Chương 51: Tin đồn về Voldemort và tâm sự của Abigail

Abigail mang theo sách vở cùng với các học sinh khác đứng ở bãi đất trống bên ngoài bìa rừng. Thời tiết hôm nay rất đẹp, không khí mát mẻ. Abigail an ủi chính mình, ít nhất ngày đầu tiên của môn học này vẫn rất thuận lợi, cho nên cô có thể hít thở một chút không khí trong lành kia.

Bởi vì bọn họ đã là học sinh năm bốn, giáo sư Celtic Bern cho rằng bọn họ có thể tiếp xúc với các sinh vật cấp XXX, có thể dùng pháp lực của bản thân để đối phó với những sinh vật này.

Từ việc đó xem xét, nhìn bề ngoài thì có vẻ vị giáo sư này có vẻ cẩn thận hơn nhiều so với Hagrid. Hagrid lúc trước khi Harry mới chỉ học năm ba đã cho bọn họ tiếp xúc với bằng mã(hippogriff)

Nhưng mà những việc xảy ra tiếp theo lại không làm cho người ta vui vẻ được. giáo sư Celtic Bern bắt bọn họ tiếp xúc với những con Nhu Trùng (flobberworms), nói đúng hơn chính là phải giúp chúng nó công tác "tìm bạn đời để nối dõi tông đường" - Abigail đen mặt.

Abigail nhìn cái tổ con Nhu Trùng kia bên trên đầu mình, trái tim chợt lạnh. Loại côn trùng này có một cái kim châm ở đuôi, nếu bị châm phải, sẽ gây đau đầu, hoa mắt, sau đó sẽ bị mộng du. Hơn nữa còn bị phát quang, mặt cũng bị rỗ thành cái rổ bóng chuyền.

Lần này không có Snape đứng bên cạnh che chở cho cô, Abigail quyết định phải ra tay, cô một tay cầm đũa phép, một tay cầm cỏ răng cưa, cần thận tới gần cái tổ sâu hoắm. Bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu của những học sinh khác. Trong lớp đã có mấy người bị đốt trúng. Giáo sư đành phải đưa từng người đi ra ngoài.

Tay Abigail đã đổ đầy mồ hôi, trong lòng kêu to: Voldemort chết tiệt. Sao lại bảo cô đi học cái môn này? Chẳng lẽ hắn muốn cô bị mấy con yêu quái này "chỉnh" đến chết?

Lúc này, bên tai Abigail bỗng truyền đến một tiếng nói có phần chần chờ: "Bạn, bạn, bạn hẳn là nên lấy một chút chất lỏng cỏ răng cưa ra tay, như vậy mấy con Nhu Trùng kia mới không chích bạn. Trên thực tế mấy con côn trùng này cũng không phải luôn vô cớ đi tấn công người khác".

Abigail ngẩng đầu, a, là một nam sinh tóc nâu, Lupin.

"Cậu cũng chọn môn học này? Chỉ một mình cậu?", Abigail nhìn xung quanh, không thấy ba tên kia đâu.

"Đúng vậy, mình ....thích mấy sinh vật kỳ lạ như vậy", Lupin hiền lành trả lời: "Theo mình".

Nói xong liền chạy đi mất, giống như chậm thêm một chút nữa thì Abigail sẽ tiến đến cắn hắn vậy. Abigail hiển nhiên là quên mất bản thân cô luôn gây sự với mấy người bạn thân của hắn, cũng chạy theo.

Abigail nhìn thấy "con sói nhỏ" này (Lupin là người sói) lắc đầu, người này cũng không có kết cục tốt lành, cả đời gặp khó khăn, thất bại, sau đó vợ cũng bị "chết trận", hiện tại suy nghĩ lại, bốn tên kia không tên nào có kết cục tốt cả.

Abigail một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ, vừa làm cho nhanh, vừa quan sát giáo sư Celtic Bern, xem xét vị giáo sư này từ đầu đến chân, lại nhìn kỹ từ chân lên đầu, cùng với những chuyện gom nhặt(buôn dưa) được từ những bạn học trong lớp đã đưa ra kết luận:

Giáo sư Celtic Bern là giáo viên hiện đang đảm nhiệm bộ môn "chăm sóc sinh vật huyền bí", tuổi không rõ, nghe nói là căn bậc hai của tuổi hai giáo sư Dumbledore và Horace cộng lại, hay lấy tuổi của giáo sư Filius Flitwick trừ tuổi giáo sư McGonagall lại trừ tuổi của Hagrid, lấy số nguyên của kết quả chính là tuổi của giáo sư. Abigail dùng ngón tay tính hồi lâu mà cũng không thể tính được.

Người này là người cao to, trông tục tằng, nói to, rất giống những hảo hán Lương Sơn Bạc. Không biết suy nghĩ có đơn giản hay không nhưng thân thể thì không còn toàn vẹn. (ý nói dáng người kiểu đầu óc ngu xi tứ chi phát triển) Sau khi tiếp xúc với những sinh vật kia lâu ngày thì đã mất đi ba ngón tay, bốn cái xương sườn, năm cái răng, sáu ngón chân, nửa phần da đầu, một lỗ tai và một con mắt. Abigail nghĩ chỉ cần miêu tả như vậy thôi. Cô thấy người này so với những sinh vật kia càng cần phải bảo vệ hơn.

Nhưng người này "thân tàn chí không tàn", luôn luôn cố gắng. Hắn tuyên bố trừ phi hắn không còn nhúc nhích được nữa, nếu không hắn sẽ tiếp tục làm việc cho đến khi tắt thở mới thôi. Abigail rất đồng tình với người gác rừng Hagrid, có lẽ hắn sẽ phải tiếp tục gác rừng thêm một thời gian dài nữa. (trong truyện Harry có viết Hagrid được dạy môn này trong tập 4).

Suốt cả buổi học Abigail không nhận thấy giáo sư Celtic có gì không ổn, nhất là khi hắn sắn tay áo lên làm mẫu cho học sinh, ngoại trừ mấy vết thương thì không có bất cứ điểm gì khác lạ cả. (ý Abigail là cô tìm dấu hiệu hắc ám trên cánh tay Celtic)

Sau vài ngày Abigail nghi thần nghi quỷ, quấy rầy hiệu trưởng rất nhiều lần. Nhiều lần như vậy, Dumbledore cũng không nhịn được mà tuyên bố, nếu Abigail còn làm cho cánh cửa phòng hiệu trưởng thê thảm như vậy (cứ đạp nó thế thì sao mà chịu nổi?) thì hắn sẽ đổi mật khẩu phòng hiệu trưởng. Abigail trả lời một cách mỉa mai, nếu còn chọc giận cô, cô sẽ vào rừng làm cướp: bỏ đi làm Tử Thần Thực Tử, sau đó còn mang cả đám kia quay lại, hủy cái phòng hiệu trưởng của hắn.

Dumbledore run rẩy chỉ tay vào cô, nói không nên lời.

Tuy nhiên, bọn họ cũng chẳng tranh cãi nhau lâu được, mấy hôm nay, Dumbledore đã phải rời trường đi rất vội vã. Bên ngoài đã giống như ong vỡ tổ, nghe nói có mấy người bạn của Dumbledore bị phù thủy hắc ám phục kích.

Trong trường thì rộ lên mấy lời đồn đãi, mỗi sự việc đều bị "tam sao thất bản", Abigail nghe xong nửa ngày mới hiểu được đại khái:

Chuyện kể về Voldemort "đơn thương độc mã" đi đến tòa án của bộ pháp thuật, trực tiếp bày tỏ sự nghi ngờ với sự phán quyết của mấy vị thẩm phán. Làm cho mọi thứ đều loạn lên.

Trong quá trình biện luận, vị pháp sư cao lớn lại có tài ăn nói này (Voldemort) dùng lời nói sắc bén, mỗi câu mỗi từ đều chỉ trích sự uy nghiêm của chủ tọa, vạch ra nhưng khuyết điểm, thậm chí còn lôi mấy vụ án cũ ra để nói. Những vụ án này đều là do mấy vị thẩm phán ngu ngốc làm cho dân chúng bị hàm oan, mang đến nhưng sự tổn thương và nhục nhã không thể nói hết đến cho những gia đình phù thủy kia.

Khi nói đến những gia đình vì người thân chịu hàm oan mà liên lụy cả gia đình gánh mỗi nhục trên vai, giọng nói của "người nọ" âm trầm, khẩn thiết, thậm chí còn làm cho mấy vị nữ pháp sư dự phiên tòa cũng phải bật khóc.

Voldemort hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, hắn đưa ra đầy đủ chứng cơ, lời nói có lý, dùng lời nói làm cảm động lòng người, làm cho những người đang chờ phán xét đều gật đầu liên tục, có không ít những lão pháp sư ít khi xuất hiện, cũng phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi cái người không biết ở đâu mà ra này.

Những vị phán quan kia bình thường đều là những lão già nổi tiếng, đức cao vọng trọng, cuộc sống an nhàn sung sướиɠ, ngày thường những người dám làm trái ý bọn họ không nhiều, làm sao có thể chịu được sự đả kích, châm chọc và khıêυ khí©h này. Thẹn quá hóa giận, rút đũa phép ra động thủ.

Kết quả thì thật dọa người. Voldemort pháp lực cao cường, mà bọn họ (mấy lão già quan tòa) thì khinh địch, nên dù là nhiều người đánh một, vẫn không có được chút ưu thế nào, còn bị người ta(Voldemort)đánh cho mặt mày xám xịt.

Cuối cùng, Voldemort đoạt được mấy cái đũa phép, vứt hết xuống đất, khinh thường nói: "Ta nghĩ rằng đây là nơi phân rõ phải trái đúng sai, thì ra chỉ là cái chỗ mạnh được yếu thua. Pháp đình sâm nghiêm? Chỉ được cái to mồm, thì ra cũng chỉ được có thế!!!"

Nói xong, lạnh lùng quay đi, cười to vài tiếng, áo choàng tung bay, phất tay áo mà đi, kiêu ngạo không ai bằng.

Chỉ một trận, Voldemort đã giành được rất nhiều, lòng người, uy danh, còn công khai gây chiến. Sau khi hắn đi khỏi, chỉ còn mấy người liên can ở lại bốn mắt nhìn nhau, không biết giải quyết như thế nào.

Dumbledore cũng là người của pháp đình (là người có quyền quyết định giống mấy thẩm phán của tòa án), mà mấy vị quan tòa kia cũng là những người bạn đáng tin cậy của ông ấy, bọn họ khóc lóc, kêu la nói sẽ không bỏ qua. Còn không phải là kêu Dumbledore đến cứu?

Mấy hôm nay nhà ăn của Hogwarts dường như biến thành một địa điểm trao đổi tin tức, những người năm bảy, dù là huyết thống thuần khiết hay không thuần huyết đều thảo luận cùng một vấn đề: Lord Voldemort nổi dậy!!

"Ngươi có biết cái người kia tài giỏi như thế nào không? Ba của ta nói ngay cả giáo sư Dumbledore cũng không phải đối thủ của hắn đâu!", một nam sinh xuất thân thuần huyết nói.

"Làm sao có thể thế được? Ngươi đừng nói bậy, sao ta chưa từng nghe nói qua?", một nam sinh khác không tin.

"Là thật đấy, hắn không nói bậy đâu! Ông nội ta cũng nói như vậy. Nghe nói ở Durmstrang hơn phân nửa đều là người của hắn (Voldemort). Nghe nói hắn đi đến đâu thì chỗ đó đều như bị thua tan tác. Ai cũng không dám đối đầu với hắn, nếu không... Nói nhỏ nha, dấu hiệu Hắc Ám sẽ tìm đến tận nhà!", người kia miêu tả vô cùng sinh động.

"Ta còn nghe nói rất nhiều pháp sư lợi hại đều tập hợp dưới chướng của hắn. Đều là những người vô cùng tài giỏi, so với bộ pháp thuật còn mạnh hơn nhiều, anh trai ta cũng muốn gia nhập", lại thêm một nam sinh nói.

"Nhưng mà, nhưng mà, ta nghe nói hắn rất tàn bạo, gϊếŧ rất nhiều phù thủy không nghe lời hắn,... Có phù thủy thậm chí còn bị gϊếŧ cả nhà!", một nam sinh dáng vẻ sợ hãi nói.

"Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng có nghe nói, "người kia" đối với những phù thủy không nghe lời rất tàn nhẫn. Hơn nữa, hắn chủ trương đề cao huyết thống thuần huyết, bài xích Muggle. Ta còn nghe nói, hắn còn tự tay gϊếŧ chết mấy tên Muggle nữa.".

"Tất cả đều là tin vỉa hè. Có chứng cớ không ?... Cho dù vậy thì sao nào ? Những người pháp sư tài giỏi ai mà không từng xảy ra xung đột với Muggle ? Thế giới Muggle cũng có rất nhiều người kỳ thị phù thủy chúng ta. Một nửa bộ pháp thuật cũng từng bị Muggle áp bức đó. Hơn nữa, hằng năm Muggle không phải cũng tự tàn sát nhau làm chết rất nhiều người hay sao ? ", Abigail lắc đầu thở dài, cái người sùng bái mù quáng không biết sống chết này.

"Người kia trông như thế nào vậy ? có ai từng gặp qua chưa ? ", lúc này, một nữ sinh cũng tham gia thảo luận. Đề tài bỗng dưng chuyển hướng, cả nhóm đều biến thành màu hồng mơ mộng.

"Việc này... Không biết ! Nhưng mà, những người đã từng gặp qua hắn đều nói : thân hình hắn cao lớn, vô cùng anh tuấn ", người nam sinh đầu tiên bắt đầu gia nhập.

"Cao lớn....Anh tuấn.... Oa, hắn nhất định là một người rất đẹp trai ! ", nữ sinh ôm má, bày ra vẻ mặt mê trai.

"Các ngươi đừng có nằm mơ, ta nghe nói, mặt hắn đã hoàn toàn bị hủy, còn đáng sợ hơn cả quái vật ! ", nam sinh bên cạnh nhịn không được, liền dội một gáo nước lạnh .

"Ta mặc kệ, ta mặc kệ, dù sao thì hắn cũng nhất định là một người rất đẹp trai ! ", nữ sinh không chấp nhận sự thật. Abigail nghe được gần hộc máu, đẹp trai ? Bộ mặt của Chúa tể kia hiện tại đem ra dọa người tốt lắm.

....

Toàn bộ bốn bàn ăn trong đại sảnh đều là một nửa hưng phấn cùng hoài nghi, một nửa trầm trồ khen ngợi. Chỉ có một phần tư học sinh hai bên trái phải là đối với hành vi của Voldemort vẫn kiên trì phản đối.

Làm cho Abigail giật mình chính là, những người nhà Gryffindor cũng không có nhiều phản cảm với Voldemort. Thậm chí tên cha ngốc nghếch của Harry còn chỉ nói hai ba câu "tên kia là kẻ điên " mà thôi.

Nói tới cùng thì lúc này Voldemort còn chưa đến nỗi lạm sát kẻ vô tội, cũng chưa có làm việc ác nào, cũng không tuyên bố quan điểm của hắn. Mà đối với những phù thủy còn trẻ này mà nói, thì thế giới phù thủy đã lâu chư từng thay đổi kia đã quá nặng nề, nên những cải cách luôn được hoan nghênh.

Một pháp sư, "đơn thương độc mã" thâm nhập "đầm rồng hang hổ", lại còn chọn ngay cái tòa án uy nghiêm kia, còn toàn vẹn trở ra. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi thì mấy người trẻ tuổi này đã hưng phấn muốn chết.

Lúc này, huynh trưởng Malfoy ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi tới, theo sau hắn chính là vị hôn thê õng ẹo, cằm của cô ta cũng nâng cao như sắp chạm đường chân trời.

Abigail âm thầm phỉ nhổ : Thật sự là một cặp vợ chồng khổng tước hoàn hảo. Một con so với một con càng khoe khoang.

Trên bàn ăn khắp nơi vang lên tiếng chào hỏi, đón tiếp : "Chào huynh trưởng ", "Lucius ngươi tới rồi ", vợ chồng son nhà Malfoy giống như mấy vị lãnh đạo đi kiểm tra, lúc đi qua chỗ Abigail và Snape, Narcissa dừng lại nhìn Abigail, lời nói thâm sâu :

"Abigail phải không ? ta có nghe chú thím nói về ngươi. Bọn họ luôn khen ngợi ngươi hết lời ".

Abigail nhìn thoáng qua khuôn mặt xanh mét của Snape ngồi bên cạnh, ngập ngừng nói : "Quá khen, quá khen ".

Lucius cũng rụt rè xen mồm vào :

"Hecktor đã nói với ngươi chưa ? Nếu ngươi muốn đi Hogsmeade chơi, thì đi luôn chủ nhật này đi, bởi vì sang tuần chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập Quidditch... "

Nghe vậy sắc mặt Abigail cũng trở nên xanh mét.

---

Hogsmeade là ngôi làng duy nhất tại nước Anh không có một Muggle nào sinh sống, là ngôi làng 100% dân cư đều là phù thủy.

Chín tháng trong năm, phong cảnh làng Hogsmeade trông đáng yêu như một tấm bưu thϊếp, cây cối xanh tươi, những trái cây đỏ tươi, chín mọng, những cánh đồng nhỏ đẹp đẽ vây quanh làng, ngăn cách bởi hai con đường nhỏ xinh xắn, những ngôi nhà đều thấp thấp lùn lùn, cao nhất cũng không quá ba tầng.

Những tấm biển chỉ đường giống như là những cái máy xay gió, xoay tới xoay lui, khi có người hỏi đường thì nó lập tức chỉ ra phương hướng cần đi. Những biển hiệu của các cửa hàng thì sẽ tự động vươn tay ra kéo lấy góc áo của khách, những vòng nhạc dưới mái hiên còn có thể phát ra âm thanh " mời vào , mời vào ", chào hỏi khách khứa trong lúc họ vào trong ngồi.

Điều này làm Abigail nhớ tới một bộ phim hoạt hình về "tiểu yêu" cũng miêu tả một ngôi làng vừa ấm áp, vừa thần bí.

Snape vốn cũng phải đi cùng, đáng tiếc lại bị giáo sư Horace gọi đi mất, nói là bệnh viện thánh Mungo đặt hàng số lượng quá lớn, ông ấy làm không kịp, cần hắn đi hỗ trợ.

Snape oán giận : vì sao không để mấy cái tên tụ tập đánh nhau kia tự sinh tự diệt đi, mỗi lần bị thương đều phải có người chăm sóc, vậy mà bọn chúng không sợ chút nào. Nên để cho bọn họ ôm giường bệnh kêu gào vài ngày, để chúng nếm chút đau khổ mới đúng.

Abigail có chút hơi vui sướиɠ khi người khác gặp họa : bảo cậu mấy lần mà cậu không cho mình đi, lần này thì chính bản thân cậu không đi được rồi. Đáng đời !.

"Thử cái này đi, Abigail ! Cái này ăn rất ngon, lại không bị béo", Melisa nhiệt tình giới thiệu kẹo cho Abigail.

Tiệm Công Tước Mật (2) người ra người vào tấp nập, Abigail bị chen lấn làm cho hoa hết cả mắt. Còn suýt bị một bông hoa của cây ớt đen thiêu đốt, vô cùng tức giận, thật muốn hét lớn : Tranh cái gì mà tranh, không phải chỉ là mấy cái kẹo thôi sao ? Giống như nạn dân Châu Phi nhìn thấy lương thực cứu tế vậy. Thật sự là không hiểu biết.

Người xưa nay đều giữ vẻ thục nữ - Sylvia cũng hai mắt phát sáng, trái chọn, phải chọn, còn nhét cho Abigail một viên kẹo lê cứng như đá, ngăn cản Abigail bạo phát.

Điên cuồng tranh giành thực phẩm hồi lâu, ba người các cô mới bước ra được khỏi Tiệm Công Tước Mật.

Abigail thở dài một hơi. Trong lòng ôm một đống kẹo cam thảo, kẹo nước hoa quả đóng băng vừa tranh cướp được, còn mua cho Snape "kẹo hình người bằng hồ tiêu". Cho người bạn này ăn đến mức lỗ mũi cũng phun ra lửa mới thôi. Lại còn có "kẹo tạo bọt bằng cách thổi", có thể làm cho toàn bộ phong ngủ tràn ngập màu sắc của cỏ "chuông gió", vài ngày mới có thể tan hết.

"Sylvia, mỗi lần mua đều phải tranh như vậy sao? Làm phù thủy cũng không dễ dàng nha!!", Abigail đứng ở cửa, sau một vòng tranh đoạt, sau khi ra khỏi cửa cảm giác như trải qua mấy đời.

"Không phải đâu. Bình thường không có nhiều người như vậy đâu. Chỉ có mấy ngày trước lễ khai giảng mới như vậy", Sylvia có kỹ thuật cao siêu, tranh được một đống kẹo lớn, toàn thân còn "lông tóc vô thương", ngay cả một sợi tóc cũng không rối, chỉnh tề cũng giống như đang đi học vậy.

Melisa miệng nhét kẹo cũng gật đầu lia lịa. Trong lỗ tai cô ấy bay ra một làn khói tím kỳ lạ, Abigail trợn mắt, cái này là loại kẹo gì vậy?

"Bên kia có một cửa hàng mới mở, không biết đang bán cái gì nhỉ? Chúng ta đi thử xem!", Sylvia lại đề nghị.

Abigail đương nhiên đồng ý, khó lắm mới được ra ngoài một lần mà.

Đang cười nói, khóe mắt Abigail thoáng nhìn thấy một người, ở cửa hàng đối diện cửa hàng kẹo đang có một phù thủy hắc ám ngồi ở trên ghế, trông vô cùng tao nhã, hắn đang cúi đầu giống như đang trầm tư suy nghĩ, cái mũ trên đầu xụp xuống, che hơn nửa khuôn mặt của hắn, chỉ lộ ra cái cằm duyên dáng và khóe miệng màu hồng.

Bàn tay hắn tùy ý để lên cái lưng ghế dựa, ngón tay thon dài, trắng nõn, đeo một chiếc nhẫn cổ bằng hắc ngọc. Ánh mắt Abigail co rút, cái nhẫn chết tiệt này sao lại quen mắt đến vậy?

Không thể nào!!!??? Hắn cũng đi dạo phố???