấy bản thân như ô tô tránh né những người qua đường ngu ngốc vậy.

Đội phó Parkinson đối với kết quả huấn luyện rất hài lòng, trước khi đi còn phất tay nói: "Mọi người vất vả rồi!".

"Vì đội bóng phục vụ", hai nữ sinh đồng thanh đáp lại.

Abigail cảm thấy lần huấn luyện này rất khổ sở, bởi vì trong suốt quá trình huấn luyện, Orlando vẫn còn chảy nước miếng, hai mắt si ngốc ngắm cô. Mỗi khi hắn hô lên "Abigail cố lên", Lucy sẽ đem quả đóng đập thật mạnh; mỗi lần hô "Abigail, bạn bay thật là giỏi", Lucy liền hận không thể bẻ gãy cả cán chổi, làm cho Abigail hết cả hồn. Cô cảm thấy về sau cần phải cố gắng hợp tác với cái người bạn gái cậy mạnh này thật tốt. Mà điều cần làm gấp nhất hiện tại chính là giải quyết vấn đề tình cảm kia, nếu không sự an toàn của bản thân cô sẽ bị đe dọa.

Vì vậy sau khi kết thúc huấn luyện, Abigail túm lấy cà vạt của Orlando, đùng đùng kéo hắn vào một phòng học trống, quyết định tiến hành "giáo dục tình cảm"

"Bây giờ mình có hai cách nói, không biết cậu thích cách nào?", Abigail đóng sầm cửa lại, giọng nói đầy nguy hiểm.

"A?"

"Cách nói khách khí chính là: cậu Orlando đối với tình cảm của cậu mình cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nhưng bây giờ tuổi mình vẫn còn nhỏ, không biết nên xử lý tình cảm này như thế nào, cho nên mời cậu lần sau không khống chế biểu hiện nhiệt tình của cậu được không?"

"A?"

"Cách nói không khách khí chính là: Orlando Parkinson, TMD ngươi có thể im đi được không? Ta tuyệt đối sẽ không thích ngươi, cho nên ngươi tốt nhất đừng có thích ta. Cho dù ngươi nhất định phải thích thì cũng nên "trộm thích" thôi được không? đừng cứ cả ngày như kẻ điên suốt ngày chạy khắp nơi làm chuyện điên khùng nữa, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta không muốn bị mất mặt đâu!"

Abigail nói chuyện rất hung dữ, trải qua mấy lần giáp mặt với Voldemort, cô không còn chút tâm tình nào mà đối xử nhẹ nhàng với cái "cây si" này được nữa.

"A! bạn, bạn, bạn sao có thể nói như vậy?", Orlando sợ đến ngây người, những ảo tưởng trong lòng liền tan biến.

"Mình đây đã nói rất nhẹ nhàng rồi, cậu không phải chưa từng thấy mình đối xử với những nam sinh vô lễ dây dưa như thế nào, đối với cậu, mình vẫn còn nể mặt anh họ cậu mới nhẫn nhịn đến giờ"

Abigail vẫn cho rằng thầm thương trộm nhớ một người chính là âm thầm thích hắn, âm thầm chịu khổ, âm thầm ảo tưởng, tất cả đều rất đẹp. Nhưng mà, nguyên tắc cơ bản của việc "Yêu thầm" này chính là không gây phiền toái đến cho người khác.

Biết rõ đối phương rất phiền mà còn đi quấy rầy cuộc sống bình thường của người ta, chỉ quan tâm đến tâm sự của bản thân mà mặc kệ tâm trạng của người khác, đó chính là một hành vi rất ích kỷ.

Severus Snape chính là một người như vậy, từ đầu tới cuối hắn cũng không dám nói gì hay làm gì, chỉ hy vọng Lily hạnh phúc, an toàn, bảo vệ con trai của cô ấy, đến chết cũng nhớ đến cô: quả thực chính là một tình yêu thầm kín điển hình.

"Còn nữa, cậu có biết Lucy thích cậu không?"

"Biết! biết, những mình không thích cô ấy!", Orlando lắp bắp nói to.

"Nhưng mình thích cô ấy!", Abigail dùng sức gật đầu.

"A???!!!"

"Lucy là bạn cùng phòng của mình, biết rõ rằng cậu vì mình mới không quan tâm đến cô ấy, nhưng cô ấy nhiều nhất cũng chỉ không để ý đến mình mà thôi, chưa từng gây phiền toái gì cho mình, chưa từng nói lạnh hay hãm hại gì, suốt một năm qua, ngay cả nói nặng lời với mình cũng chưa từng có. Cậu có biết như vậy khó khăn thế nào không ? Cậu có biết điều đó nói lên gì không ? "

Orlando cúi đầu không nói .

Abigail tiếp tục nói : "Điều này chứng minh cô ấy là một cô gái quang minh lỗi lạc, lòng dạ ngay thẳng. Cô ấy có việc thì nói, muốn làm gì sẽ làm, thích cậu thì trực tiếp đi tiếp cận. Trên thực tế, nếu không có mình xuất hiện, cậu cũng ngầm đồng ý cho cô ấy theo đuổi, không phải sao ? ".

Orlando há miệng thở dốc, nhưng cũng không nói được gì.

"Mình nói cho cậu biết, có một cô gái chân thành, nhiệt tình như vậy thích cậu, là phúc khí cậu tu mấy đời mới có được, cậu đừng sống trong phúc mà không biết hưởng. Nếu cậu không thích cô ấy thì hãy nói chuyện tử tế với cô ấy, khuyên cô ấy bỏ cuộc đi, đừng có ỡm ờ không rõ ràng như vậy. Là một nam nhân, phải dám làm dám chịu, rõ ràng một chút", Abigail khí thế kinh người, chỉ kém không đập bàn mà nói.

Cô xưa nay hâm mộ nhất chính là tình cảm chung thủy của người khác, phiền nhất chính là những người đứng núi này trông núi nọ, lừa gạt tình cảm người khác.

"Mình nói cho cậu biết, sau này không được dây dưa mình nữa, nếu không dây dưa một lần đánh một lần, đánh đến chết mới thôi ! ", Abigail nhin không được hét lớn, những lời kịch này càng nói càng nghiện.

Sau đó Abigail muốn lưu lại ấn tượng cho cái nam sinh cuồng nhiệt này, quyết định làm ví dụ thực tế.

Cô rút đũa phép ra, chỉ vào một cái bàn hô to : :"Blasting Curse" (lời nguyền nổ tung) , ánh sáng trắng lóe ra, cái bàn liền vỡ vụn, Orlando nhìn thấy liền xanh mặt, hai mắt trừng lớn như chuông đồng.

"Cậu đã hiểu chưa ? ", cuối cùng Abigail chỉ vào mũi hắn uy hϊếp.

Orlando khóc không ra nước mắt gật đầu.

Lúc này, hai người trong phòng cũng không phát hiện ngoài cửa có hai người đang nghe lén.