- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đồng Nhân
- Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)
- Chương 49: Tính không bằng không tính
Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)
Chương 49: Tính không bằng không tính
Học kỳ thứ nhất khai giảng, Abigail lòng nóng như lửa đốt muốn đợi qua lễ khai giảng, cô muốn tìm Dumbledore để nói chuyện này.
Hôm qua, sau khi nói chuyện với Voldemort, Abigail sợ đến mức không thể ngủ được. Vừa nghĩ đến việc Dumbledore có thể bị thương, cô liền sợ chết khϊếp. Người này chính là người cuối cùng cô có thể dựa vào, nếu chỗ dựa vững chắc này cũng mất đi, thì cô phải làm sao?
Chuyện gặp được Voldemort tối qua, Abigail thậm chí cũng không dám nói cho người nhà và Snape. Không dám nói vì sợ người nhà sẽ làm ra những chuyện kích động gì đó. Mà không nói cho Snape, tuy rằng cô từng đem tất cả một chuyện đều nói cho hắn biết, nhưng đó là lúc nguy hiểm còn xa, nhưng mà, hiện giờ không giống như vậy. Nguy hiểm đang ở ngay trước mặt, cô sao có thể kéo hắn vào được. Bạn bè không được làm như vậy với nhau.
Chẳng lẽ cô phải nói với Snape rằng ngày hôm qua cô đã "thành thật" nói chuyện với Voldemort, hơn nữa có lẽ sau này cô còn phải tiếp tục cùng vị đại ca này qua lại?
Hiện tại, đối với Abigail mà nói, cô chỉ muốn thương lượng với người có tính cảnh giác rất nặng kia - Dumbledore. Cô có rất nhiều lời muốn nói với người cầm đầu "phe thiện" này.
Sau khi ăn xong bữa tối khai giảng, Abigail giả bộ trở về phòng ngủ, sau đó cẩn thận tránh mọi người, chạy thật nhanh lên lầu tám, kỳ tích là lần này cô không phải dừng lại lần nào cả. Sau khi nói mật khẩu để cái tượng đá lớn xấu xí nhường đường.
"Phanh" một tiếng, cô dùng sức đá văng cửa phòng hiệu trưởng. Abigail lấy khí thế của "thiên binh vạn mã" đứng trước cửa phòng, chạy nhanh tới trước mặt Dumbledore. Không có ân cần hỏi thăm "xin chào, ngài có khỏe không", cũng không có nói chuyện phiếm "Uống trà không? Tôi không uống trà". Ngay cả mở đầu cũng không có, cô nhanh chóng đem chuyện tối qua xảy ra tự thuật lại một lần. Nói xong lời cuối cùng, Abigail cực kỳ kích động, chính mình cũng không phát hiện, bản thân cô đã túm lấy chòm râu của lão Dumbledore, còn liên tục lôi lôi kéo kéo, giống như đó chính là "cọng rơm cứu mạng" của cô vậy.
Dumbledore rất muốn nghe cô bé này nói chuyện một cách nghiêm túc, nhưng mà, da mặt bị cô lôi kéo rất đau. Chỉ cười khổ mà kêu: "Đứng, đừng kích động. Đừng kích động nữa được không?... Ta vẫn đang nghe, buông râu của ta ra đi...".
Abigail lúc này mới chú ý đến bàn tay nhỏ bé của cô đang túm chặt lấy chòm râu của lão lôi xuống, ngượng ngùng nói: "Ách... xin lỗi hiệu trưởng, con, con không phải cố ý... Ách, đúng rồi, ngài bị thương đúng không?".
Abigail nhớ câu nói cuồi cùng của Voldemort tối qua rất kỳ lạ, cẩn thận đánh giá người trước mặt, mặt lão có chút trắng bệch, tóc và râu cũng có chút bụi bặm. Là sao? chẳng lẽ... là thật?
Giáo sư Dumbledore hiểu được suy nghĩ của Abigail, vì thế nhẹ nhàng lắc tay nói: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, nghỉ ngơi một chút là ổn. Là ta quá sơ suất..."
"Chuyện gì xảy ra vậy, giáo sư?", Abigail nghe Dumbledore thừa nhận bị Voldemort làm cho bị thương, nhất thời rất là sốt ruột. "Ngài, ngài không phải luôn rất cẩn thận hay sao?".
Hiện tại tính mạng của cô và cả nhà đều dựa vào lão già này. Nếu hắn không thể trụ được thì cô làm sao bây giờ?.
"Ha ha, không cần lo lắng, cô bé của ta!", Dumbledore lại lắc lắc ngón tay, "Ta không có chuyện gì... Lần này bị thương, chẳng những chính ta ngạc nhiên, mà hình như chính hắn cũng rất ngạc nhiên. Vốn ta không hiểu vì sao, nhưng nghe xong những câu nói của trò vừa rồi, ta có thể nghĩ ra vấn đề rồi!".
"Sao? vậy giải thích như thế nào?", Abigail vốn cũng có khả năng phân tính, nhưng bây giờ cô đang sợ hãi đến mức hoang mang.
"Đầu tiên, lúc trò gặp hắn ở rừng cây, ta nghĩ hắn cuối cùng cũng tra ra được người gửi thư cho nhà Beckmann ở Đức là ai, tuy rằng người viết thư là trò, nhưng chắc hắn cho rằng người nhà của trò bày cho trò viết. Bởi vì gia đình các ngươi thuộc gia tộc thuần khiết xa xưa cao quý, cho nên hắn không sai Tử Thần Thực Tử đi đối phó như đối với những gia đình khác. Mà chính bản thân mình đến tìm hiểu, ta đoán chắc hắn muốn lôi kéo gia đình trò", Dumbledore lấy ra một đĩa to bánh kẹo, mời Abigail ăn.
"Đúng vậy, việc này con cũng nghĩ tới rồi. A, không cần đâu, cảm ơn, giáo sư", Abigail thấy mấy cái kẹo động đậy, giống như chòm râu dài đang run lên run xuống, không khỏi thấy buồn nôn, vội vàng từ chối.
"Nhưng mà, hắn không ngờ tới chính là trò cũng nói được Xà ngữ!", Dumbledore lại "gọi" một khay trà lớn đến, tỏa ra hương Hồng trà ấm áp, "Việc này rất quan trọng. Giống như hắn nói, hắn cho rằng bản thân là người cuối cùng trên thế giới có thể nói được Xà ngữ, bởi người cậu của hắn cũng đã chết ở ngục Azkaban. Vì vậy, hắn bị thu hút. Đối với hắn mà nói, lôi kéo được một gia đình quý tộc thuần khiết còn không quan trọng bằng tìm gặp được một "đồng loại". Cho nên, tất cả chú ý của hắn đều đặt lên người trò!".
"Thật không? Giáo sư, con không dám tin tưởng", Abigail nửa tin nửa ngờ.
"Trò hẳn là nên tin tưởng. Hắn đối với với huyết thống thuần khiết có bao nhiêu cuồng nhiệt ? Hơn nữa trò cũng là người thừa kế thiên phú của Salazar giống như hắn vậy ", Dumbledore vẫy vẫy, trà được rót ra, đưa tới cho Abigail.
Abigail nhận chén trà, nhưng vẫn không dám tin : "Cám ơn hiệu trưởng... Nhưng mà, ngay cả cậu ruột của mình hắn(voldermort) cũng có khả năng tấn công, hơn nữa lại còn vu oan, cuối cùng còn làm cho hắn(cậu Voldemort) chết trong ngục. Mà con chỉ là một người biết nói Xà ngữ ! ".
"Không, không giống nhau.... Thêm nữa không ? ", Dumbledore đẩy khay trà một chút, tiếp tục nói, "Căn cứ những gì trò đã viết trong thư và những lời kể của trò lúc nãy, ta nghĩ hắn rất thích gia đình của trò. Ta tin rằng nhiều năm qua hắn chưa bao giờ tốn nhiều công sức đi lôi kéo một gia đình như vậy !".
"A !!!??? ", Abigail há to miệng kêu.
"Đúng vậy... đúng vậy, hắn là một người rất kiêu ngạo, lại hết lòng tin theo huyết thống thuần khiết. Nhưng khi hắn khổ cực tìm được gia tộc Gaunt, lại phát hiện thực tế và những gì hắn tưởng tượng về dòng dõi cao quý kia không giống nhau. Dơ bẩn, bỉ ổi, vô tri(thất học), ngu ngốc - giống như những gì hắn nói. Hiển nhiên, hắn cho rằng điều này là bẩn sự cao quý của dòng dõi Slytherin, cho nên hắn không chút do dự ra tay."
Dumbledore đan hai tay vào nhau, đứng lên, từ từ nói: "Nhưng mà, gia đình trò lại không giống như vậy. Đều là gia tộc nhiều thế hệ đều là huyết thống thuần khiết cao quý. Gia đình trò chính là những gì mà hắn luôn khát vọng, đôi vợ chồng thông minh, cơ trí, khuôn viên xinh đẹp, phòng ốc cổ kính, còn có... một người có thể nói được Xà ngữ, rất vĩ đại, rất xinh đẹp,... chính là trò!".
Abigail chậm rãi nhớ lại, phát hiện Dumbledore không phải nói không có lý. So sánh với những thủ đoạn mà hắn đối đãi với những gia tộc khác mà cô biết, thì đúng là hắn đối với gia đình cô rất "khách khí".
Dumbledore nhìn Abigail gật đầu. Khoái trá, tiếp tục nói: "Đúng là hắn đối với gia đình kỳ lạ này rất có hảo cảm, cho nên các ngươi mới có cơ hội chạy trốn. Tiếp theo, chúng ta nói về một chuyện rất thú vị.... Vết thương của ta!".
"Giáo sư, con không biết đây là chuyện thú vị!", Abigail phụng phịu, không muốn thưởng thức sự hài hước của Dumbledore.
Dumbledore vẫn nở nụ cười, nói tiếp:
"Trước kia không phải ta chưa từng đấu với "người kia" lần nào, trên thực tế, chúng ta cũng "đυ.ng" nhau vài lần, nhưng đều chỉ là chút va chạm nhỏ. Bởi vì ta không xác định rằng ta có thể đánh bại được hắn, hắn cũng không xác định được có thể đánh bại được ta hay không. Cho nên chúng ta cũng chưa bao giờ sử dụng hết khả năng. Nhưng mà, mấy ngày trước, chúng ta lại gặp nhau. Lần này ta có cảm giác hắn không giống lần trước. Vì sao lại không giống thì ta cũng không thể nói rõ. Nhưng mà có thể cảm nhận được năng lực của hắn đã cao lên rất nhiều. Thời điểm chúng ta thử ra tay, ta lập tức bị hắn đánh bị thương. Lúc ấy hắn cũng rất ngạc nhiên, giống như không giống như những gì hắn đã nghĩ."
Abigail bị một loại sợ hãi bao phủ, cảm giác có một chuyện gì đó đã xảy ra. Hơn nữa lần này nguyên nhân là do cô gây lên. Mà vốn chuyện này không thể xảy ra. Cô chậm rãi nắm chặt tay áo của mình, ngẩng đầu run rẩy nhìn Dumbledore, nói năng có chút lộn xộn: "Ý của ngài là... Hắn ... có thể... Horcux...."
Dumbledore gật đầu, từ lời nói đứt quãng cũng hiểu được ý nghĩa: "Đúng vậy, đúng vậy... Abigail, chỉ sợ đúng là như vậy. Ta nghĩ hắn bị lời của trò tác động, hắn hoài nghi, dao động, bởi vậy muốn thử một lần. Giống như những gì trò đã nói, nếu không thành công cũng có thể làm lại một cái Horcux khác. Việc này đối với hắn có một sự hấp dẫn rất lớn."
Abigail cố gắng khống chế bản thân không hét toáng lên, "Nhưng mà, con vốn chỉ muốn lừa hắn thu hồi lại Horcux, sau đó tại thời điểm thuận lợi có thể đem hắn "giải quyết" một cách "sạch sẽ, gọn gàng", không thể dùng Horcux mà sống lại lần nữa".
Dumbledore an ủi cô bé: "Đúng vậy, ta thừa nhận suy nghĩ của con rất tốt, ta cũng rất tán thành lòng tin của trò. Ta cũng tin trò rất có khả năng thuyết phục người khác, nếu không "người kia" cũng không phải sau khi nghe lời trò nói mà thực sự đi thu hồi Horcux. Nhưng mà, ai trong chúng ta cũng không ngờ được rằng, bởi vì hắn thu hồi một hoặc nhiều hồn khí mà năng lực lại tăng lên. Đây không phải là lỗi của trò, Abigail!".
Abigail nằm dài trên ghế, trong chốc lát không dậy nổi, trong lòng vô cùng uể oải. Bây giờ cô hiểu được cái gì gọi là "người có thiện tâm cũng không thể làm được việc tốt". Cô cảm thấy "người tính đúng là không bằng trời tính", hiện tại lại cảm thấy "trời tính không bằng không tính". Có lẽ, việc làm tốt nhất hiện giờ chính là không làm gì cả. Ngoan ngoãn chờ đợi Harry ra đời, làm cho mọi việc tiến hành đúng theo trật tự của nó.
Nhưng mà, chẳng lẽ mắt thấy cả nhà ông bà ngoại và cậu mợ gặp nạn mà cô có thể ngậm miệng không nói?
Chẳng lẽ muốn cô phải thấy Snape trở thành Tử Thần Thực Tử mà khoanh tay đứng nhìn?
Chăng lẽ cô phải giương mắt nhìn những người bạn học cùng chơi đùa sao này người thì chết, người thì bị thương?
Nếu cô không thể ngồi xem, như vậy kết quả hiện tại chính là không thể tránh được. Việc này cũng giống như quy tắc trong chiến đấu của thế kỷ 21, hoặc là chết, hoặc phải chiến đấu.
"Abigail, mọi việc cũng không đến nỗi quá tệ", Dumbledore ôn hòa nói, "Lần này ta bị thương, thật ra cũng khong phải là ta không đánh lại được "người kia", mà bởi vì ta không nghĩ tới năng lực của hắn lại được tăng cường. Cho nên, trò cũng không cần quá lo lắng".
"Giáo sư, con, con có một chút không hiểu", Abigail đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Nếu như chế tạo Horcux có thể nâng cao được năng lực bản thân, vậy thì không phải chế tạo Horcux chính là một biện pháp tu luyện pháp thuật rất tốt sao?".
Vậy không phải là tất cả mọi người đều đi chế tạo Horcux sao? Thậm chí còn rất nhiều.
"Không phải như vậy, Abigail.", Dumbledore lắc đầu, "Horcux không thể nâng cao năng lực, trên thực tế việc chế tạo Horcux cần hao tổn một lượng lớn pháp lực và cần kỹ năng cực tốt. Thời điểm khi "người kia" chế tạo Horcux, ta tin rằng hắn cũng tổn hại rất nhiều pháp lực và công sức, cho nên mỗi Horcux đều tồn tại một phần lực lượng của hắn".
Abigail hiểu được, cái này giống như ngân hàng lưu trữ linh hồn, hắn thu hồn chính là năng lượng ban đầu của hắn đã tách ra. Cô phân tích nói: "Nói cách khác, nếu lúc trước hắn không chế tạo Horcux, hắn cũng có thể có được năng lực như bây giờ?"
"Đúng vậy", Dumbledore nói, "Tuy tôi không biết rằng bây giò hắn có hiểu được hay không. Hơn nữa... cũng không biết bây giờ là hắn thu hồi tất cả Horcux hay vẫn để lại một số".
Lời nói cuối cùng của Dumbledore có ý nghĩ khác, như có điều suy nghĩ nhìn Abigail.
Abigail bị hắn nhìn làm cho toàn thân sợ hãi, lập tức cảm thấy mọi chuyện không ổn, chần chờ nói: "Ngài, ngài nhìn con như vậy làm gì?... Khoan, chẳng lẽ ngài muốn cho con đi thăm dò? Đừng, đừng đùa chứ, giáo sư".
Dumbledore không nói lời nào, chỉ cười tủm tỉm nhìn Abigail, giống như cô đột nhiên biến thành bà cô vậy. Abigail giận dữ nói: "Ngài đừng có nằm mơ. Có người làm thầy như ngài sao? Sao có thể để học sinh đi vào nơi nguy hiểm được?".
Dumbledore trả lời một cách thần bí: "Abigail thân ái, không phải ta cho trò đi đến chỗ nguy hiểm. Mà là "nguy hiểm" sẽ không ngừng đến tìm trò!".
Abigail nhớ tới "người kia" không khỏi bản thân run lên, thật muốn quên đi.
Chẳng lẽ số phận "kẻ hai mang" (gián điệp hai mang) lại đổi từ Snape chuyển sang cô? A, Merlin, đừng như vậy mà!!!!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đồng Nhân
- Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)
- Chương 49: Tính không bằng không tính